ủa nó là “Báo cáo điều tra Uông Ninh Hi”. Lòng cô trở nên lạnh lẽo, biết đã xảy ra vấn đề. Lúc Uông Ninh Hi muốn dọn dẹp đồ vật rồi bỏ đi thì bỗng nhiên toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên, Thiệu Duật Thần đang đứng ở cửa phòng.
“Là ai?”
Lời nói thừa thãi, trong lòng Uông Ninh Hi cũng biết, đây là biết rõ còn hỏi, đi công tác? Thiệu Duật Thần đã sớm bố trí đưa cô vào một cái bẫy, Đoàn Dịch Lâm cũng bị anh lợi dụng. Vậy, Đoàn Dịch Lâm có khi nào bị lộ, Ninh Hi hơi lo lắng. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn ý nghĩ thoát khỏi đây. Cô biết rõ, nếu lần này không thoát ra được, dù sống hay chết, cô và con mình đều không thể rời khỏi thế giới đen tối này.
“Tôi muốn ra ngoài!” Uông Ninh H không trốn tránh, làm bộ như anh không biết tôi, mà tôi cũng không nhìn rõ bộ mặt thật sự của anh, cứ như vậy biến mất trong thế giới của nhau có lẽ là biện pháp tốt nhất vào lúc này.
Nhưng Thiệu Duật Thần không định để cô rời khỏi anh, không giữ được trái tim thì sẽ giữ lại người. Đó là sự nhân nhượng cuối cùng của anh. Dù Uông Ninh Hi có phải là gián điệp của Đoàn Dịch Lâm hay không, trong lòng anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, cô chính là vợ của Thiệu Duật Thần anh!
Uông Ninh Hi tiến tới, rút súng chỉa vào đầu Thiệu Duật Thần, “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, anh đừng ép tôi.” Tròng mắt cô đã đong đầy nước, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Thiệu Duật Thần có mơ cũng không nghĩ đến một ngày Uông Ninh Hi sẽ cầm súng chỉa vào đầu mình, anh cười, một nụ cười hoàn mỹ khiến cô ngơ ngẩn trong giây lát. Chỉ chờ có thế, Thiệu Duật Thần nhanh chóng trở tay, chỉ trong một vài giây, Uông Ninh Hi cảm thấy có thứ gì đó lóe sáng, khẩu trang của cô đã bị cắt làm hai, cổ tay cũng bị nắm chặt, do không dùng sức được nên đã bị Thiệu Duật Thần đoạt lấy súng.
Thiệu Duật Thần xoay người khóa cửa lại, nhìn Uông Ninh Hi trước mặt. Thần thái cương nghị, không chút sợ hãi, áy náy. Điều này khiến Thiệu Duật Thần càng thêm mất lý trí. Anh vung tay, có một thứ bay ra ngoài, cắm vào văn kiện ở trên bàn. Ninh Hi quay đầu mới phát hiện đó là một con dao mổ.
“Đẹp không?” Thiệu Duật Thần chậm rãi ép Uông Ninh Hi đến góc tường, “Uông Ninh Hi, cô còn có liêm sỉ hay không, chỉ vì tìm chứng cứ bắt tôi mà không tiếc cùng tôi lên giường?” Khuôn mặt anh giờ đây tràn ngập vẻ dữ tợn, tay bóp chặt cổ cô, dùng lực rất lớn, lúc Ninh Hi muốn ra tay phản kháng thì anh đã khóa rất chặt.
“Cảnh sát, chú Tứ và người đàn ông họ Đoàn kia đã cho cô thứ gì? Tiền tài? Địa vị? Hay là tình cảm?” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, tràn ngập bi thương, Ninh Hi nhìn anh, nhìn mắt anh đã đỏ bừng, cô thất thần. Nhưng trong khoảnh khắc kia ánh mắt anh đột nhiên trở nên hung ác, hoàn toàn không phải là ánh mắt của Thiệu Duật Thần mà cô từng biết, “So với tôi, bọn họ cho cô nhiều hơn sao?” Anh gần như gào thét, sự phẫn nộ lúc cô dùng súng chỉa vào đầu anh đã bị đốt cháy, lực trên tay càng lớn, Ninh Hi không hô hấp được, “Cô hãy nhớ kỹ, Uông Ninh Hi, chúng ta đã đăng ký kết hôn, cô sống là người của Thiệu Duật Thần tôi, cô còn muốn bỏ chạy, không dễ dàng như vậy đâu! Không giữ được trái tim của cô thì tôi sẽ giữ lại con người của cô, ngay cả xác tôi cũng không chê!”
Khuôn mặt Ninh Hi đỏ bừng, cô thấy cơ thể mình lơ lửng, dùng một hơi cuối cùng, “Đứa bé…đừng tổn…thương đứa bé…” Dường như cô dùng hết sức lực, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, chính là con của cô.
Thiệu Duật Thần kinh ngạc, nới lỏng tay một chút, nước mắt Ninh Hi liền rơi xuống, “Anh không thể giết tôi, tôi đang mang thai.”
Thiệu Duật Thần sững sờ tại chỗ, vẻ mặt liên tục thay đổi, cuối cùng thốt lên một câu khiến anh hối hận cả đời, “Của ai?”