Đột nhiên Trịnh Minh Tắc cất tiếng cười, "Này, Trịnh Hy Tắc, chú vẫn còn non lắm. Đây cũng chỉ là những trò tôi chơi chán hồi xưa rồi, thế mà chú lại coi nó là bảo bối. Cho dù chú mua được người của tôi, thì chú cũng đừng tưởng rằng tôi không có cách gì mua chuộc được người của chú!".
Bỗng nhiên, thư ký Đổng cúi đầu xuống, chầm chậm đi tới phía sau lưng anh ta, rồi nói với giọng rất cung kính: "Quan hệ giữa Chủ tịch Trịnh và luật sư Lương thực chất chỉ là hợp đồng giao kèo, các chứng cứ chính về việc cấu kết với nhau năm ấy đều đang ở trong tay tôi. Tôi đã chuyển nó tới cơ quan cấp trên rồi".
Trịnh Minh Tắc cười thành tiếng, kéo tay Lý Hiểu Từ: "Tốt nhất là em đừng lo chuyện gì cả, có một số chuyện nếu biết nhiều thì sẽ phải chuốc thêm những mối hoạ trên đầu đấy, và như vậy thì đừng ai mơ tới chuyện ăn ngon ngủ yên".
Lương Duyệt nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Hy Tắc sa sầm xuống,mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có nụ cười đắc ý của Trịnh Minh Tắc, không rõ anh đang nghĩ gì. Bỗng có chuông điện thoại, cô vội lấy máy trong túi ra để nghe, vừa nghe vừa trả lời mấy tiếng rồi tắt máy.
Chưa đầy mấy phút sau một người xông vào, mang theo cả mùi thơm của hãng nước hoa Chanel. Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã tát cho Trịnh Minh Tắc mấy cái.
Đứa trẻ đi theo người phụ nữ mặt mày đầy phấn son kia cũng bật khóc ré lên. Lương Duyệt khẽ giật gấu áo của Trịnh Hy Tắc, ý nói lùi về phía sau để xem màn kịch hay.
"Trịnh Minh Tắc, anh là đồ khốn nạn. Nếu anh muốn cắt đứt với tôi thì trước hết phải bồi thường tuổi thanh xuân cho tôi đi đã. Tôi đã sinh cho anh một thằng con trai, nuôi nó lớn bằng ngần này, không lẽ tôi sinh và nuôi con không công cho anh? Vì sao anh lại không đưa tiền cho tôi và cứ lẩn trốn tôi thế hả? Lần trước anh sai người ngăn chặn không cho tôi tố cáo, nhưng lần này thì đừng có hòng, tôi quyết sống mái với anh!"
Người đến gây chuyện chính là người trong vụ án cũ mà Trịnh Minh Tắc rất không muốn động đến. Tuy chuyện quan hệ của nhà họ Trịnh toàn là chuyện tày trời, nhưng vẫn cần giữ thể diện, không ngờ người phụ nữ kia lòng tham không đáy, sau khi được Lương Duyệt khuyên giải, chị ta đã về quê im ắng trong một thời gian, lần này bỗng dưng lại xuất hiện, vậy thì không thể nói là không có liên quan đến Lương Duyệt.
Điều đáng sợ ở người phụ nữ này là chị ta rất khó khuyên giải và rất dễ bị kích động, hơn nữa một khi đã nổi cơn tam bành lên thì không có điểm dừng, thường cứ phải làm lanh tanh bành lên một trận mới thôi.
Nhìn vẻ mặt của Lý Hiểu Từ mỗi ngày một tối sầm lại, Lương Duyệt vội cụp mắt xuống, làm ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình. Trịnh Minh Tắc thì không sao kiềm chế được nữa, nên đã gọi bảo vệ đến để lôi hai mẹ con họ ra ngoài.
