vừa nãy bị kéo giờ động vào thì càng đau thêm. Không được, không thể cứ như vậy mà để cho hắn chạy thoát được. Ngô Thiên Thiên lập tức nhịn đau thay đổi phương hướng, cô lái xe chạy theo hướng Tống Lương Thần bọn họ mới rời khỏi.
Tống Lương Thần lái xe về hướng bệnh viện của trung tâm thành phố mà đi, hôm nay hắn lái chiếc xe Land Rover này cũng coi như rất may mắn, nếu không lấy tốc độ cùng tính năng của chiếc BMW X5, thì không biết lúc ấy sẽ xảy ra điều đáng sợ gì đây nữa.
Công ty Xử Vu CBD, lúc tan ca có rất nhiều xe lưu thông về phía trước, Hứa Tử Ngư thấy hắn mang bộ dáng lo lắng cho nên cũng vội vàng an ủi hắn là cô không sao cả. Sau đó cô chợt nghĩ đến sự xuất hiện của Ngô Thiên Thiên khi nãy, không phải lúc đầu Tiểu Bạch nói cô ấy muốn bắt được Tống Lương Thần sao? Mỹ nữ chính là mỹ nữ, vừa nãy đụng xe cho dù là hoang mang sợ hãi như dáng vẻ cũng vẫn đẹp như thế.
Đàn ông ai cũng đều thích mỹ nữ, Tống Lương Thần cũng là đàn ông, Ngô Thiên Thiên thì là mỹ nữ, nên suy ra Tống Lương Thần thích Ngô Thiên Thiên sao? Hứa Tử Ngư học số học cực kỳ dốt cho nên cô Logic suy luận một chút, trong lòng đều cả kinh, vừa nãy biểu tình của Ngô Thiên Thiên đã thể hiện ngay trước mắt, ánh mắt kia quá phong phú, cô lấy trực giác của phụ nữ mà phân tích, thì nhất định là có vấn đề.
Nghĩ tới đây, đầu của một tác giả như cô lập tức dây dưa vụn vặt nghĩ tới rất nhiều kịch tình, ví dụ như trai đẹp và mỹ nữ vừa thấy đã yêu, đàn ông quả quyết vứt bỏ tình yêu; nào là mỹ nữ cấp dưới ra sức đuổi theo đàn ông cấp trên cuối cùng sẽ thành quyến lữ a; Rồi là nam nữ có con rồi cưới, nhưng trong lòng người đàn ông đó lại yêu người phụ nữ xinh đẹp mê hồn vừa mới xuất hiện . . . . . . Càng nghĩ tâm trạng của cô càng giống như đưa đám, càng nghĩ càng bi kịch. Xoay người nhìn Tống Lương Thần một chút, hai tay của hắn đang nắm chặt lấy tay lái, mím môi nhìn về phía trước, bộ dạng hình như đang rất lo lắng. Xem ra, hắn đã không được bình thường rồi. ( diepdiep :Không biết người nào đang không được bình thường đây nhỉ , ặc ặc chết với chị Ngư mất thôi.)
Hứa Tử Ngư càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng thì lỗ mũi càng chua, nghĩ đến chuyện Ngô Thiên Thiên cố tình đụng mình chảy máu mũi. . . . . . Thật sự rất ngược nha. Cô tức giận oa oa rút cục giấy trong lỗ mũi ra, tay cô dùng sức quá mạnh, lỗ mũi của cô đang chuẩn bị lành lại nay máu lại chậm rãi chảy xuống nữa. Đây đây, cũng thật là quá xui xẻo rồi.
Tống Lương Thần thấy cô lại bất cẩn như cũ, hắn vội vàng lấy giấy đưa cho cô, sốt ruột mà nói :"Lau nhẹ tay một chút thôi, bà cô của tôi!"
"Anh dám kêu em lá bà cô àh, em đâu có già như vậy chứ?" Hứa Tử Ngư giận dỗi cầm lấy giấy lung tung lau ở dưới mũi, lung tung bôi cho nên xung quanh lỗ mũi đều là máu. Tống Lương Thần nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía, xe chạy chậm lại, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nghiêng người dùng giấy lau giúp cô.
