a Phương Nhược Nhã đang bước vào với một nụ cười ngọt ngào trên môi. Mặt anh lạnh đi, anh không nói gì, nhưng Lương Duyệt nhìn thấy rất rõ cơn giận dữ khác hẳn ngày thường đang trào dâng trong lòng anh.
Phương Nhược Nhã rõ ràng là không nhìn thấy hai người đang ngồi trong góc, cô cùng Thịnh Hồng Danh ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình thản, vừa đưa tay ra cầm bảng thực đơn lên, thì bỗng có một bàn tay to đưa ra nắm lất bàn tay cô.
Cô cố gắng giằng tay ra, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. "Hôm nay em ăn cơm với anh, coi như là đón tiếp một người bạn cũ, những thứ khác, mong anh đừng nghĩ gì. Vả lại, em cũng đã có bạn trai rồi, chắc chắn anh ấy sẽ để ý đến bàn tay anh đấy."
Thịnh Hồng Danh nói: "Anh biết là em vẫn còn rất giận anh. Năm xưa anh vì bị bố mẹ dồn ép nên mới phải ra đi. Họ nói, nếu anh không đi Mỹ, họ sẽ cắt đứt quan hệ với anh, anh không biết phải làm gì nữa. Anh biết, để lại em một mình như vậy, em sẽ rất đau khổ, nhưng mấy năm qua anh cũng chẳng vui vẻ gì. Khó khăn lắm mới học xong, người đầu tiên anh gọi điện sau khi trở về chính là em".
Vẻ mặt của Phương Nhược nhã rất khó coi, đối với một người có tính cách thoải mái, cởi mở như cô thì hành động vừa rồi của cô ta là không có gì là xấu hổ, nhưng những lời vừa rồi thì rõ ràng đã làm tổn thương tới lòng kiêu hãnh của cô, khiến cô thấy rất không vui.
Anh ta coi cô là đồ ngốc chắc? Kiên quyết dứt áo ra đi bỏ lại người yêu trong bảy năm, không nói câu nào, không liên lạc gì. Bảy năm sau quay về lại khua môi múa mép nói rằng vì thương nhớ. Nhớ thương mà khiến người khác phải chờ trong bảy năm, nếu không nhớ thương thì chắc là cả đời không muốn gặp lại nữa?
Phương Nhược Nhã đang định lớn giọng mắng nhiếc thì bàn tay ghê tởm đặt trên tay cô đã bị một người nào đó gạt ra. Cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tóm lấy chai rượu trên bàn đối diện, dốc hết cả lên đầu người ấy.
Trong phút chốc, Lương Duyệt cảm thấy tất cả mọi con mắt trong nhà ăn đều đổ dồn về phía họ, một cảnh tượng ghen tay ba đang xảy ra trước sự chứng kiến của đám đông.
Lương Duyệt tóm lấy bàn tay của Phương Nhược Nhã lôi ra ngoài, Hàn Ly cũng mặc kệ cho những giọt rượu đang rơi tí tách xuống, đưa tay tóm lấy tay của Thịnh Hồng Danh, tay kia giữ chặt tay của Phương Nhược Nhã và nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi nghĩ, nắm tay một người phụ nữ khi chưa được sự cho phép của cô ấy là một hành động không đàng hoàng". Giọng nói của Hàn Ly khàn đục.
Phương Nhược Nhã đứng bên "Hừ" một tiếng rồi nói: "Luật sư Hàn, chuyện này có gì liên quan tới anh?"
"Ít ra thì cũng có liên quan tới tôi lúc này". Hàn Ly không thèm để ý đến vẻ châm biếm trong câu nói của cô, đáp với vẻ trấn tỉnh.
"Anh không cần phải tỏ ra là anh hùng hảo hán như thế, những lúc cần phải tỏ ra có khí phách một chút, sao chẳng thấy anh lên tiếng vậy?" Phương Nhược Nhã vẫn không chịu thôi.
"Cô quên chuyện mấy ngày trước chúng ta đã ngủ với nhau rồi sao?" Hàn Ly nhếch môi lên, xem ra cơn giận của anh đã hết, bây giờ anh đang đón chờ hậu quả của lời nói vừa rồi.
Hàn Ly vừa dứt lời, cả Thịnh Hồng Danh và Lương Duyệt đều sững người vì ngạc nhiên và đều quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hai người kia để xác định độ tin cậy của câu nói.
