tối, lặng lẽ mân mê những mẩu thuốc lá và cả chiếc gạt tàn mà anh để lại, chờ anh quay về.
Phải chăng cô đang day dứt? Hay cô thấy không nhẫn tâm. Hay còn vì một điều gì đó sâu xa hơn thế? Cô cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ cần được biết anh vẫn ổn và có thể nói với anh một câu rằng: “Chúng ta bắt đầu lại đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi mà”.
Nhưng đáng tiếc, cô không có cơ hội đó, dù chỉ một câu, anh cũng không cho cô cơ hội để nói.
Điện thoại của Hy Tắc vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tiếng máy tút tút liên hồi. Lần đầu tiên, cô biết được sự lạnh lùng khi bị gác máy là như thế nào.
Bầu nhiệt huyết đến phút cuối cùng không ngờ lại biến thành nước như vậy. Cô bỗng sực tỉnh và cuối cùng hiểu được cảm nhận của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Cô muốn cười nhưng không sao cười được, muốn khóc cũng không thể khóc.
Đêm ấy, anh không về, còn Hàn Ly và Phương Nhược Nhã thì gọi điện tới mấy lần liền.
Qua Hàn Ly, cô cũng biết được rằng Hy Tắc đã bị chính sự thông minh của mình phản lại, anh những tưởng nhân cơ hội này có thển gạt bỏ được Trịnh Minh Tắc – một con người luôn mang những ý đồ xấu xa, nhưng không ngờ lại bị chính những kẻ cơ hội tiết lộ bí mật. Mà kẻ bán đứng anh chỉ có thể là một người, đó chính là Lương Duyệt.
Thỏa thuận năm xua chỉ là bí mật giữa hai người, người thứ ba không thể nào biết một cách tường tận như vậy
Bây giờ thì tất cả mọi người đều có thể bị lôi vào cuộc, và tình hình sẽ càng trở nên khó lường. Điều khiến Lương Duyệt cảm thấy bất lực nhất đó là, mình chính là người đã bán đứng chồng và trở thành tội nhân làm liên lụy đến cả Nghiêm Quy.
Cô cứ bấm đi bấm lại số điện thoại quen thuộc, kể từ ngày kết hôn đến nay, chưa bao giờ cô gọi nhiều đến như vậy. Chỉ vì duy nhất một điều, cô muốn giải thích với anh rằng, cô không hề bán rẻ anh.
Đáng tiêc, cô cũng không có được cơ hội đó.
Thế là ngày thứ tư, cô lái xe về Long Đình với khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.
Hiện tại tài khoản của cô và Trịnh Hy Tắc đều bị đóng băng, chỉ còn lại duy nhất căn biệt thự ở Long Đình. Quang Mẫn Uyển là tài sản vốn có của nhà họ Trịnh, Trịnh Minh Tắc đang mong ngóng từng ngày để có thể đặt chân vào sống ở đó, anh ta nôn nóng đến mức cứ như thể đã chờ đợi điều đó quá lâu rồi.
Lương Duyệt mỉm cười, đưa chùm chìa khóa trong tay cho thím Trần rồi quay lưng bước đi với vẻ không còn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Trên đời này có thứ gì đến nhanh chóng nhất? Phú quý giàu sang, tất cả đều là do trời ban. Vậy trên đời có điều gì quý nhất? Có lẽ đó chính là được ở cạnh nhau cho tới khi đầu bạc răng long, không bao giờ phải rời xa.
Vì thế, tất cả những gì đang ở trước mắt cô chỉ là hư ảo, là hư ảo mà thôi. Chúng chỉ là những cảnh tượng trong một giấc mơ
Nhưng đáng tiễ, có những người lại không hiểu được điều đó.
Cô lái xe quay trở lại phía đong, trong những chiếc xe chạy vụt qua như nước chảy kia là những khuôn mặt ngây thơ và vui vẻ cùng những nụ cười phấn chấn. Cô nhìn tất cả những người vẫn còn đang ôm đầy hoài bão ấy với sự ngưỡng mộ, thầm chúc cho họ đạt được điều ước của mình.
Trên đường quay về Long Đình ở Trường An, bầu trời vẫn rất âm u, trống ngực cô cũng đập dồn dập.
Lòng cô rối bời tới mức khó chịu, thậm chí chỉ một động tác xuống xe rất nhẹ nhàng cũng làm cô phải thở dốc.
Cuối cùng thì cũng tới nơi.
Khi lục tìm chùm chìa khóa, tay cô cứ lập cập mãi, sau đó một hồi lâu cũng không sao tra chìa vào ổ được. Thím Đường nghe thấy tiếng lạch cạch phải chạy ra mở khóa từ bên trong, lúc ấy, cô mới thở phào, bước chân vào ngôi nhà của mình.
Cô rón rén đi lên gác, tay ôm chiếc túi về phía ngực trái, không quên quay đầu lại dặn thím Đường: “Đừng đánh thức tôi, tôi muốn ngủ một lúc”.
Thím Đường mở miệng định nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ quay trở về phòng của mình.
Lương Duyệt cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, nên dù đôi chân vẫn loạng choạng như đang đi trên một đám mây bồng bềnh, khi đi tới cửa phòng, cô vẫn kịp đưa tay cầm nắm đấm cửa và xoay. Cô tự nhủ, chỉ cần về tới chiếc giường thì tất cả mọi thứ sẽ qua, sẽ không còn phiền não nữa. Dòng nước mắt bỗng trào ra đúng khoảnh khắc cánh cửa bật mở.