Nơi Lâm Thanh Nham sống từ nhỏ gọi là Đạo trấn. Vào đầu thập niên 80, Đạo trấn vẫn còn rất nghèo và loạn, côn đồ trên đường nhiều như lông trâu. Đến đứa nhỏ gần mười tuổi cũng biết lấy đánh nhau làm niềm vui.
Lâm Thanh Nham lúc bảy tuổi, không nghi ngờ gì là đứa trẻ bị bắt nạt ghê gớm nhất. Nhà hắn rất nghèo, mà hắn thì vừa gầy vừa trầm mặc, gầy như một cọng giá. Cho nên những đứa trẻ lớn hơn một chút, thường xuyên lấy việc giáo huấn Lâm Thanh Nham là cách để phát tiết những phẫn nộ và hormone thời kỳ thanh xuân.
Chỉ có điều việc này đối với Lâm Thanh Nham mà nói, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn sợ nhất chính là mỗi ngày tan học về nhà, nhìn thấy cha mình ôm một bình rượu, gương mặt hung tợn đầy gân xanh nhìn hắn. Lúc này, chắc chắc là không thể thiếu việc bị đánh đập hành hung một chút. Có lần hắn trực tiếp bị cha mình lấy một cái ghế dài đập cho hôn mê luôn, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, ông bố cũng không biết đã đi đâu. Hắn dùng khăn lông bịt lấy đầu thật lâu thì máu mới ngừng chảy. Hắn mơ mơ màng màng lấy cái ghế dài, đứng lên đó làm cơm trên bếp.
Chỉ có điều tất cả những thứ này, đều thay đổi lúc hắn mười tuổi. Bởi vì một ngày nào đó, cha hắn cuối cùng uống rượu, uống đến nỗi chết luôn. Mà có lẽ lúc đó thi thể bị hàng xóm nâng đi khắp xóm, khiến cho mọi người trên trấn đều nhìn thấy được gương mặt trắng bệch như quỷ của cha hắn, tất cả những đứa trẻ khác cũng không dám bắt nạt hắn nữa, nhìn thấy hắn liền đi đường vòng tránh đi, lén gọi hắn là ‘Hung sát tinh’ ở sau lưng.
Cậu nhóc Lâm Thanh Nham lúc ấy lần đầu tiên cảm thấy, thì ra người chết cũng là một chuyện tốt.
Hắn bắt đầu ở cùng với ông mình, ông hắn chỉ có mấy mẫu đất cằn cỗi, vì để cho hắn đi học, mỗi ngày lê cái thân già tàn tạ trồng trọt dưới ánh mặt trời gay gắt. Lâm Thanh Nham chỉ cần vừa tan học, sẽ đi giúp ông. Nhưng vẫn vô cùng nghèo khó, Lâm Thanh Nham vĩnh viễn luôn mặc những bộ quần áo cũ bị giặt đến bạc màu, buổi trưa chỉ được ăn một cái bánh bao với một chút rau xanh, đậu hủ.
Nhưng cũng có người đối xử với hắn đặc biệt tốt. Cô giáo chủ nhiệm lớp hơn ba mươi tuổi, có con trai lớn bằng tuổi hắn, buổi trưa thường gọi hắn về nhà cùng ăn cơm. Đó là khoảng thời gian Lâm Thanh Nham được ăn no nhất, hắn cảm thấy bản thân mỗi ngày đều hạnh phúc như ở thiên đường. Cơ thể hắn trong thời gian này cũng cao lên nhanh chóng, bỗng chốc cao lên hơn mười xentimét, cuối cùng cũng nhìn giống như một đứa trẻ bình thường, thành tích vốn không được tốt, cũng từ từ có khởi sắc. Đại đa số thời điểm, hắn vẫn là trầm mặc ít lời, chỉ có hôm sinh nhật cô chủ nhiệm, hắn ở nhà cô cẩn thận ăn hết một miếng bánh sinh nhật, tặng cho cô giáo một cái thiệp chúc mừng do chính tay hắn vẽ, trên thiệp chúc mừng ghi một câu: “Cô giáo, sau khi con trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp cô. Con xin thề.” Cô chủ nhiệm nhìn như muốn khóc.
