Ngọc Đế cũng khó xử, quay về chúng thần tiên hỏi –“Thế các ngươi định xử trí bọn họ như thế nào cho thích hợp?”
Chúng thần tiên đều không nói gì chỉ đồng nhất nhìn về phía Quan Âm Đại Sĩ
-“Bọn họ nếu là vẫn chưa nhìn thấy tình yêu nhân gian thì cứ để bọn họ nghiệm ra chút kiếp số của tình yêu , hẳn là sẽ tỉnh ngộ”- Quan Âm đáp.
Mặt Ngọc Đế biến sắc, muốn nói nhưng lại thôi
Vương Mẫu Nương Nương lập tức nói tiếp –“Cũng tốt, chân thân của các ngươi sẽ ở lại Thiên Đình. Chỉ cần tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại làm thần tiên ….”
Ngọc Đế che miệng, ho khan vài tiếng nhưng cũng không mở miệng.
Vương Mẫu vẫn không để ý , tiếp tục nói –“Ta đem huyết cùng lệ này hóa thành thân thể, các ngươi có thể dùng huyết cùng lệ này để thể nghiệm tình yêu, chúng thần nghĩ thế nào.?”
- “……”
Ngọc Đế cũng không nhịn được mà phá vỡ trầm mặc – “Nếu mọi người đồng ý vậy thì quyết định như vậy đi.”
Y Vân ngạc nhiên nhìn Thanh Ngưng .Đây mà là trừng phạt sao? Nghe hình như không phải là : Không thể làm thần tiên.
Nhưng để bọn họ có thể trải qua kiếp số yêu nhau , vậy có nghĩa là : Bọn họ có thể quen biết và yêu nhau…
Hơn nữa chỉ cần bọn họ nguyện ý sẽ là đời đời kiếp kiếp …
___________________________________________
Trước cửa Nam Thiên Môn, hai vị tiên đem bọn họ áp giải đi cũng không chút thúc giục nào.
Một canh giờ sau, Thái Bạch Tinh với chòm râu dài vội vàng đi tới. Lần đầu tiên Y Vân nhìn thấy trên trán của hắn có rất nhiều nếp nhăn, hoàn toàn không thể tưởng đến đây là vị Thái Bạch Tinh cơ trí thâm trầm, sâu cao…
-“Thanh Ngưng, trước khi ngươi xuống trần, đánh với ta một ván đi.” – Thái Bạch Tinh phất tay, một bàn cờ liền hiện ra.
-“Nếu ta thắng ngươi, ngươi sẽ không còn cơ hội báo thù nữa.” – Thanh Ngưng cười nói.
-“Ha ha , đã lâu không thật sự đánh giá lại ngươi.”
-“Hảo” – Thanh Ngưng ngồi xuống, đem một quân cờ trắng đặt xuống góc bàn cờ.
-“Thái Bạch, kì nghệ của ngươi đã tiến bộ rất nhiều” – Vài nước cờ, Thanh Ngừng dừng lại mỉm cười nói với Thái Bạch Tinh.
-“Là ngươi đã tệ hơn”
-“Ta ở thế gian sẽ khổ luyện kì nghệ.”
Thái Bạch Tinh không nói gì, nhìn vào bàn cờ rồi lại nhìn Thanh Ngưng.
-“Giúp ta chuyện này.” – Thanh Ngưng buông quân cờ trong tay, lại nói.
-“Là chuyện của Kim Thiện Tử sao?”
-“Không uổng chúng ta đã quen biết nhiều năm, hắn muốn đi Tây Thiên lấy [Kim Cương kinh], đường xá nhất định sẽ gian khổ.”
-“Ta sẽ âm thầm giúp hắn.”
-“Quan Thế Âm Bồ Tát của Nam Hải đã đè con khỉ kia dưới chân núi, coi như cũng có hàm ý.”
-“Có điều còn khỉ kia cũng rất không tốt.”
-“Chúng ta là thần tiên, chỉ có pháp lực nắm trong tay số mệnh của phàm nhân. Nếu đánh nhau e rằng không phải đối thủ của con hầu tử đó.”
Nhắc tới con khỉ ấy, Thái Bạch Tinh vẫn nhớ năm đó nó đại náo thiên cung. Hắn nghiêng ngả chạy đến xin Thanh Ngưng giúp đỡ, Thanh Ngưng cũng không dời mắt khỏi đỉnh Hoa Sơn, thản nhiên nói một câu –“Ta đánh không lại hắn.”
