iền chào ra về rất nhanh. Bảo bối nhỏ cũng bị anh dỗ cho ngủ rồi, quả thật là một người anh trai tốt, một ông cậu tốt nhị thập tứ hiếu.
Ban đêm mát mẻ yên tĩnh, Quý Bạch xử lý xong công việc ở thư phòng trở về phòng ngủ, đã thấy Hứa Hủ đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh bàn, cầm một đống hồ sơ, chăm chú xem.
Hồ sơ là do anh lấy về từ Cục Cảnh sát theo yêu cầu của Hứa Hủ. Từ sau vụ án của Lâm Thanh Nham, Hứa Hủ đã nửa năm chưa tiếp xúc với vụ án nào cả. Chiếu theo lời cô nói chính là: “Sắp nghẹn hỏng cả rồi.”
Cô xem rất chuyên chú, đến nỗi Quý Bạch vào phòng cũng không nghe thấy. Quý Bạch liếc nhìn cô một cái, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi rất nhanh liền còn lại độc mỗi chiếc quần đùi, Quý Bạch chậm rãi đi qua, hai tay luồn qua sau lưng cô chống lên mặt bàn, cúi đầu kề sát bên tai cô: “Không có chuyện gì khác muốn làm sao?”
Hứa Hủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngọn đèn vàng nhạt chiếu xuống từ trên đỉnh đầu của anh, gương mặt rắn chắc khí khái kề sát trong gang tấc, thân hình cao lớn dưới ánh đèn lộ ra vẻ thon dài dịu dàng, mỗi một tấc thịt, dường như thấp thoáng lộ ra sức nóng kề sát bên cô.
Mặt Hứa Hủ hơi nóng lên, tính đứng dậy. Trong thời kỳ mang thai hai người chẳng làm được mấy lần. Nhưng từ sau khi mang thai đến bây giờ, hai người đều tự kiềm chế không vượt qua giới hạn một bước nào.
Đương nhiên là hiện tại đã có thể rồi.
Quý Bạch thấy cô đã nhận được tín hiệu, vừa lòng đứng dậy, lấy ra một cái khăn tắm ở bên cạnh: “Anh đi tắm trước đây.”
Anh vừa vào phòng tắm, Hứa Hủ nghĩ ngợi một lát, liền quăng tư liệu sang một bên, kéo tủ quần áo ra, bắt đầu tìm áo ngủ... Ừ, hạn hán lâu ngày gặp được mưa, củi khô gặp lửa mạnh, nên tìm một bộ quần áo trợ giúp tình thú. Đang cầm mấy bộ đồ so sánh, đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, giọng nói của Quý Bạch từ từ truyền đến: “Bà xã, anh quên mang khăn tắm rồi.”
“À.” Hứa Hủ vừa định đứng dậy tìm, đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi rõ ràng anh đã cầm một cái khăn tắm đi vào mà.
Hứa Hủ nhịn không được nở nụ cười, ám thị của người nào kia, thật đúng là rất rõ ràng. Cô cúi đầu nhìn mấy bộ áo ngủ thục nữ rất đa dạng trên giường, mặc bộ nào đi vào đây?
***
Từ sau khi chuyển đến ở chung, Quý Bạch đặc biệt gọi người đến thay một cái bồn tắm cỡ siêu lớn, ôm Hứa Hủ lăn lộn trong đó vẫn còn dư chỗ. Nghe thấy tiếng trả lời của Hứa Hủ, anh liền tiếp tục dựa vào trong bồn tắm lớn, hai tay khoát lên mép bồn tắm, nhàn nhã chờ đợi.
Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn mà quen thuộc tiến đến gần. Dù sao cũng đã nhịn hơn nửa năm rồi, Quý Bạch chỉ cần nhìn ra cửa, cổ họng và thân thể cũng đã bắt đầu có chút thít chặt nóng lên.
Cửa bị đẩy ra, Hứa Hủ tiến vào.
Quý Bạch vừa nhìn thấy cô, cảm giác hô hấp nóng bỏng cứng ngắc của cơ thể, bất chợt mãnh liệt như sắp nổ tung ra.
Toàn thân trên dưới Hứa Hủ, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Cơ thể so ra còn mềm mại trắng nõn hơn cả khăn tắm, gương mặt nhỏ hồng hồng, đi đến trước mặt anh: “À, khăn tắm của anh nè.”
Trong mắt Quý Bạch nổi lên ý cười sâu sắc, bỗng chốc đứng dậy từ trong bồn tắm, ôm ngang lấy cô, xoay tay đóng cửa phòng tắm lại.
Cả phòng quấn quýt dây dưa.
Lúc xong việc thì cũng đã đến nửa đêm, Quý Bạch cảm thấy mỹ mãn nằm đè lên Hứa Hủ, tiếp tục tinh tế hôn nhẹ khắp người cô.
Một lát sau, nhớ đến một chuyện, anh liền nói với Hứa Hủ: “Thư Hàng theo đuổi Diêu Mông sắp một tháng rồi.”
Hứa Hủ nao núng: “Anh ấy không cần quay về Bắc Kinh sao?”
“Công ty nó gần đây có một hạng mục ở thành phố Lâm.” Mặt Quý Bạch hiện lên ý cười: “Nó nói đã bị Diêu Mông từ chối hơn mười lần rồi.”
Hứa Hủ gật đầu: “Chắc chắn rồi.” Nghĩ ngợi một lát, cô thở dài hỏi: “Anh cảm thấy bọn họ có thích hợp không?”
Quý Bạch cũng không trả lời vấn đề này, mà nói: “Thư Hàng chỉ có chút độc mồm, suy nghĩ trong lòng lại sâu sắc hơn bất kỳ ai, chín chắn hơn người khác nhiều. Thích hợp hay không là chuyện của bọn họ.” Ngừng một chút lại nói: “Cũng có thể hiện giờ vẫn còn chưa thích hợp, chỉ có điều Diêu Mông vẫn phải tiến về phía trước.”
Kết quả là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngày thứ hai Quý Bạch vừa tan ca về nhà, đang muốn cùng bà xã mình thân thiết một chút, liền nhận được điện thoại của Thư Hàng.
Hôm nay ngữ khí của Thư Hàng có chút nặng nề, khác hẳn với kiểu vui cười lười nhác ngày thường: “Chuyện quá khứ của Diêu Mông, tớ đều biết cả rồi.”
Quý Bạch trầm mặc trong chốc lát, đối với chuyện của Diêu Mông, trước giờ anh vẫn luôn tránh né không nói. Chỉ có điều anh cũng biết, nếu như Thư Hàng có lòng, nhất định sẽ tìm người điều tra rõ ràng.
“Vậy cậu có còn theo đuổi hay không?” Quý Bạch hỏi.
Thư Hàng không trả lời ngay.
Khi anh ta đang gọi điện thoại với Quý Bạch là lúc mặt trời lặn. Anh ta đang dừng xe ở trước của một quán cà phê.
Quán cà phê là của Diêu Mông, buổi chiều mỗi ngày, cô đều sẽ đến đây lên lầu ngồi một lát. Thư Hàng theo đuổi rất kín kẽ không lọt một tia gió nào, đương nhiên là rất rõ ràng.