biết được? Thế mà bây giờ lại còn làm ra vẻ trinh tiết, liệt nữ, chắc lại chê Hoa Vũ không mạnh bằng Trung Thiên đây mà! Lý Niên nghĩ thầm với vẻ coi thường trong lòng, chỉ cần mình nói rõ quyền lợi cô ta được hưởng, chắc sẽ chạy sang như con chó ngoe nguẩy đuôi cho mà xem.
Lương Duyệt ngồi thẳng người lại, liếc mắt nhìn về phía thư ký của Lý Niên. Người thư ký ấy tỏ ra rất tinh ý, anh ta vội quay người, đứng nghiêm quay mặt về phía cửa ra vào. Lúc đó, Lương Duyệt mới mỉm cười và nói bằng một câu đã cân nhắc kỹ: “Năm xưa tôi lo giúp vụ kiện cho Trung Thiên cũng như hôm nay giải quyết vụ kiện giúp cho Hoa Vũ, đều là vì tình cảm riêng của mình. Vì thế, tốt nhất là bác Niên hãy tin tưởng ở cháu. Nếu Hoa Vũ đổ, cháu cũng sẽ chẳng có cơm ăn, chuyện này cháu hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy, cháu nghĩ bác hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị đó của cháu.”
Sau đó cô cúi xuống nhìn đồng hồ, “Một giờ cháu còn có cuộc hẹn với công ty khác, cháu về trước đây. Bác ăn và về sau nhé.”
Cô đứng dậy, lạnh lùng, không quay đầu lại nhìn ánh mắt căm hận của người ngồi phía sau.
Lý Niên chăm chú nhìn theo Lương Duyệt, rồi nhìn hai bàn tay của mình vẫn còn giữ nguyên chỗ, mặt sa sầm lại. Nhân viên thư ký vội chạy tới, hỏi: “Tổng Giám đốc Lý, vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm gì ạ?”
Lý Niên đập bàn, đáp bằng giọng tức tối: “Còn làm thế nào nữa? Mau đi thống kê đi! Xem có bao nhiêu người đã từng uống sản phẩm nước trái cây của chúng ta và bồi thường cho họ!”
Thật ra không phải là Lương Duyệt không biết cách thu xếp, và cũng không phải là cô không biết cách giải quyết cho mềm mại, cô luôn rất hiểu tâm lý của khách hàng, cô cũng đã quen với việc bị khách hàng cấu một cái, véo một cái trong những bữa tiệc, nhưng lẽ ra ông ta không nên nhắc đến Trung Thiên. Bởi mỗi lần nhắc đến vụ kiện của Trung Thiên cô lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt, giồng như những lời Hàn Ly đã nói: giải quyết vụ kiện Trung Thiên là việc thiếu sáng suốt nhất của cô, một vụ án mà đánh đổi bằng cả cuộc đời.
Việc kế thừa của nhà họ Trịnh từ xưa đến nay luôn rất không êm ả.
Đã có mấy lần nhà họ Trịnh thay đổi về nhân sự, do Chủ tịch hội đồng quản trị Trịnh qua đời từ trước khi giải phóng, nên di chúc của ông đã bị những người kế nhiệm xấu bụng định sửa lại mấy lần, dẫn tới kiện cáo mãi không thôi, mà nếu không chú ý thì sẽ nhanh chóng trở thành vụ án phân tích kinh điển được truyền lại mãi trong khoa Luật của một trường đại học. Chính vì vậy, những người kế nhiệm Trung Thiên, dù là Chủ tịch Hội đồng quản trị hay Tổng Giám đốc, trước khi gia nhập Hội đồng quản trị đều phải viết sẵn di chúc, sau khi qua công chứng sẽ lưu lại ở hai văieät nam phòng luật sư. Các văn phòng luật sư này lúc nào cũng phải rất cẩn trọng trong việc giữ gìn bí mật cho nội bộ Trung Thiên. Điều không may là, di chúc của Tổng Giám đốc Trịnh Hy Tắc lại do Luơng Duyệt phụ trách và đưa vào hồ sơ.