Lúc ấy hắn thật sự rất tức giận. Hiện tại ngẫm lại, Thanh Ngưng lúc đó không phải lạnh lùng mà là thật sự không thể đánh lại.
-“Đúng vậy, đối phó với yêu ma ở hạ giới chỉ có hắn mới làm được sao? Nhưng như thế nào hắn sẽ giúp chúng ta?”
-“Có lẽ chỉ có Kim Thiện tử mới có thể cảm hóa hắn, cái này cứ xem thiên ý đi.” – Thanh Ngưng cầm lấy một quân cờ, trầm tư rồi đặt lên bàn cờ, vừa cười nói –“Lâu như vậy mới đi, có phải có chyện gì hay không?”
Thái Bạch Tinh sửng sốt một chút, thở dài nói –“Ngươi a, cái gì cũng đều nhìn thấu, nhưng lại muốn một tay hủy đi chính mình.”
Thanh Ngưng và hắn đều ngẩng đầu nhìn nhau. Hắn không nói gì, chỉ nở nụ cười. Nụ cười này thật sự rung động .. ấm áp mà mềm nhẹ.
Y Vân cẩn thận khắc sâu hình ảnh này vào trong,nàng biết rõ nhất nhanh sẽ quên đi mất nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy hắn tươi cười.
Thái Bạch Tinh nhìn tình cảnh trước mắt, lắc đầu nói –“Oan nghiệt a! Ta trên đường vừa mới gặp qua Vương Mẫu Nương Nương, người vốn dĩ muốn tiễn ngươi một đoạn nhưng cố kỵ.”
-“Ta hiểu được, vì ta là tội thần.”
-“Nương Nương đối với ngươi chính là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lúc ngươi đem tượng đất đặt trong cung điện mình, Nương Nương cũng nhở ta lo cho ngươi. Y Vân được ban tiên, người cũng đem, nàng ấy an bài ở Chức Nữ Cung, muốn nhắc nhở nàng ấy : Phải nhớ rõ bi kịch của Chức Nữ. Ngươi tự ý sửa sổ sinh tử, tiết lộ Thiên Cơ, dung túng Y Vân một mình hạ phàm, thậm chí tự tiện sử dụng yêu thuật, người cũng biết, chỉ là không nói mà thôi.
Người giả vờ câm điếc, thậm chí còn bảo hộ ngươi khắp nơi, chính là hy vọng ngươi có thể nhìn thấy tình dục, nhưng không thể nghĩ rằng ngươi vẫn đi trên con đường này.
Hôm nay người nhờ ta chuyển cáo ngươi : trong Thiên giới, nàng rất coi trọng ngươi, hy vọng ngươi vẫn còn lưu tâm đến chúng sinh thì giải quyết cho tốt đi.”
-“Nếu ta có năng lực tạo phúc cho muôn dân, cần gì phải ký thác tất cả hy vọng vào tượng đất.”
-“Thanh Ngưng..”
-“Ngươi thua!” – Thanh Ngưng mỉm cười, đặt quân cờ cuối cùng lên bàn cờ, Thái Bạch Tinh từ lúc đầu đã không có đỉ phương kế.
-“Ngươi gian lận, phân tán lực chú ý của ta.” – hắn giống như một tiểu hài tử, không muốn buông tay Thanh Ngưng vậy
-“Binh bất yếm trá (Việc binh không ngại dối lừa)! Mấy trăm năm sau ngươi cũng không cần thừa dịp lòng ta không yên lại rủ chơi cờ được nữa rồi.”
-“Đúng vậy”- Thái Bạch Tinh ảo não nói
-“Nếu còn có cơ hội, nhất định ta sẽ cùng người đánh ván tiếp theo”- Thanh Ngưng trong mắt có chút mông lun, mang theo ý cười mê người –“Chưa từng phát hiện thì ra chơi cờ cùng ngươi lại thú vị như vậy.”
Thái Bạch Tinh tươi cười nói –“Yên tâm, tuy rằng ngươi phải chịu một ít đau khổ, nhưng Mệnh Địch Tư Tinh Quân cùng Nguyệt Lão sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, nghe nói Mệnh Địch Tư hắn đã có ý muốn chiếu cố cho ngươi, an bài cho ngươi tốt lắm rồi.”