Nhưng mà ngày vui vốn chẳng được lâu dài, vào năm lớp tám, cô chủ nhiệm bị điều đi. Người mới là một thầy giáo khoảng hai bảy, hai tám tuổi tên Đỗ Thiết, tốt nghiệp trường sư phạm, bộ dạng rất anh tuấn. Cô chủ nhiệm đặc biệt dặn dò Đỗ Thiết, phải chú ý chăm sóc cho Lâm Thanh Nham, còn lén để lại một chút tiền cho Đỗ Thiết, tuy là không nhiều, nhưng cũng đủ tiền ăn uống cho Lâm Thanh Nham một học kỳ. Đỗ Thiết tươi cười đáp ứng, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Nham hiền hòa như gió xuân.
Giữa trưa sau khi tan học, Đỗ Thiết đều để Lâm Thanh Nham đến ký túc xá độc thân của mình. Ở nhà ăn của giáo viên chỉ cần tốn một đồng tiền là có thể mua một chén đồ ăn lớn, cho nên hắn mỗi ngày mua nhiều thêm một chút, chia cho Lâm Thanh Nham. Mà mỗi cuối tuần Lâm Thanh Nham đều hái chút rau dưa trong nhà trồng đưa qua. Sau khi tan học nếu như hắn đi lượm lon nước cùng bình nước khoáng bán được một hai đồng, hắn cũng sẽ giao toàn bộ cho Đỗ Thiết làm tiền sinh hoạt. Đỗ Thiết đều lấy hết, xoa xoa đầu hắn, khen hắn hiểu chuyện.
Chuyện đó phát sinh vào một buổi trưa mùa hè. Hắn như thường lệ cầm hộp cơm đi đến chỗ Đỗ Thiết. Thời tiết hôm đó đặc biệt nóng, Đỗ Thiết chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra tấm lưng rộng trắng nõn, ngồi ở trên giường xem tivi hút thuốc, tiếng quạt máy thổi vù vù.
Lâm Thanh Nham cầm theo hộp cơm, ngồi ăn trên ghế nhỏ. Qua một lát, bỗng nhiên phát hiện Đỗ Thiết đang mỉm cười nhìn mình: “Một nhóc con như em, sao không chảy mồ hôi chút nào vậy?”
Lâm Thanh nham lúc đó mười ba tuổi, mặt cũng đã lớn ra rồi. Làn da của hắn di truyền từ mẹ, trắng nõn vô cùng tinh tế, lông mày thon dài giống như một nét bút mực vẽ ở trên mặt. Nghe thấy lời nói của thầy giáo, mặt hắn ửng hồng lên, chỉ cười cười không nói.
Sau khi ăn cơm xong hắn muốn trở về lớp học, Đỗ Thiết vỗ vỗ vai hắn: “Ngủ trưa ở chỗ này đi, em ngủ trên giường, thầy còn phải đi chuẩn bị giáo án.”
Lâm Thanh Nham rất ngại, đương nhiên là nói không cần, Đỗ Thiết đè hắn xuống giường, tự mình ngồi vào trước bàn, bắt đầu làm việc.
So với phòng học nóng bức vì ánh mặt trời, giường trải chiếu, quạt từ đối diện thổi tới, thật là mát mẻ thoải mái. Lâm Thanh Nham rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Hắn còn nằm mơ, mơ thấy mình đứng trong ruộng nước, mặt trời ở trên đỉnh đầu nóng không chịu được. Đột nhiên có một con cá nhảy lên từ trong ruộng, cắn vào trong đùi hắn, còn chui vào trong đũng quần hắn, làm hắn vừa ngứa vừa xấu hổ...