Lương Duyệt đã từng xem rất nhiều bản di chúc đã được công thức hoá, bản di chúc của Trịnh Hy Tắc không có gì khác với những người khác, chỉ có điều khi Hàn Ly cầm nó thì đã nói ra một câu khiến Lương Duyệt phải xem xét, tính toán lại. Anh nói: “Nếu chúng ta nắm được mạng lưới quan hệ trong nhà họ Trịnh, thì sẽ chẳng có gì phải lo đến miếng ăn tới cả mấy chục năm, nếu chúng ta vẫn làm trong nghề này.”
Hơn nữa, cơ hội để nắm lấy cơ hội ấy đang ở trước mắt, đó là vấn đề quyền hành trong nhà họ Trịnh sẽ về tay ai. Hồi còn sống, cha của Trịnh Hy Tắc là Chủ tịch Hội đồng quản trị, đồng thời bổ nhiệm cho con trai của mình Trịnh Hy Tắc là Tổng Giám đốc. Không ngờ, cơn đau tim bất ngờ đã cướp đi không chỉ mạng sống của ông mà còn mang đi theo cả sự tín nhiệm của các cổ đông. Vì thế, người con riêng Trịnh Hy Tắc với nguồn gốc lai lịch không rõ ràng, nhưng cũng vẫn là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Trịnh và nơi gửi gắm của các cổ đông một cách danh chính ngôn thuận ấy, lẽ ra phải được tiếp nhận chức Chủ tịch Hội đồng quản trị thì lại rơi vào hoàn cảnh bị người anh họ tạm thời giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh Minh Tắc bãi miễn chức vụ bất cứ lúc nào.
Lúc ấy, là sinh viên vừa tốt nghiệp khoa luật ra, Lương Duyệt rất muốn qua Trung Thiên để nổi danh trong giới, vì vậy cô đã nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ về những mối quan hệ của gia tộc họ Trịnh. Một tháng sau đó, cô đã đứng trước mặt Hàn Ly và nói đầy tự tin rằng: “hãy cho tôi một cơ hội, hãy tạo cho tôi một đầu mối, tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Tập đoàn Trung Thiên Trịnh HY Tắc.”
Đúng là ngựa non háu đá.
Lần gặp ấy, Trịnh Hy Tắc chỉ dành cho cô có mười phút, cô đã định sẽ đem tất cả những lý luận mà mình có chứng minh rằng cô có thể giúp được cho anh. Nhưng, không chờ cô nói, anh đã phản lập tức phản kích ngay từ đầu.
« Vì sao cô lại muốn giúp tôi kiện ? » Lúc ấy anh đã cười nhạo Lương Duyệt thấp hơn anh một cái đầu, rồi ngồi dựa vào thành ghế hỏi lại : « Tôi căn cứ vào đâu để có thể tin rằng cô sẽ giúp tôi thắng trong vụ kiện ấy ? »
« Vì rằng không có ai giúp anh, Tổng Giám đốc Trịnh chỉ nắm trong tay 55 % số cổ phiếu mà lẽ ra anh được hưởng như trong di chúc, hơn nữa, Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh Minh Tắc có thể lấy lại toàn bộ số cổ phiếu của anh bất cứ lúc nào, đồng thời cũng sẽ có thể bãi miễn chức Tổng Giám đốc của anh bất cứ lúc nào, vì rằng… » Lương Duyệt bỏ lửng câu nói dở.
Bởi vì, Trịnh Hy tắc là con riêng của nhà họ Trịnh, và cũng là gnười con trai duy nhất của ông Trịnh.
Cô đưa mắt liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Hy Tắc một cái, rồi nói tiếp : « Bởi vì các luật sư có tiếng trong các văn phòng luật sư lớn không thích nhận các vụ án về các tập đoàn gia tộc, các mối ân oán trong gia tộc thường rất khó phân biệt rõ ràng, lúc nào cũng rồi ren rất khó giải quyết trong một sớm một chiều, nếu thua còn bị ảnh hưởng tới cả danh tiếng của cả văn phòng. Còn các luật sư mới trong các văn phòng luật nhỏ thì lại không dám nhận, bởi họ sợ sẽ bị người khác trả thù, càng không có đủ can đảm để đảm bảo rằng mình sẽ thắng. Còn vì sao tôi lại giúp anh, thì đó lalà vì tôi cần cơ hội này để chứng minh khả năng của bản thấn. »
« Điều kiện ? »tất nhiên là anh hiểu, trên đời này chẳng bao giừo có ai giúp không bao giờ. Cô ta làm như vậy, ắt hẳn phải mưu cầu điều gì đó.
