Ngày hôm sau Tống Lương Thần và Ri¬Ta, RoByn cùng mấy người cấp dưới khác ngồi họp, hai mắt của Tống Lương Thần nhạy bén phát hiện ánh mắt của mọi người có là lạ, cũng không dám trực tiếp nhìn hắn. Hình tượng lạnh băng của Ri¬Ta hình như đã bị sụp đổ, rất hiếm khi trông thấy cô lại đỏ mặt như vậy, RoByn che miệng không biết là cười hay là ho khan đây, không khí trong phòng họp rất quỷ dị và hỗn loạn. Cũng may cuộc họp dưới khí thế mạnh mẽ của Tống Lương Thần cuối cùng cũng kết thúc một cách mỹ mãn.
Sau khi tan họp, Ngô Mạnh Kiệt đã lập gia đình và lớn hơn Tống Lương Thần hai tuổi kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói, "Chắc khẩu vị của em dâu rất nặng nhỉ!"
"Sao?" Tống Lương Thần không hiểu nhìn hắn. Ánh mắt của Ngô Mạnh Kiệt liếc liếc cổ áo sơ mi của Tống Lương Thần, sau đó liền cười cười mà rời đi.
Tiểu Bạch gào khóc trên QQ, cô ấy còn than thở cùng buông lời tiếc nuối với Hứa Tử Ngư, cuối cùng tin tức này cũng đã khiến toàn bộ nhân viên nữ phải tan nát cõi lòng, < Tống Tổng là hoa đã có chủ rồi, chứng cớ là trên cổ của anh ta có hai dấu hôn rất rõ ràng>.
"Mọi người bàn luận : Người phụ nữ kia thật háo sắc, còn để lại dấu vết, thật đáng giận!"
Thật đáng tức giận, tối hôm đó Hứa Tử Ngư liền bị Tống Lương Thần trừng phạt, ngày hôm sau không thể không tức giận thở phì phò lại một lần nữa phải mặc áo cổ cao ra khỏi nhà, lại nói đây chẳng phải đang là mùa hè ưh. . . . . .
Lén la lén lút không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Hứa Tử Ngư cảm giác mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà đã đến ngày phải đi gặp ông ngoại rồi.
Nghĩ đến hình tượng quân nhân của ông ngoại Tống Lương Thần khi hắn còn học cấp 3, Hứa Tử Ngư đã chuẩn bị tốt tinh thần sắp tới mình sẽ gặp một ông lão chiến binh mặc quân phục, nhưng Tống Lương Thần lại một mạch lái xe một nơi mà hai bên đều có lính đang đứng rất trang nghiêm, bên cạnh cửa chính còn có một tấm bảng khiến cho Hứa Tử Ngư kinh hãi, nội dung là "Khu Cấm Của Quân Sự". Tống Lương Thần lái xe vào bãi đậu xe lân cận, một tay kéo Hứa Tử Ngư, một tay xách giỏ quà mà hai người đã chọn từ sớm mà đi vào. Lính gác ở hai bên đứng rất nghiêm túc, dường như binh lính có quen biết Tống Lương Thần nên đưa tay chào hắn.
"Lương Thần, ông ngoại của anh làm gì thế?"
"Quân nhân a."
"Vậy anh ở chỗ này từ nhỏ đến lớn sao?"
"Đúng rồi, là ở chỗ này."
"Ah~" Trong nội tâm của Hứa Tử Ngư đang lo lắng và bất an, cô ngoan ngoãn để mặc cho Tống Lương Thần nắm tay dắt vào nhà, đó là một căn biệt thự rộng rãi và cổ kính, Khắp nơi đều là không khí trang nghiêm và túc mục, đây căn bản cũng không giống như một ngôi nhà.
"Một lát đi vào trong đó cứ thoải mái là được, không cần nghĩ đến những chuyện khác, lúc ăn cơm thì ăn thôi, biết không?" tay của Tống Lương Thần nhè nhẹ nắm lấy tay cô, giống như đang muốn cho truyền thêm dũng khí cho cô vậy.
