Đồ đùng trong gia đình đã được đặt từ trước, những nhân viên vận chuyển giúp cô lắp chúng lại, còn việc sắp xếp quần áo vào trong tủ thì đã có cô giúp việc, Lương Duyệt cảm thấy mình như người thừa, chẳng có việc gì cho cô thò tay vào.
Vì vậy, cô lặng lẽ ném chùm chìa khoá cho cô giúp việc rồi quay người đi ra cửa, vào ga ra lấy xe, cô thà là lái xe đến làm ở Nghiêm Quy, chứ không muốn ở lại thêm dù chỉ là một phút.
Đồ dùng cũng đặt sẵn, đồ điện cũng đặt sẵn, nhà cũng đặt mua sẵn, chỉ duy nhất một điều là không đặt sẵn người đứng chờ cô ở dưới văn phòng của Nghiêm Quy.
Thẩm Mông Mông cúi khom người trước cửa xe, cười vẫy tay với cô: “Chị Lương, làm phiền chị một chút, chị có rỗi không? Em muốn nói chuyện với chị.”
Lương Duyệt thầm kêu trong lòng, cô đưa tay mở cửa xe, thực ra, không cần nói thì cô cũng đã rõ vì sao Thẩm Mông mông lại tới tìm cô.
Vẻ lấy lòng trên mặt của Thẩm Mông Mông rất rõ, đến cả cách xưng hô cũng đã đổi, một điều chị Lương hai điều chị Lương, làm như giữa hai người rất thân thiết, vì thế dù muốn thì cô cũng không dễ dàng.coi thường được.
Lương Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện”.
Dọc đường, Lương Duyệt luôn thầm kêu trong lòng: “Tuổi trẻ thật là tuyệt vời, chiếc váy màu vàng sáng trên người Thẩm Mông Mông là thứ mà đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới, mười móng tay sơn những hình hoa văn đập ngay vào mắt người nhìn, cách trang điểm kỹ càng và tinh vi trên khuôn mặt trông thật gợi cảm. Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy thế mà lại lên nhầm chiếc xe của một con sói xám, Lương Duyệt đoán bằng một mối ác cảm, nếu như mọi người nói hết sự thật ra, liệu cô bé này có khóc mà gọi điện thoại về kể khổ với cha mẹ không?
Kết quả đã khiến cô thất vọng đến cùng cực. Tại sân vận động một trường học cách Nghiêm Quy không bao xa, vào lúc mà mọi người đang yên lặng nghe giảng bài, Thẩm Mông Mông ngồi trên bãi cỏ nghe cô kể lại toàn bộ chuyện đã qua, nhưng không hề tỏ ra vẻ xúc động muốn khóc.
Trời, những người sinh ra trong năm 80 thực sự rất cứng cỏi. Lương Duyệt thầm nhận xét.
Thẩm Mông Mông cười nói: “Chị Lương, thực ra em cũng đã biết trước đây anh Chung Lỗi có bạn gái từ lâu rồi, hơn nữa cũng biết rằng anh ấy vẫn nhớ tới người ấy. lúc đâù mới quen, em thấy anh ấy rất ít cười, suốt ngày chỉ cúi đầu vào phân tích, báo cáo và bảng biểu, thậm chí quên cả chuyện ăn uống. Lúc bạn của cha em giới thiệu, có nói rằng anh ấy còn trẻ nhưng rất có triển vọng, vừa nhìn em đã biết ngay là trong lòng anh ấy chắc chắn có chuyện tình cảm khiến anh ấy đau lòng. Hồi học đại học, có ai đã không yêu một vài lần? Anh ấy có thể lừa dối chính bản thân mình nhưng không thể lừa được em. Đôi mắt anh ấy lúc đó đầy sự tuyệt vọng vì bị tổn thương, tưởng chừng không sao cứu vãn nổi. Sau này em được biết qua lời kể của người khác rằng anh ấy đã bị người yêu bỏ rơi, sau khi họ đã ở bên nhau 4 năm nhưng đã không gặp mặt mà nói lời chia tay qua điện thoại. Vì người ấy mà suýt nữa anh ấy làm hỏng kế hoạch bồi dưỡng của công ty, lập tức bắt chuyến bay trở về nước để hỏi cho rõ ràng, nhưng sau đó, anh ấy đã được nhìn thấy vật này qua một người bạn từ trong nước mang sang, và thế là anh ấy không về nước nữa.”
Đó là một trang giấy đầy những dòng chữ chì được đưa ra trước mặt Lương Duyệt.
Nụ cười của Thẩm Mông Mông vẫn rất ngọt ngào, còn nụ cười của Lương Duyệt bỗng chốc trở nên băng giá và tối tăm.
Đó là một bài báo được người ta cắt rất công phu, dòng tít lớn là giọng điệu đầy kích động thuộc sở trường của toà báo đó, “Nữ luật sư chính nghĩa và lương thiện- anh sẽ dùng tình yêu của mình mang lại cho em lời hứa trọn vẹn nhất”, phía dưới là kèm theo bức ảnh cô bước ra từ toà án, phía dưới bầu trời xanh và mây trắng, ngẩng đầu đọc phán quyết của toà án.