Khí thế của bạn học Tiểu Ngư có gì là không đúng chứ!
"Sao vậy?"
"Không sao cả!" Hứa Tử Ngư xem như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy điện thoại di động ra, cô định chơi game nhưng lại bị Tống Lương Thần nhanh tay cướp lấy đặt ở tủ giữ đồ trước mặt :"Lúc ngồi trên xe không cho em nghịch điện thoại di động nữa!"
"Ah? Anh dám bắt nạt em!"
"Anh nào dám khi dễ em chứ, em nhìn lại lỗ mũi của em đi, tất cả đều bị điện thoại di động làm cho biến thành cái dạng gì rồi, còn dám nghịch điện thoại di động nữa!"
"Còn không phải là bởi vì anh lo ngắm người đẹp . . . . . ." Chắc chúng ta cũng đã biết bạn học Hứa Tử Ngư vào thời khắc quan trọng không bao giờ biết phân rõ phải trái.
"Ngắm người đẹp gì chứ?" Tống Lương Thần nhìn Hứa Tử Ngư, có cái gì đó không đúng, hình như có mùi dấm chua.
"Ngô Thiên Thiên đó!" Hứa Tử Ngư lấy giấy se thành một cây nhỏ nhét vào lỗ mũi của mình, sau đó xích lại gần bên Tống Lương Thần rồi nghiêm mặt nói :"Anh thấy Ngô Thiên Thiên có đẹp không?"
"Ngô Thiên Thiên cái gì?"
"Thì là cái người vừa rồi, người phụ nữ mới đụng xe của chúng ta đó!"
"Àh."
"Nè, em hỏi anh đó, anh nói xem Ngô Thiên Thiên có đẹp hay không vậy?"
"Vừa nãy anh chỉ lo nhìn cái lỗ mũi của em, đâu có để ý cô ấy có đẹp hay không đâu." Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng tìm được ngọn nguồn của mùi dấm rồi, khóe miệng của hắn cong lên, rồi nói tiếp :"Để ngày mai anh nhìn lại cho thật kỹ rồi sẽ nói cho em biết."
"Anh dám!" Hứa Tử Ngư đưa tay nhéo má của Tống Lương Thần, da của hắn quả thật là không tệ nha, mình kéo mình bóp đấy!
"Ah! Chẳng phải em đang hỏi anh sao, sao lại có thể thay đổi như vậy được chứ?"
"Phụ nữ đều là hay thay đổi như vậy đó, trước khác nay khác anh không cần phải biết!" Hứa Tử Ngư kéo và bóp người ta đến no đủ rồi, cuối cùng cũng buông tha mà quay về chỗ ngồi đàng hoàng lại, xe lưu thông trên đường cũng dần dần ít đi, Tống Lương Thần liền tăng tốc độ nhanh hơn, đồng thời lấy điện thoại ra hẹn bác sĩ trước, một mạch chạy thẳng tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Cùng lúc đó, chiếc xe còn một mắt BMW X5 cũng đang lặng lẽ đi theo, Ngô Thiên Thiên cảm thấy mình cũng nên đến bệnh viện khám nội khoa một chút, nào là tim gan phèo phổi nè! Vừa rồi Hứa Tử Ngư lại còn đưa tay kéo mặt của Tống Lương Thần, Tống Lương Thần còn cười và nói chuyện với cô ấy, cô ấy muốn bày ra cho cô xem chứ gì!
Đến bệnh viện Tống Lương Thần dẫn theo Hứa Tử Ngư chạy thẳng tới khoa nội, bác sĩ kiểm tra lỗ mũi của cô xong cũng trấn an nói không có việc gì, bác sĩ đơn giản giúp xử lý một chút. Mặc dù Hứa Tử Ngư đã bảo đảm là trừ lỗ mũi ra thì không còn chỗ nào bị va chạm đến nữa, nhưng cô vẫn bị Tống Lương Thần áp giải đến khoa sản để kiểm tra.