"Ừh, không sao đâu." Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng biết phong cách lạnh lùng của Tống Lương Thần là từ đâu ra rồi, rất khó tưởng tượng được một đứa trẻ không có cha mẹ mà sống và lớn lên trong hoàn cảnh này, thì cảm giác sẽ như thế nào. Giờ phút này trong lòng cô chợt cảm thấy có một chút thương xót cho hắn, thậm chí cô còn hy vọng có thể quay ngược thời gian lại, cho dù là dành cho cậu bé quật cường lạnh lẽo đó một cái ôm động viên cũng được.
Giây phút Hứa Tử Ngư trông thấy ông ngoại của Tống Lương Thần cô có chút chần chờ, đó là một ông già mặc bộ quân trang thẳng tắp mái tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn thân thể lại tráng kiện và khỏe mạnh, khụ, ông ngoại, bộ dạng này của ông ngoại cô tin chắc là đã thấy ở trên truyền hình trong những bộ phim nhiều tập của đài CCAV mỗi ngày. Ông ngoại đang cùng một người lớn tuổi khác đánh cờ, thấy bọn họ tới cũng chỉ gật đầu một cái. Tống Lương Thần hô một tiếng :"Ông ngoại", sau đó liền kéo Hứa Tử Ngư ngồi xuống ghế sofa ở gần đó.
Có dì giúp việc bưng trái cây và vài món điểm tâm lên, thân mật nói với Tống Lương Thần hai câu liền phải lui xuống rồi, Tống Lương Thần cũng không khách khí lấy điểm tâm mà Hứa Tử Ngư thích ăn nhất đặt ở trước mặt cô. Hứa Tử Ngư nhìn ông ngoại trong truyền thuyết đối với hai người rất hờ hững, khí thế lại cường đại như vậy, bây giờ đã cảm thấy khẩn trương muốn chết, đâu có hứng thú ăn những thứ này chứ.
Hai người bọn họ ngồi ở bên kia thật lâu, Tống Lương Thần xoay người nhìn ông ngoại vẩn còn đang thong dang ở đằng kia đánh cờ, mà tâm trạng của Hứa Tử Ngư cũng đã hồi hộp không biết chuyển biến như thế nào rồi, hắn giận dỗi kéo tay của cô đứng lên nói :"Ông ngoại cứ bận việc của ông trước, hôm khác chúng ta sẽ trở lại." Dứt lời muốn đi ra ngoài.
"Ai, Lương Thần, chờ một chút nữa đi." Hứa Tử Ngư hiếm khi thấy được Tống Lương Thần lại trẻ con như vậy, vội vàng trấn an kéo tay của hắn lại. Ông ngoại đang vùi đầu vào bàn cờ sau khi hô một tiếng :"Chiếu", rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
"Thằng nhóc đáng chết, hình như trong mắt con không có ông ngoại này rồi." Ông ngoại với mái tóc hoa râm nhưng vẫn còn rất khỏe, Hứa Tử Ngư cảm thấy giọng của ông ngoại khi nói chuyện chấn đắc ong ong vang.
Người vừa nãy ngồi đánh cờ với ông ngoại trông thấy bộ dạng này của ông, người đó cũng chỉ cười cười rồi nói lời cáo từ với ông ngoại, xoay người rời khỏi. Dì giúp việc đi lên dọn dẹp bộ cờ vừa lẩm bẩm nói :"Mấy ngày trước ngài còn nói rất mong và nhớ Tiểu Tống, sao bây giờ lại không chịu nói chuyện đàng hoàng một chút chứ."
Ông ngoại giống như bị người ta nói trúng tâm sự vậy, mặt của ông cũng trở nên đỏ, ho một tiếng rồi nói :"Ai bảo nó không đến sớm hơn chứ."