« Tôi hy vọng có thể chen vào trong mạng lưới quan hệ của Trung Thiên, Trung Thiên sẽ mời tôi làm cố vấn luật sư lâu dài. » Cô nói ra điều kiện với anh bằng vẻ bình thản.
« Dựa vào đâu mà tôi phải nhận lời với cô ? » Trịnh Hy Tắc đưa hai tay ôm ngực miệng vẫn nở nụ cười châm biếm va fnhìn cô.
« Anh còn có sự lựa chọn khác sao ? »Lương Duyệt hỏi lại kèm theo một nụ cười lạnh lùng.
Có hay không cô không dám khẳng định, nhưng cô biết, đây là cơ hội ngàn năm có một, danh và lợi đều đang chờ đợi cô ở một nơi không xa phía trước, vì thế cô không ngại ngần gì chìa cho anh nhìn thấy cái mặt thích tiền tài của mình.
Chỉ cần có tiền tài, sự liện hệ giưũa họ sẽ trở nên gắn bó.
Quan hệ hợp tác cũng như vậy.
« Xin chào, tôi là Lương Duyệt » Chiếc điện thoại trong túi réo chuông mấy lần, cô mới ngồi dậy từ bàn làm việc, cố mở đôi mắt, và không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy trong giây lát. Hình như cô đã lại mơ thấy vụ án của Trung Thiên, nhưng rồi bị tiếng chuông kiên trì của chiếc điện thoại đánh thức dậy, cô đành miễn cưỡng mở máy. Cô chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng léo nhéo của mấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia : « Lương Duyệt, cậu còn có lương tâm hay không đấy ? Đã lâu lắm rồi không thấy cậu gặp gỡ gì chị em cả. Lệnh cho cậu, tối nay phải tới nhà Cố Phán Phán, nếu không cứ chờ đấy mà ăn đòn nhé ! »
Lương Duyệt tỉnh ngủ hẳn bởi giọng nói the thé ấy, « Cố Phán Phán ư ? Cậu ấy đi Ôxtrâylia rồi cơ mà ? »
« Đã về rồi, đen chẳng khác gì gà châu Phi đây này. Thôi, không nói nưũa, nhất định cậu sẽ phải tới đấy. Còn có cả chị Tề và Vu Đình Đình nữa đấy. »
« Sao ? Bốn lưu manh các cậu chuẩn bị tái xuất giang hồ đấy à ? » Cô cầm chiếc khung ảnh trên bàn lên. Trong tấm ảnh ấy có sáu khuôn mặt mang đầy sức trẻ với những nụ cười tươi rói, vô tư, rực rõ như ánh dương.
« Cậu không tính cả mình nữa sao ? Năm lưu manh tái xuất giang hồ. Phương Nhược Nhã lớn tiếng chất vấn.
« Mình bận quá nên quên mất cả bản thân. Thôi đuợc, Chờ mình đấy nhé, bọn mình sẽ phải sát phạt cái người đi một mạch bảy năm là Cố Phán Phán ấy một phen ! »
« Xem ra cậu cũng có lương tâm đấy, còn nữa, nhớ đem thêm bánh ga tô đến để ăn đấy. Bọn mình muốn đuợc ăn loại bánh ga tô hạt dẻ của Ốc Phu Tiểu Tử. »Lần này thì Lương Duyệt đã nghe rõ tiếng hét lên của cả mấy người, Vu Đình Đình, chị Tề, và còn có cả Cố Phán Phán nưã.
Tắt máy rồi mà Lương Duyệt vẫn thầm kêu lên trong lòng, không biết rút cục thì ai là người không có lương tâm đây. Lái xe về phái có cưa rhàng Ốc Phu Tiểu Tử rất dễ tắc đường, lại cũng không có chỗ để xe gần đó. Chờ đến khi cô lái xe tới nơi thì mấy con quỷ đói ấy có khi ăn cả thịt của cô cũng nên.