Sau khi Hứa Tử Ngư đã vào phòng khám, Tống Lương Thần mới dựa vào tường rồi nói :"Đi ra đi." Núp ở góc tường Ngô Thiên Thiên thở dài một tiếng, chậm rãi từ từ bước ra ngoài :"Tống Tổng."
"Nãy giờ cô vẫn đi theo chúng tôi, có chuyện gì không?"
Ngô Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng lấy hết toàn bộ dũng khí mà hỏi :"Tống Tổng, quan hệ giữa ngài và Hứa Tử Ngư là thế nào?"
"Có liên quan đến cô sao?" Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng quay đầu lại nhìn cô, nãy giờ cô chỉ thấy bộ dáng dịu dàng của hắn, giờ mới biết ánh mắt của hắn sao lại lạnh như vậy.
"Nếu như hai người không phải như vậy, thì tôi . . . . . ." Ngô Thiên Thiên có chút hối hận, nhưng lời nên nói thì cô vẫn phải nói cho xong.
"Cô ấy vợ của tôi." Tống Lương Thần không muốn chờ đợi gì nữa, cũng đã nhìn ra ý tứ của cô rồi.
"Hả?" Ngô Thiên Thiên ngàn lần vạn lần nghĩ, cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra như vậy, vừa rồi cô cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho dù là tình nhân thì cô cũng còn một chút hy vọng, nhưng hiện tại tình huống trước mắt này lại một lần nữa ngoài dự liệu của cô.
"Cô cũng đi kiểm tra một chút đi, còn nữa, tôi không hy vọng Tiểu Ngư sẽ hiểu lầm chuyện gì khác."
Một câu nói cuối cùng đó, giống như dội một gáo nước lạnh vào tim của cô, toàn thân không khỏi khiếp sợ mà trở nên run rẩy, cô cũng đã ý thức được đây chính là khoa sản. Ngô Thiên Thiên quay đầu nhìn cánh cửa phòng khám đang đóng, cô gật đầu một cái.
Thật ra thì Tống Lương Thần cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, cũng thấy không cần thiết phải gật đầu. Cô nghĩ như vậy, cho nên đành xoay người bước đi.
Sau khi kiểm tra xong Hứa Tử Ngư cầm phiếu kiểm tra ra ngoài, đưa kết quả cho Tống Lương Thần xem còn hỏi hắn là không sao chứ. Tống Lương Thần gật gật đầu, nói cô ở bên ngoài đợi một chút, hắn đi vào trong không biết nói gì với bác sĩ, sau đó thấy hắn mang bộ mặt phớt tỉnh đi ra.
Bị giày vò như vậy, cho nên cũng lười về nhà ăn cơm, vừa đúng lúc Hứa Tử Ngư nghĩ đến quán ăn gần bệnh viện lần trước, cho nên hai người quyết định qua đó giải quyết bữa tối.
Đối với Ngô Thiên Thiên mà nói, chuyện ngày hôm nay không chỉ là một đả kích rất lớn. Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng bị kích động qua, nhưng cô cũng không phải là người phụ nữ dễ dàng gục ngã. Nên ngày hôm sau cô vẫn là xinh đẹp mà đi làm, thoải mái công việc, trừ bả vai có chút đau nhức ra, thì cô vẫn giống như ngày thường vậy. Chuyện ngày đó cô quyết định chôn sâu ở đáy lòng, không có nói với bất kỳ người nào.
Nhưng Ngô Thiên Thiên lại quên mình có tật xấu chính là uống rượu thì thích uống say, sau khi say thì lại thích ói ra những lời trong lòng. Qua hai ngày sau cô cùng đồng nghiệp cùng ngành đến quầy rượu để uống rượu, hai ly rượu vào bụng, người khác vừa hỏi chuyện của Tống Lương Thần, cô liền đem tất cả mọi chuyện nói hết ra. Phút cuối cùng còn cho thêm một câu bình luận nữa :"Tôi từng suy nghĩ tại sao trong phòng làm việc lại được thiết kế cây xanh dán miếng chống bức xạ, thì ra là . . . ( nấc ) . . . . Vợ hắn có."
Cuộc sống hài hòa của Hứa Tử Ngư cũng vì vậy mà được buông xuống tấm màn hạnh phúc.