Sau đó liền nhìn sang Hứa Tử Ngư, ông ngoại vẫy vẫy tay với cô :"Cô bé, cháu là bạn gái của Lương Thần hả?" Hứa ép Tử Ngư buông tay của Tống Lương Thần ra, sau đó tiến về phía ông ngoại, đứng trước mặt ông mỉm cười rồi nói :"Chào ông ngoại."
"Được lắm, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy Lương Thần dẫn bạn gái về nhà qua, trước đây ông vẫn còn lo nó không lấy được vợ nữa chứ."
"Phốc. . . . . ." Hứa Tử Ngư nhịn cười, cô liếc nhìn bộ mặt đang chuyển đen của Tống Lương Thần một cái, hình như ông ngoại này . . . . . . Có chút hài hước.
"Ông ngoại, sao ông lại nói những chuyện này chứ." Sắc mặt của Tống Lương Thần có chút buồn bực đem quà tặng đưa cho ông ngoại rồi nói :"Đây là quà mà Tiểu Ngư đã đặc biệt chọn cho ông đó."
"Vẫn là cô bé này biết thương người." Ông ngoại nhận lấy quà tặng rồi nhìn một chút, sau đó ông tằng hắng một cái có ý khích lệ Tiểu Ngư mua quà rất có ý tứ, sau đó ông ngoại một câu cô một câu hai người trò chuyện rất hợp nhau.
Tống Lương Thần bị ông ngoại sai đi xuống bếp giúp dì giúp việc thu xếp thức ăn, cũng chính là dì giúp việc vừa nãy dọn dẹp bàn cờ, chỉ còn một mình Hứa Tử Ngư ở lại trong phòng khách cùng ông ngoại nói chuyện phiếm thôi. Trước khi đi Tống Lương Thần còn sợ Hứa Tử Ngư bị ông ngoại dọa sợ, hắn nhất định nói muốn dẫn cô đi cùng để phụ giúp một tay, nhưng không ngờ ông ngoại lại dựng râu trợn mắt, đòi cầm cây quải côn tới đánh đuổi hắn, cho nên Hứa Tử Ngư vội vàng đẩy Tống Lương Thần đi ra khỏi phòng khách.
Tống Lương Thần vừa mới đi xong, ông ngoại lập tức liền đổi lại một bộ vui vẻ hòa thuận khuôn mặt lại tươi cười như cũ, lôi kéo Tiểu Ngư ngồi xuống ghế sofa :"Tiểu Ngư này, cảm ơn cháu đã nguyện ý làm bạn gái của Lương Thần nhà ông, cá tính của nó từ nhỏ đã là như vậy, thật sự trước đây ông cũng rất lo lắng nó sẽ cứ như vậy mà độc thân suốt đời đó."
"Ông ngoại, nghe ông nói như vậy. Lúc đầu cháu còn tưởng rằng cá tính của Lương Thần là do di truyền chứ, không nghĩ tới ông ngoại lại vui vẻ và dễ gần như vậy, nếu anh ấy được một nửa của ông ngoại là tốt lắm rồi."
"Từ nhỏ Lương Thần đã không có mẹ, công việc của ông lại rất bận, nó ở trong đại viện này mà lớn lên, bạn bè cũng không có được mấy người, dần dần tính tình của nó cũng trở nên trầm tính sống nội tâm." Ông ngoại nhắc đến Tống Lương Thần trong lời nói có chút tự trách, Hứa Tử Ngư vội vàng an ủi :"Ông ngoại, là ông không biết đó, lúc chúng cháu học cấp 3 cũng có rất nhiều cô gái thầm mến anh ấy, còn viết thư tình cho anh ấy nữa!"
"Ha ha, tất nhiên rồi, bộ dáng của Lương Thần kia loáng thoáng cũng mang chút phong cách của ông thời trẻ đó nha." Ông ngoại rất tự hào nhớ lại thời trẻ ông cũng được phụ nữ hâm mộ và sung bái, chợt ông nhớ ra điều gì đó liền hỏi :"Tiểu Ngư, cháu nói cháu là bạn học thời cấp 3 của Lương Thần sao?"
