Trong vấn đề cư xử với mẹ, Quý Bạch đã ‘tôi luyện thành thép’. Sách lược đầu tiên mà anh nghĩ đến là bảo vệ Hứa Hủ ở đằng sau lưng mình.
Còn Hứa Hủ thì khác. Cô nói ‘tránh nặng tìm nhẹ’, đó là sách lược tổng thể để giành được sự chấp thuận của Quý gia. Ý của cô là nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào cá nhân.
Bây giờ đại cục đã định. Về phần bà Quý, cô muốn thử một lần. Nếu thành công, Quý Bạch sẽ không khó xử, mọi người có thể thoải mái dễ chịu. Còn nếu thất bại, cô cũng không bị mất mát về mặt thực chất.
Một điều duy nhất Hứa Hủ không nghĩ đến, là cuộc trò chuyện này có gây tổn thương cho cô hay không?
Vì vậy, khi bà Quý nói ra những câu thẳng thừng và tàn nhẫn đó, Hứa Hủ hoàn toàn ngây người.
Lý lẽ không thông, có thể làm rõ. Nếu tồn tại sự hiểu lầm, có thể giải thích. Nhưng nếu một người coi thường bạn, không thích bạn, thì phải làm thế nào?
Hứa Hủ muốn trò chuyện cởi mở với bà Quý để cải thiện mối quan hệ, chứ cô tuyệt đối không làm điều gì để chứng minh ‘cô xứng với Quý Bạch’ hay ‘đáng để bà yêu quý’. Bởi vì trong con mắt của Hứa Hủ, tiêu chuẩn phán đoán của bà là không đúng.
Do đó, sau cảm giác nhói đau đến bất thình lình, phản ứng của Hứa Hủ là trầm mặc. Cô không lên tiếng phản bác, vì cô biết phản bác cũng vô nghĩa.
Bắt gặp sắc mặt khó coi của Hứa Hủ, tia chế giễu trong đáy mắt bà Quý càng nồng đậm. Bà cũng không muốn nói nhiều với Hứa Hủ, quay người đi ra ngoài.
***
Quý Bạch cầm hộp nhẫn kim cương mà anh dày công lựa chọn về nhà. Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy bà Quý mặt tối sầm từ phòng anh đi ra ngoài. Bà nhướng mắt nhìn anh rồi đi thẳng về phòng.
Quý Bạch hơi ngây ra, lặng lẽ đi lên phòng. Ngay sau đó, anh thấy Hứa Hủ đi ra ngoài, thần sắc cô không bình thường.
Quý Bạch kéo tay cô, hỏi nhỏ: “Em sao thế?”
Hứa Hủ: “Hãy để em yên tĩnh một mình. Không có chuyện gì to tát, anh đừng lo.”
Kể từ khi sống chung, hai người có thỏa thuận ngầm. Lúc Hứa Hủ nói muốn yên tĩnh một mình, Quý Bạch sẽ cho cô không gian để cô tự điều tiết.
Quý Bạch trầm tư trong giây lát rồi buông tay cô. Hứa Hủ liền đi về phòng, đóng cửa.
Cửa phòng bà Quý cũng khép chặt, người giúp việc đang lau nhà ở phòng khách. Quý Bạch ngồi một lúc, quan sát vẻ mặt của người giúp việc. Sau đó, anh gọi chị ta ra bên ngoài hỏi.
Ban đầu, người giúp việc đương nhiên không chịu nói thật. Quý Bạch chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, gia đình này vẫn do bà Quý làm chủ. Nhưng chị ta làm sao có thể địch lại sự vặn hỏi của cảnh sát hình sự. Quý Bạch vừa khơi gợi vừa ép buộc, anh nhanh chóng nắm được tình hình mới xảy ra.
Lúc này trời đã tối hẳn, ông trăng tròn tỏa sáng treo trên đỉnh đầu. Quý Bạch đứng bên bờ ao trong khuôn viên ngôi biệt thự. Tâm trạng của anh hơi buồn bực, anh vô thức thò tay vào túi áo tìm thuốc lá, nhưng chỉ sờ thấy viên táo tàu. Quý Bạch nhếch miệng, ăn một lúc hai ba viên. Sau đó, anh quay người đi vào nhà.
Quý Bạch đến phòng bà Quý: “Mẹ, con vào trong nhé.”
“Ừ.”
Trong phòng bật ngọn đèn dịu dàng, mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa, bình thản xem tivi. Quý Bạch ngồi cạnh bà, mỉm cười nhìn mẹ: “Ngày mai con đi rồi, mẹ không cằn nhằn con vài câu sao?”
Bà Quý tưởng con trai ra mặt thay Hứa Hủ, tìm bà để ‘hỏi tội’, nên trong lòng bà có một luồng khí lạnh. Ai ngờ con trai tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Sau vài giây im lặng, bà Quý mở miệng: “Mẹ chẳng có gì cằn nhằn.”
Quý Bạch đứng dậy rót cốc trà nóng, đưa tận tay mẹ anh: “Con trai ở bên ngoài làm việc, mẹ và bố hãy chú ý sức khỏe, có chuyện gì thì sai anh cả và anh hai đi làm, không thì thông báo cho con biết, còn sẽ nhờ Thư Hàng giúp đỡ, đừng để con trai lo lắng.”