Nhưng đứa trẻ cứ ôm lấy chân của anh ta và gọi là bố, anh ta cũng đã mấy lần nhấc chân lên cố gỡ ra nhưng không sao gỡ nổi, đức trẻ ngồi thụp xuống đất tiếp tục kêu gào, khóc lóc.
Đến lúc ấy, Lý Hiểu Từ chỉ còn biết nghiến răng, nhìn người đàn ông xấu xa tới mức phát buồn nôn trước mặt.
Khổ chủ - sở dĩ gọi là khổ chủ là vì khả năng diễn trò, từ khóc lóc đến giành giật, không có việc gì là không diễn được, lúc này đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn xung quanh, rồi dùng giọng khản đặc kể lể rằng mình đã bị lừa gạt từ khi còn ít tuổi như thế nào, rồi nào là anh ta đã thề thốt sau này nhất định sẽ ly dị với Lý Hiếu Từ và cùng chung sống với mình ra sao.
Những lời kể lể ấy đánh trúng chỗ đau của Lý Hiếu Từ. Chị ta lườm Trịnh Minh Tắc lúc đó mặt trắng bệch như sáp nến, bằng ánh mắt hết sức dữ dằn, cười nhạt hỏi: "Trịnh Minh Tắc, anh hãy nói lại trước mặt tôi một lần nữa xem, nói xong nhất định tôi sẽ cho anh toại nguyện!".
Trịnh Minh Tắc tức tới mức nổ đom đóm mắt: "Đây chỉ là một màn kịch, thế mà cô cũng tin sao?".
Lý Hiếu Từ cười lạnh lùng: "Một màn kịch mà sinh được cả con trai à? Nếu anh còn nghĩ ra được cách nào khác nữa, chắc là tôi đã phải đầu lìa khỏi thân rồi, đúng không?".
"Cô dừng có mà giở trò bậy bạ!" Vì phải đối phó với cả hai người phụ nữ, nên lúc này Trịnh Minh Tắc đã mất hết bình tĩnh.
Lý Hiếu Từ bước nhanh tới trước mặt Lương Duyệt, nói với hai vợ chồng cô: "Không cần phải lo lắng vì việc của chú thím, những người khác là thật hay giả thì tôi không biết, nhưng với hai vợ chồng chú thím thì tôi vừa nhìn đã biết là rốt cuộc có tình cảm hay không. Cho dù lúc đầu lấy nhau không phải vì tình yêu, thì cũng hơn hẳn cái kiểu coi tình yêu là công cụ để lừa gạt người khác như chúng tôi. những chứng cứ ấy, nếu chú thím thấy cần thiết thì tôi sẽ bảo em trai tôi ngăn lại, chuyện trong gia đình thì chúng ta tự giải quyết".
Lương Duyệt cảm thấy rất cảm động và áy náy vì những gì mình đã dàn xếp, cô đang định nói lời xin lỗi, thì Lý Hiếu Từ khẽ vỗ vào vai cô thì thầm: "Lương Duyệt, cảm ơn thím, nếu không có màn kịch này của thím thì tôi vẫn không thể tìm được lý do để ly hôn. Cảm ơn thím nhé!".
Lương Duyệt cảm thấy hết sức ngạc nhiên và không dám tin, thì ra tất cả những gì mà mình sắp đặt đã nằm trong bàn tay tính toán của Lý Hiếu Từ.
Chị ta nhận lời tới đây chẳng qua cũng chỉ là để tạo cho mình một cách rút lui hoàn mỹ.
Đúng lúc ấy, người ở bên Viện Kiểm sát tiến vào hội trường, theo sau còn có cả mấy người bên thanh tra nữa. Trịnh Hy Tắc nói với cô: "Cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày này".
Lương Duyệt cảm thấy tâm trang mình vô cùng phức tạp, không trả lời anh, cô đứng bên Lý Hiếu Từ chứng kiến cảnh Trịnh Minh Tắc ra đi cùng với những thanh tra bên Viện Kiểm sát. Thư ký Đổng, và cả mấy cố vấn luật của Trung Thiên chịu sự khống chế của Trịnh Minh Tắc cũng rời khỏi hội trường theo họ.