Lâm Thanh Nham mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng rất tối. Sau đó hắn cảm thấy đùi có chút mát mẻ, cúi đầu nhìn, thấy thân hình to lớn của Đỗ Thiết đang ngồi bên cạnh giường. Hắn mặc quần đùi của ông mình, rất rộng mà cũ, tay Đỗ Thiết mò vào trong từ ống quần, đang sờ sờ lỗ đít của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, mặt Đỗ Thiết có chút hồng, ánh mắt cũng kỳ lạ có chút dọa người. Trong phòng yên tĩnh như vậy, mà Lâm Thanh Nham lại giống như bị người ta đẩy vào trong dòng nước tối tăm đang chảy xiết, lờ mờ lại đáng sợ.
“Thanh Nham, thầy muốn...” Đỗ Thiết chưa nói xong, hắn đã đá vào lồng ngực hắn ta một cái, lảo đảo xuống giường, kéo cửa bỏ chạy ra ngoài.
Nửa năm còn lại của cấp hai, Lâm Thanh Nham trải qua vô cùng khó khăn.
Đỗ Thiết cũng không có gan ép buộc hắn làm cái gì, nhưng hắn ta có gọi hắn đến ký túc xá của mình thì Lâm Thanh Nham cũng không bao giờ đi nữa. Thậm chí gọi hắn đến văn phòng, nếu như trong văn phòng chỉ có mỗi mình Đỗ Thiết, Lâm Thanh Nham sẽ quay đầu bỏ chạy. Từ ngày đó cho đến lúc tốt nghiệp cấp hai, Lâm Thanh Nham cũng không nói thêm với hắn ta một lời nào, cho dù là lúc điểm danh trên lớp, hắn cũng bướng bỉnh là im lặng.
Đỗ Thiết đương nhiên cũng trả thù lại hắn. Chỗ ngồi của hắn bị xếp xuống dãy cuối cùng, bị một đám trẻ con cao lớn, hư hỏng không chịu học hành che mất, có nhiều lúc cũng không nghe rõ thầy giáo đang giảng cái gì, nhìn không thấy nội dung trên bảng, thành tích rơi thẳng xuống dưới, cuối cùng làm cho Đỗ Thiết có cớ phê bình hắn, ở trước mặt mọi người trong lớp mắng hắn không chịu cầu tiến, chỉ biết học cái xấu, thật có lỗi với sự bồi dưỡng của giáo viên chủ nhiệm lúc trước.
Mà ánh mắt Đỗ Thiết nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lùng, chế giễu, âm độc giống như rắn rít, không có can đảm tấn công chính diện, chỉ dám âm thầm cắn người một cái.
***
Có một ngày ông chú trong phòng thường trực gọi Lâm Thanh Nham tiếp điện thoại.
Là do cô giáo chủ nhiệm lúc trước gọi đến. Giọng nói của cô vẫn ôn hòa như trước, chỉ là Lâm Thanh Nham trầm mặc hơn xưa rất nhiều.
Lúc nói đến cuối cùng, cô chủ nhiệm nghẹn ngào: “Thanh Nham, sao con lại học điều xấu rồi? Nghe nói con luôn ở cùng với đám côn đồ, không còn tâm tư học hành gì nữa. Sao có thể trở thành như vậy được?”
Lần đầu tiên trong đời Lâm Thanh Nham cảm giác được sự đau đớn mãnh liệt. Sao có thể như vậy được?
Một thiếu niên mười lăm tuổi, phải mở miệng thế nào đây?
Cúp điện thoại rồi, Lâm Thanh Nham có chút hồ đồ đi về phòng học. Lúc đó hắn đã cao lên rất nhiều, gầy gò trắng nõn, lúc bình thường tối tăm lại trầm mặc, đám bạn học nhìn thấy hắn đều đi đường vòng tránh đi. Lúc hắn đi qua ký túc xá của giáo viên, nhìn thấy Đỗ Thiết đang khoát tay lên vai của một cậu bé khác, đi vào ký túc xá. Lâm Thanh Nham nhận ra cậu bé đó là học sinh lớp sáu, gương mặt gầy gò, đôi mắt rất to, lúc bình thường luôn cười ngốc nghếch, điều kiện trong nhà cũng rất kém.