Bài báo năm nghìn chữ hay và trôi chảy như một bài văn mẫu, Lương Duyệt trấn tĩnh và đọc nhanh bài báo đó, tâm trạng nặng nề tràn ngập lòng cô. Tuy thời gian và nội dung không thật chính xác, nhưng cách thức thuật lại sự việc thì lại đầy tính kích động, mà chủ yếu là nói về quá trình của một tình yêu sét đánh giữa một nữ luật sư hoá thân của chính nghĩa và một tổng giám đốc của một tập đoàn. Trong những ngày tháng khó khăn và nguy cấp nhất, người đàn ông si tình ấy đã chống đỡ bầu trời cho cô, dốc toàn bộ tâm sức giúp đỡ cô đi đến cùng vụ kiện cho những người công nhân, và người đàn ông ấy cũng thề trước tất cả mọi người rằng vào chính ngày giành thắng lợi anh sẽ đón cô dâu chính nghĩa nhất và xinh đẹp nhất trên thế giới này về bên mình.
Nội dung bài báo viết sao mà cảm động, ngay cả đến một người thiếu tế bào tình cảm như Lương Duyệt đọc xong cũng nước mắt lưng tròng, nhưng đọc mãi, đọc mãi cũng không thấy đó là câu chuyện viết về chính bản thân mình. Lương Duyệt ngẩng đầu, cười đáp với Thẩm Mông Mông: “Sau đó thì sao? Hãy kể tiếp đi.”
Sững sờ là điều không thể, ngạc nhiên thì có đôi chút, cô đã định chờ sau khi Mông Mông nói hết thì mới hỏi. Thẩm Mông Mông thấy cô không hề có phản ứng gay gắt như cô đã nghĩ, đồng nghĩa với việc cô đã thua nửa trận đầu, nên miễn cưỡng cười và nói: “Thật ra em cũng đã biết, em chẳng có tư cách gì đến gặp chị để nói chuyện, cũng như không thể tính đến chuyện thắng thua. Chuyện tối hôm qua em cũng đã nghe nói là anh ấy đã chủ động đến tìm chị, hơn nữa chị cũng đã không cho anh ấy bất cứ sự ảo tưởng nào. Nhưng hôm nay, lúc em tới gặp anh ấy em mới biết anh ấy đã đến Nghiêm Quy từ sớm, để không mang thêm phiền hà cho chị, em nghĩ báo cho chị biết trước một tiếng vẫn là hơn, như thế chị ít nhiều cũng có sự chuẩn bị.”
Có sự chuẩn bị? Tiếp đón một người đàn ông đã từng nằm ngủ bên mình suốt bốn năm, người đàn ông trong ký ức mà mỗi một nốt ruồi trên cơ thể anh cũng đều rất quen thuộc mà phải cần đến sự chuẩn bị ư? Đó chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo trước mà thôi, nhưng đáng tiếc nó lại rất không khéo khiến thoạt nghe người ta đã thấy ngay chân tướng. Lương Duyệt cười lạnh lung, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngập của Thẩm Mông Mông, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên tuổi còn trẻ nhưng đã xử lý mọi chuyện rất là thấu đáo, nếu không có người đứng sau chỉ bảo cho cô nữ sinh này thì có lẽ cô đã phải thốt lên rằng đúng là thời đại đã thay đổi, năm cô 25 tuổi chỉ vì chuyện hàng xóm có người chết mà cô đã trằn trọc mất ngủ, thậm chí đến khi gặp khách hàng còn cầm nhầm tài liệu. Đúng là không thể xem thường khả năng của cô nữ sinh khuôn mặt trông còn rất ngây thơ này được.
Nhưng khi Thẩm Mông Mông cười, Lương Duyệt cảm thấy ở cô có một vẻ gì đó rất quen thuộc, đôi mày cong cong rất giống một người nào đó trong trí nhớ của cô, ý nghĩ ấy chợt loé lên nhưng không sao tìm được mối liên hệ.
Lương Duyệt ngồi lặng yên cố nhớ một lúc rồi sau đó đưa tay kéo Thẩm Mông Mông từ bãi cỏ lên và nói: “ Dù anh ấy đến Nghiêm Quy làm gì, tôi cũng không cần phải chuẩn bị. Nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn cô, cô đã làm cho anh ấy rất hạnh phúc.”
Cô đã làm cho anh ấy hạnh phúc.
Trong khi lái xe về Nghiêm Quy, trong lòng Lương Duyệt luôn lặp đi lặp lại câu nói ấy, câu nói đã khiến cho Thẩm Mông Mông tưởng chừng rất kiên cường kia đã khóc như một đứa trẻ vì cảm thấy có người hiểu mình, vì cảm thấy đã được giải toả phần nào, và còn có cả những lý do không thể nói cho rõ ràng trong những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt cô.
Lương Duyệt dựa vào ghế trong của cầu thang máy, nhìn những người chặn ở phía trước bằng đôi mắt mệt mỏi, thang máy trôi qua từng tầng, từng tầng. Mãi cho tới khi tới gần chỗ Nghiêm Quy thì cô mới nghĩ ra được rằng rút cục Thẩm Mông Mông giống ai.
Những bức vách bằng Inox bên trong thang máy in hình những người qua lại, người phụ nữ mặc bộ váy áo đen ở trong đó đã quên mất vẻ bẽn lẽn và nụ cười của mình năm ấy, và cả đôi mắt xếch hay cười cũng không còn thấy đâu nữa.
Anh nói nhìn đôi mắt em khi cười anh rất vui, mỗi lúc như vậy tất cả những chuyện buồn đều được xua tan.
Anh nói em cười thì cứ cười đi. Sao lại cứ khiến đôi mắt mình cong lên như thế? Cẩn thận kẻo lại thành vết nhăn đấy.
Thì ra là như vậy.
Thời gian không dấu vết đã xoá nhoà đi đâu chỉ có chuyện tình yêu đã qua, mà còn có cả khuôn mặt non nớt và nụ cười rạng rỡ của chúng ta ngày xưa ấy.