Lần này không chỉ là vần đề Trịnh Minh Tắc dùng vốn của công ty sai mục đích nữa. Trịnh Minh Tắc đã có những bước đi sai lầm bắt đầu từ năm ngoái, anh ta đã dùng vốn của công ty đổ vào bất động sản và cổ phiếu. Kết quả, mấy lần thị trường cổ phiếu trượt giá liên tiếp đã khiến cho anh ta thua lỗ rất nhiều, vì thế anh ta đã phải huy động vốn từ những người nước ngoài, đồng thời chấp nhận những hành động rửa tiền, hành vi đó bây giờ đã dẫn đến việc bị tố tụng hình sự.
Sáng sớm nay Trịnh Hy Tắc cũng đã rất do dự.
Trong đầu anh luôn nghĩ về chuyện cũ, năm anh mười lăm tuổi, lần đầu tiên xuất hiện ở gia đình họ Trịnh. Hồi ấy Trịnh Minh Tắc mới hơn ba mươi tuổi, câu đầu tiên anh ta nói với anh là: "Mày sẽ làm nên chuyện cho mà xem, thằng nhóc".
Có thể đó cũng chỉ là một câu nói khách sáo, một câu bắt chuyện bình thường, nhưng nó đã trở thành niềm tin kiên định, nâng đỡ Trịnh Hy Tắc bước tiếp trong những tháng ngày sau đó. Vì vậy, anh cũng đã định tha cho Trịnh Minh Tắc, nhưng khi biết anh ta mua chuộc cả những người kề cận bên mình, một nỗi tuyệt vọng chợt dâng trào trong lòng anh.
Trên đời này còn biết tin vào ai được nữa? Ai sẽ có thể cho ai một con đường sống đây?
Đã là đối thủ, thì nhất định sẽ là người này sống thì người kia phải chết, sẽ chẳng có ai nghĩ tới chuyện nể mình. Càng không kể đến những mối quan hệ nhằng nhịt giữa hai bên, và chỉ cần sơ suất thì những sợi dây quan hệ ấy sẽ buộc anh phải chết, và điều đó khiến người ta chỉ còn cách phản kích đến cùng mới mong sống sót và tồn tại.
Vì suy cho cùng, che chở bảo vệ cho đối thủ có nghĩa là tự sát.
Đột nhiên anh quay sang nhìn Lương Duyệt, hành động ấy bất ngờ khiến Lương Duyệt cũng quay sang nhìn anh.
Ánh mắt ấy giống như loài thú bị nhốt trong chuồng không dám tin ai, nó khiến cô thấy lòng chua xót.
Cho dù đó là người thân thiết nhất bên mình thì cũng không thể nào dám chắc rằng người ấy sẽ trung thành suốt đời, cho dù đó là vợ chồng. Ví dụ như đôi vợ chồng trước mặt cô đây, Trịnh Minh Tắc và Lý Hiếu Từ, hai kẻ oan gia ấy trước kia cũng đã từng là một cặp yêu nhau, thế mà nay họ trở mặt với nhau. Chuyện này, ai dám nói là không đáng đau lòng?
Lương Duyệt nhắm mắt lại, một lát sau mới mở cửa ra, cô hỏi với giọng rất nhẹ nhàng: "Anh định nói gì với em?"
"Không. Anh không muốn nói gì cả." Trịnh Hy Tắc vẫn không rời mắt khỏi cô, nhưng vẻ mặt thì đã đổi khác.
Lương Duyệt quay lại, thì ra là các cổ đông của Trung Thiên đang vây lấy anh.
"Chủ tịch Trịnh hoan nghênh anh trở về với vị trí cũ." Họ nói với vẻ thân thiện cũng dễ dàng như khi thể hiện vẻ căm ghét.