Lâm Thanh Nham ngây ngốc đứng dưới bóng cây loang lỗ dưới ánh mặt trời, nhìn cửa ký túc xá khép lại sau lưng của Đỗ Thiết. Một lát sau, liền nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo lại.
Giữa trưa hôm nay Lâm Thanh Nham chỉ ăn có một cái bánh bao, hai chén canh rau lớn, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày ghê tởm, hắn chống vào thân cây, ói ra từng ngụm lớn.
Sau ngày hôm đó, Lâm Thanh Nham bắt đầu quyết tâm học tập. Cho dù xung quanh hỗn độn đen tối, cho dù Đỗ Thiết châm chọc khiêu khích, hắn chắc chắn phải lấy thành tích cao nhất toàn trấn, đậu vào trường cấp ba trọng điểm của huyện. Sau đó, đến cả thủ lĩnh của đám côn đồ ngồi bên cạnh hắn, cũng vỗ vai hắn nói với người khác: “Đây là anh em của tao, vô cùng trâu bò, từ nay về sau ở Đạo trấn, không cho phép ai bắt nạt hắn.”
Đỗ Thiết đương nhiên cũng không có cơ hội bắt nạt hắn nữa. Thật ra thì từ lúc hắn thi đậu cấp ba, đã rất lâu rồi chưa gặp lại Đỗ Thiết.
Lần gặp mặt cuối cùng, chính là ở rất nhiều năm sau đó hắn quay về Đạo trấn đầu tư, sau khi hắn tiếp nhận gia tài của Tần tổng, lắc mình trở thành doanh nhân giàu có của Hồng Kông. Lúc đó, hắn đối với nghệ thuật giết người đã thành thục vô cùng, tinh xảo tự nhiên.
Hắn cố ý ở lại Đạo trấn một tháng, Đỗ Thiết cũng mất tích suốt một tháng đó. Khoảng thời gian này, ban ngày Lâm Thanh Nham đi tham gia các hoạt động của chính phủ trong trấn, tối đến lại ngồi ở hầm ngầm trong biệt thự, nhìn Đỗ Thiết đau khổ kêu rên. Hắn là người duy nhất, bị Lâm Thanh Nham từ từ tra tấn đến chết, cuối cùng thi thể bị cắt thành từng miếng nhỏ thiêu hủy, tro cốt phiêu tán dưới gốc cây đại thụ trong trường.
***
Đó đều là những chuyện về sau, mà trong suốt khoảng thời gian cấp ba của Lâm Thanh Nham đều là trầm mặc mà khắc khổ. Cũng có không ít cô gái gửi thư tình cho hắn, nhưng hắn chưa từng trả lời.
Lâm Thanh Nham một thân một mình bước vào đại học.
Gọi là một thân một mình, là bởi vì ông của hắn đã bán đi căn nhà rách nát chỉ có hai phòng, lấy tiền học phí cho năm học đầu tiên của hắn, từ đó hai ông cháu triệt để nghèo rớt mồng tơi. Mà mùa hè năm đó khi hắn đi lên thị trấn làm công, ông hắn đã bệnh chết trong lều cỏ bên ruộng. Đợi đến khi hắn trở về, thi thể đã thối rữa được mấy ngày ở trong ruộng, không ai quan tâm.
Ở nông thôn thứ không dư dả nhất chính là đất, một mình hắn cõng thi thể đi suốt một ngày, đến trong núi sâu, đào một cái hố chôn ông mình.
Hắn cũng không cảm thấy đau khổ gì, ông hắn dù sao cũng có một ngày phải chết, chết sớm thì siêu sinh sớm.
Lâm Thanh Nham học đại học khoa toán. Đây là khoảng thời gian vui vẻ thứ hai trong đời hắn.
Ở trung học hắn rất thích toán, bây giờ cuối cùng có thể hết lòng mà tập trung vào nó. Hắn luôn cảm thấy toán học thật sự quá đẹp, ngắn gọn, sạch sẽ, ảo diệu vô cùng. Cái loại ảo diệu này người ngoài nghề không thể hiểu được, chỉ có một mình hắn