Nụ cười của Hàn Ly đầy vẻ bí hiểm, không sao đoán được. Còn vẻ mặt của Phương Nhược Nhã thì đầy tức giận, không lẽ Hàn Ly đã nói dối? Cũng có thể như thế lắm. Với một luật sư thì nói dối là một trong những yếu tố cần thiết phải có, nhưng có thể khiến bản thân mình cũng phải tin những lời nói dối đó, ấy mới là nghệ thuật.
"Anh đừng có bỉ ổi như vậy, anh tưởng mọi người sẽ tin những lời anh nói sao?" Phương Nhược Nhã nghiến răng nói.
Hàn Ly mĩm cười quay người lại, vươn người sang nói với Thịnh Hồng Danh ở phía bàn đối diện "Anh có tin không? Anh nhìn xem, cô ấy tức giận như vậy là vì tôi đã chạm vào nỗi đau của cô ấy đấy".
Lương Duyệt đang định can, cô buồn cười lắm mà không dám cười.
Thịnh Hồng Danh uống một ngụm nước, anh ta cũng đã thấy rõ qua thái độ vừa rồi của Phương Nhược Nhã. Hồi còn nhỏ, cô ấy lúc nào cũng ồn ào, cười cợt, mấy năm rồi không gặp, anh cứ nghĩ rằng cô ấy vẫn như thế. Nhưng động tác hất rượu vào người khác vừa rồi rất thuần thục, cho thấy, nếu thật sự muốn gây chuyện với cô ấy thì chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng, nếu từ bỏ thì quả thật cũng thấy hơi tiếc, nhất là khi cô ấy giờ đây đã là người thừa kế di sản nhà họ Phương...
"Hàn Ly, anh đúng là đồ bỉ ổi. Nếu anh còn nói thêm câu nào nữa, tôi mà không tìm người đánh cho anh tàn phế thì không phải là người nhà họ Phương nữa!" Phương Nhược Nhã gầm gừ.
Hàn Ly quả nhiên là không nói câu nào nữa, đưa tay ra bắt tay Thịnh Hồng Danh một cách chân thành rồi quay sang đứng như trời trồng trước mặt Phương Nhược Nhã, nói bằng giọng rất tha thiết: "Tiểu Nhã, anh thề sẽ đợi em suốt đời".
Rồi Hàn Ly bước tới, ôm vai Phương Nhược Nhã, cô cố vùng vẫy, nhưng vì quá nhỏ bé trong vòng tay của anh nên cố đến đâu cũng không sao thoát khỏi.
Anh thở dài, khẽ nói vào tai cô: "Anh biết là em hận anh. Kể từ hôm nay, anh sẽ rời xa, thật xa, cho tới khi nào em muốn anh tới thì anh mới xuất hiện. Anh xin lấy Nghiêm Quy của mình ra để thề với em".
Cuối cùng, anh buông tay ra quay người bước đi. Lương Duyệt, Thịnh Hồng Danh và tất cả những người đứng xem đều sững người đứng nguyên tại chỗ. Phương Nhược Nhã cũng vậy, cô đứng nguyên trong tư thế bị Hàn Ly ôm vào lòng lúc trước.
Lương Duyệt bước tới, vỗ vào vai Phương Nhược Nhã, cô giật mình, quay lại trừng mắt lườm Thịnh Hồng Danh một cái, rồi đưa tay vỗ vỗ vào ngực cho hết cơn hoảng hốt.
Lương Duyệt ghé sát vào tai Phương Nhược Nhã, đùa: "Thế nào, thoả cơn lôi đình chưa? Bây giờ thì người ta đi mất rồi, xem cậu làm thế nào!".
Phương Nhược Nhã đáp với vẻ không chút nao núng: "Ai mà thèm? Xì, anh ta cứ tưởng mình là gấu trúc, hễ thấy mình không vui là lấy đồ ăn ra dỗ dành chắc!".
Không ai có ý muốn tranh luận với cô ấy, Lương Duyệt mỉm cười bước về phía bàn, khi tới bên Thịnh Hồng Danh, cô dừng lại, khẽ nói: "Tôi quên chưa nói với anh, ở Trung Quốc, trong vụ kiện đầu tiên về hành vi quấy rối tình dục, nguyên cáo đã thắng kiện, anh nên cẩn thận với hành vi của mình".