-“Nguyệt Lão nếu dám đem nhân duyên của ta kết loạn, ta nhất định sẽ cắt hết râu của hắn! Đúng rồi, ta vừa tặng hắn cô nương kia, hắn có vừa lòng không?”
-“Hoàn hảo, chòm râu của hắn so với bị cắt gần hết cũng không khác nhau lắm. Ha ha!”
Hai người đều cười một trận,sau đó Thanh Ngưng mới kéo Y Vân đến Thiên Môn, bọn họ đã rời chân thân, linh hồn hóa vào thân thể được tạo ra từ huyết cùng lệ.
-“Xem ra kiếp này thiếp có thể vì chàng mà tốn nhiều nước mắt.” – Y Vân tiến vào thân thể được hóa từ nước mắt.
Thanh Ngưng đau lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.
-“Vận mệnh là do chúng ta lựa chọn phải không?” – Y Vân vốn rất lo lắng không biết có thể trên trời vì muốn trừng phạt bọn họ nên sẽ làm cho bọn họ trải qua nhiều đau khô hay không? Nhưng hiện tại rốt cuộc nàng cũng yên tâm
-“Đáp ứng ta, có bao nhiêu đau khổ điều nói cho ta biết, để cho ta cùng gánh chịu với nàng” –Thanh âm Thanh Ngưng rất nghiêm túc dường như đang lo lắng cái gì.
Nàng dựa vào vai hắn, có gắng cảm nhận hết hơi thở của hắn, cảm nhận hết hạnh phúc này, yên lặng nói với chính mình –“Vô luận có phải chịu bao nhiêu đau khổ, ta điều cam tâm tình nguyện vì chàng mà chấp nhận.”
-“Chúng ta sẽ là dạng vận mệnh gì?” – Y Vân tò mò hỏi.
-“Nàng sẽ có một thân tuyệt thế võ công, chúa tể của hết thảy mọi năng lực”
-“Vậy còn chàng?” – Nàng đương nhiên biết cho dù là trên trời hay nhân gian, Thanh Ngưng đều muốn đem thứ tốt nhất cho nàng.
-“Ta? Ta sẽ trả nợ lại cho Tần Nghĩa Phàm.”
-“Chàng thiếu hắn cái gì? Thiếp mấy ngày trước thấy bọn họ vẫn ân ân ái ái, Nguyệt Nhân Nhân cũng có bầu rồi.”
-“Ta dùng 60 năm dương thọ của Tần Nghĩa Phàm đổi lấy 6 năm cho Nguyệt Nhân Nhân.”
- “Cái gì? Này không công bằng.”- Y vân có chút bất mãn nói.
-“Kim Thiện Tử không phải đã nói cho nàng rồi sao: Sinh mệnh mà Nguyệt Nhân Nhân có được không phải là của nàng ấy, bởi vì nàng ấy phải trả giá ở đại giới . Đối với Tần Nghãi Phàm, mất đi 6 năm hay 60 năm cũng đâu có gì khác biệt.”
-“Vậy sao chàng không cho nàng ta nhiều thời gian hơn?”
-“Nàng nghĩ con số trong sổ sinh tử có thể tùy ý tăng sao? Năng lực của ta cũng có hạn.” – Thanh Ngưng thở dài.
-“Đã đến giờ, thỉnh Tinh Quân ra trước” – Hai vị tiên bấm đốt ngón tay tính giờ, nếu chậm trễ một chút chỉ sợ lỡ giờ lành.
-“Y Vân, không biết lần gặp lại nàng có nói giống như lúc này không, cho dù không nhớ nhưng vẫn yêu nhau.”
-“Ta nghĩ đến lúc đó chàng cũng có thể an bài được.”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng –“Nếu ta có thể an bài, thì tại sao ta lại phải chờ đợi đến ngàn năm?
Đây cũng là câu nói cuối cùng của Thanh Ngưng, cũng là nụ cười sáng lạn nhất của Thanh Ngưng lưu lại cho nàng.
Từ đó về sau, Thanh Ngưng biến mất trên Thiên Đình, Tuế Tinh Cung cũng bỏ trống nhưng sao mai ở Đông Phương vĩnh viễn là vì sao chói sáng nhất…..