"Chủ tịch Trịnh, tình hình trước mắt của Trung Thiên rất nghiêm trọng, cần phải có người đứng ra giải quyết." Những người thể hiện sự bất bình nhất cũng chính là những người đã từng ra sức giẫm đạp lên anh.
"Chủ tịch Trịnh, anh có thể cho biết, bước tiếp theo cần phài chuẩn bị những gì không?" Những lời xin ý kiến khiêm tốn nhất cũng rất có thể là những đòn phản kích lợi hại nhất.
Nét mặt của tất cả mọi người tới vây quanh anh đều mang vẻ thành thật chẳng khác gì nhau, như thể những người đã từng biểu quyết bãi miễn anh không phải là bọn họ, mà là những kẻ độc ác, mất hết sự tỉnh táo nào đó. tất cả bọn họ đều tỏ ra vô cùng cung kính, vô cùng trung thành, đến cả lời nói cũng cảm động lòng người, làm như họ đến anh như cần tới mặt trời vậy, không thể thiếu được dù chỉ trong giây phút.
Trịnh Hy Tắc sẽ không để mất phương hướng, cô chắc chắn như vậy.
Nhưng cô cũng chắc chắn rằng, trong giây phút ấy, hẳn anh sẽ vô cùng đắc ý.
Anh sinh ra là đã thuộc về nơi này, mỗi một hành động, mỗi một quyết định đều là vì nơi này. Không ai có thể lấy mất Trung Thiên từ bàn tay anh, và cũng không ai có thể tách rời Trung Thiên ra khỏi anh.
Vì thế, trong giây phút tự hỏi mình, Lương Duyệt đã quyết định lặng lẽ rút lui.
Sau khi nắm tay, an ủi Lý Hiếu Từ, cô mỉm cười rời khỏi đó. Là vợ của những người quyền quý thì cần phải quen với việc tỏ ra lặng lẽ, bình thản khi ánh hào quang rọi thẳng xuống. Những người phụ nữ không có cảm giác về sự tồn tại của mình mãi mãi chì là tấm phông mỉm cười ở phía sau lưng người chồng, và là một tấm gương hiền thục bậc nhất.
Chính vì như vậy, Lương Duyệt cần phải rời xa anh. Thứ tình cảm mà cô cần là có thể cùng anh sánh bước bên nhau, và người mà cô cần là một người bình thường, toàn tâm toàn ý với cô, Trịnh Hy Tắc mãi mãi cũng không trút bỏ được gánh nặng trên mình, anh cần phải ngồi ở vị trí trên cao.
Cho nên, giữa anh và cô chỉ có thể là sự chia xa.
Cô lặng lẽ đi tới quảng trường Khải Duyệt, ngồi lên chiếc xe của Trung Thiên, thẫn thờ một lát. Lái xe không thấy cô nói đi đâu, nên chỉ biết lặng lẽ chờ lệnh. Mãi tới khi nhìn thấy Trịnh Hy Tắc bước ra khỏi khách sạn, anh ta mới quay lại, nhắc Lương Duyệt: "Luật sư Lương, Chủ tịch ra rồi ạ".
Lương Duyệt nhìn anh bên ngoài qua lớp kính xe với vẻ mệt mỏi, cô mỉm cười bình thản. Khi mặc âu phục, bao giờ trông anh cũng rất đẹp trai, dáng người cao ráo. Màu đen của bộ trang phục càng làm tăng thêm vẻ điềm tĩnh và lôi cuốn của anh. Anh bước xuống khỏi bậc thềm, hỏi cô qua lớp kính xe: "Em về nhà à?".
Lương Duyệt gật đầu, nhưng nụ cười không còn trên môi cô nữa.
Cô chờ những câu tiếp theo của anh.
"Cũng được, có mấy cổ đông lớn muốn bàn bạc về vấn đề phát triển Trung Thiên sắp tới đây, anh đã nhận lời với họ là sẽ ở lại. Em cứ về nhà trước đi, t