"Đúng vậy, khi đó chúng cháu học cùng lớp."
"Àh . . . . ." Ông ngoại nghe vậy lập tức nhìn Hứa Tử Ngư, thái độ của ông rất kỳ lạ cực kỳ nhỏ giọng mà nói :"Vậy ông hỏi cháu chuyện này, cháu cũng đừng nói chuyện này với Tống Lương Thần là ông đã hỏi cháu nhé."
"Ừh, ông nói đi, cháu rất kín miệng." Hứa Tử Ngư cũng xích lại gần một chút để nghe ông ngoại nói.
"Lúc bọn cháu học cấp 3, có phải có một bạn học bị ngã và bị thương ở chân phải không?"
"Đúng vậy." Toàn trường chỉ có một mình cô Hứa Tử Ngư là trong lúc đánh bóng chuyền bị ngã, thiếu chút nữa bị gảy xương nha.
"Vậy . . . . . Người đó là nam hay nữ vậy?" Ông ngoại tiếp tục tò mò hỏi.
"Nữ, là nữ. Ha ha." Hứa Tử Ngư cười khan một tiếng.
"Vậy. . . . . ." Ông ngoại nói thêm một câu mang theo ý xâu xa :"Cháu có quen biết người đó không?"
"Có nội tình gì trong đó sao, thưa ông ngoại?" Hứa Tử Ngư chớp chớp mắt, trong lời nói cũng khéo léo dời đề tài sang hướng khác—— Dĩ nhiên cô cũng không quên bày ra ánh mắt cáo già của mình.
"Ah, cái này." Ông ngoại ngồi thẳng người uống một ngụm trà, hai hàng chân mày giãn ra rồi nhíu lại. Hứa Tử Ngư hiểu rất rõ vẻ mặt như thế, lúc lương tâm Tiểu Bạch giằng co giữa tám chuyện và không tám thì vẻ mặt của cô ấy cũng giống ý như vậy.
"Ông ngoại, có nội tình gì sao?" Hứa Tử Ngư đưa tay lắc lắc cánh tay của ông lão, gương mặt của cô cũng đang tỏ vẻ như rất muốn biết.
"Khụ, vậy cháu đừng tức giận nhé, đây cũng đều là chuyện cũ rồi."
"Tuyệt đối sẽ không tức giận."
"Lương Thần của ông, hình như lúc học cấp 3 đã thầm mến qua cô bé đó."
"Sao?" Hứa Tử Ngư ngơ ngác nhìn ông ngoại, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Cá tính của tên nhóc ấy rất bướng bỉnh, từ nhỏ cũng không muốn và chưa bao giờ dựa vào quan hệ trong nhà. Nhưng sau khi người bạn học ấy bị thương, nó đã gọi điện thoại cho ông, sống chết cũng muốn ông đi tìm bác Mã của nó đến bệnh viện để chữa cho cô bé ấy. Àh đúng rồi, bác Mã của nó trưởng khoa chỉnh hình của bệnh viện Thái Đẩu đó, người đó rất lợi hại."
"Lợi hại như vậy sao . . . . . ." Hứa Tử Ngư tiếp tục nhìn ông ngoại, trong lòng chợt nhớ tới chuyện trước đây mà mẹ cô đã nói qua.
"Từ nhỏ đến lớn tâm tình của Lương Thần vẫn luôn ổn định làm gì cũng bình tĩnh có trước có sau, ông chưa bao giờ thấy nó lại gấp gáp như vậy qua, cho nên liền trêu đùa nó một chút, cháu đoán thử xem nó phản ứng thế nào?" Lông mày hoa râm của ông ngoại giãn ra, biểu hiện này giống như thừa nước đục thả câu vậy.
"Phản ứng sao thế?"
"Lúc đó nó vừa nghe xong, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi." Nói như vậy, thế nhưng ông ngoại lại cao hứng cười cười :"Khi đó ông mới yên lòng, còn tưởng rằng cả đời này nó cứ như vậy mà trôi qua đấy."