Mặt Thịnh Hồng Danh lập tức biến sắc, Lương Duyệt "hừ" một tiếng với vẻ không thiện cảm, sau đó quay người rời đi.
Cô đi ra tới cửa thì nghe thấy tiếng của Phương Nhược Nhã gọi giật lại ở phía sau:" Cậu về nói với anh chàng họ Hàn ấy rằng, không thèm quan tâm thì cứ việc, nếu anh ta có bản lĩnh thì đừng có tới tìm mình, nếu không thì là đồ khốn!".
Lương Duyệt không biết phài làm gì, bèn đi vào thang máy, không quay đầu lại.
"Anh thực sự không quan tâm tới cô ấy nữa sao?" Lương Duyệt hỏi.
"Cô nói xem, tôi biết làm thế nào bây giờ? Lần nào gặp, cô ấy cũng giữ thái độ đó." Hàn Ly nói vẻ chán nản.
"Như thế cũng tốt. Tính tình cô ấy xưa nay vẫn vậy, đành để mặc thôi." Lương Dyệt lẩm bẩm như nói một mình, rồi bỗng nhiên cô giơ ngón tay cái lên. "Hôm nay lần đầu tiên thấy ông chủ có khí phách đàn ông như vậy!"
"Tôi có khí phách của đàn ông à? Lẽ nào Chủ tịch Trịnh thì thua kém hay sao?" Hàn Ly liếc cô một cái.
Lương Duyệt suýt nữa bị sặc bởi ngụm cà phê đang ngậm trong miệng, cô vênh mặt lên đáp: "Có phải anh chán sống rồi không? Hay là để tôi nói với Phương Nhược Nhã, tuần trước có ai đó nhờ người mang canh gà cho anh, tới tận văn phòng Nghiêm Quy của chúng ta?".
Hàn Ly vội uy hiếp:" Cô dám?". Lương Duyệt ném bản hợp đồng của Tập đoàn Công thương nghiệp Hoằng Cơ lên bàn của Hàn Ly, cười khúc khích, rồi đứng dậy, quay người đi.
"Tôi cảnh cáo cô đấy. Không được nói linh tinh với Tiểu Nhã". Giọng của Hàn Ly có vẻ lo lắng, nhưng đáng tiếc là Lương Duyệt không để ý đến câu nói đó, mà chỉ trả lời bằng giọng có vẻ hơi mệt mỏi: "Vụ Hoằng Cơ xin giao trả lại anh. Tôi xin nghỉ phép".
"Cô nghỉ phép làm gì?" Hàn Ly hỏi lại, có vẻ không hiểu.
"Tôi ư? Nghỉ phép để nghiên cứu cổ phiếu, tôi đã ném vào đó không ít tiền, chỉ thấy lỗ thôi." Câu trả lời của Lương Duyệt không mấy rõ ràng, vì ngụm cà phê vẫn chưa được nuốt xuống.
Hàn Ly nổi giận, hỏi:" Thế khi nào cô đi làm?".
Lương Duyệt quay lại cười khanh khách: "Ông chủ đang nài nỉ tôi phải không?".
Hàn Ly nghiến răng nói bằng giọng đe doạ: "Này Lương Duyệt, cô chớ có quá đáng!".
"Vậy thì được rồi, tôi sẽ gọi điện đến." Cô lúc lắc đầu có vẻ coi thường câu đe doạ của Hàn Ly.
"Được! Cô nghỉ đi." Giọng nói bật chợt vang lên rất to, cho thấy Hàn Ly không mấy bằng lòng.
"Như thế mới đúng chứ. Phải rồi, tôi quên chưa nói với anh, Phương Nhược Nhã chẳng còn tình cảm gì với anh chàng kia đâu. Trái tim cô ấy đã nguội lạnh với anh ta ngay từ dạo ấy cơ." Lương Duyệt cười nói với Hàn Ly.
"Thật à? Thế còn cô thì sao? Hàn Ly cũng đã lấy lại được vẻ bình thường, cười và chất vấn lại.
"Tôi ư?" Lương Duyệt nâng cốc cà phê lên, quay lại. "Tôi nghĩ, suốt đời, lòng tôi cũng sẽ không bao giờ nguội lạnh".