Khóe miệng bà Quý ẩn hiện ý cười: “Trời cao hoàng đế ở xa, anh nói nghe hay thật đấy.”
Quý Bạch cười tươi. Hai mẹ con lại trò chuyện một lúc, vẻ không vui trên gương mặt bà Quý tan biến hoàn toàn.
Lúc này, người giúp việc gõ cửa, mang vào một bát tổ yến đã nấu chín, Quý Bạch hỏi: “Của Hứa Hủ đâu?” Người giúp việc trả lời: “Tôi sẽ mang đến ngay.”
Quý Bạch gật đầu, đảo mắt qua gương mặt trầm tĩnh của mẹ. Anh tự tay cầm bát tổ yến, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều cho bớt nóng. Bà Quý cười cười, dõi theo động tác chu đáo của con trai.
Quý Bạch vừa khuấy bát tổ yến, vừa mở miệng: “Lần này về thành phố Lâm, con định cầu hôn Hứa Hủ.”
Bà Quý sa sầm mặt.
Quý Bạch tiếp tục lên tiếng: “Mẹ, chúng ta nói thẳng ra nhé. Con chỉ thích mình cô ấy. Mẹ phản đối cũng được, đồng ý cũng được, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, kiểu gì con cũng cưới cô ấy. Con biết mẹ không bằng lòng, nhất thời không thể chấp nhận. Lần này con đưa cô ấy về nhà, về mặt thể diện, những việc cần làm mẹ đều làm cả rồi, con rất cám ơn mẹ. Tương tự, sau này những việc con dâu nên làm, con sẽ bảo Hứa Hủ làm tròn bổn phận. Còn về chuyện bao giờ mẹ mới có thể chấp nhận cô ấy, chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng con, con sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Con hy vọng, ngày đó sẽ không xa.”
Bà Quý trầm mặc. Quý Bạch nhướng mắt nhìn bà, ánh mắt anh thâm trầm. Sau đó, anh cất giọng nhàn nhạt: “Nhưng thưa mẹ, cô ấy thật lòng thích con trai mẹ nên mới đồng ý theo con trai mẹ về đây. Con trai mẹ cũng phải đối xử tốt với cô ấy, phải khiến tất cả mọi người tôn trọng cô ấy, không thể để cô ấy chịu ấm ức trong nhà mình. Con đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ và cô ấy. Mẹ không nên nói những câu như điều kiện của cô ấy tốt hay không, có xứng với con hay không. Sau này, con không muốn nghe một lần nữa.”
***
Quý Bạch đẩy cửa phòng Hứa Hủ, cô đang ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ, một tay đặt lên thành cửa sổ gõ nhẹ, khuôn mặt trắng ngần rất bình thản.
Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, ôm cô vào lòng, cùng cô ngắm tinh tú bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Hứa Hủ cất giọng rầu rĩ: “Em đã thử nói chuyện với mẹ anh, nhưng kết quả không tốt lắm.”
Quý Bạch véo mũi cô, mỉm cười: “Bà xã chịu ấm ức rồi. Em đừng để bụng lời mẹ nói. Hơn nữa, chưa chắc mẹ đã nghe lọt tai những điều em nói, em hãy cho mẹ chút thời gian tiêu hóa.”
Nghe Quý Bạch nói vậy, Hứa Hủ nhận ra anh đã biết mọi chuyện, cô gật đầu: “Em hiểu, vậy bây giờ em nên làm thế nào?”
Trước khi đi Bắc Kinh, Hứa Tuyển đặc biệt dặn dò cô, mẹ chồng tương lai của cô có lẽ là nhân vật không dễ đối phó, cô phải hết sức cẩn thận. Quý Bạch tốt với cô đến mấy, cũng vẫn là người con hiếu thảo. Phần lớn đàn ông đều phiền não vì mối quan hệ giữa mẹ và vợ, cô cần chuẩn bị tâm lý.
Bố cô nói, dù xảy ra mâu thuẫn hay ấm ức, chỉ cần không động chạm đến nguyên tắc, là bậc con cháu, cô nên nhân nhượng thích đáng, chủ động duy trì mối quan hệ với bố mẹ Quý Bạch.
Kiến thức về mối quan hệ mẹ chồng con dâu của Hứa Hủ tương đối nông cạn, lại kết hợp lời khuyên của bố và anh trai, do đó nếu Quý Bạch hy vọng cô nỗ lực hơn, cô cũng bằng lòng.
Quý Bạch nhìn thấy suy nghĩ của Hứa Hủ. Cô không những không tức giận, còn muốn bổ cứu. Tính cách chân thành thẳng thắn của cô khiến anh mềm lòng.
Trầm mặc trong giây lát, Quý Bạch xoay người Hứa Hủ, để cô đối diện anh. Gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: “Rất đơn giản.”
“... Đơn giản?”
“Chỉ cần em làm những việc nên làm với các bậc trưởng bối như hiện tại là đủ. Về phía mẹ anh, có bất cứ vấn đề hay mâu thuẫn gì, em không cần quan tâm, cũng chẳng cần ra mặt, tất cả giao cho anh giải quyết. Từ nay về sau, cuộc sống của em sẽ không tồn tại quan hệ mẹ chồng con dâu cần em giải quyết. Anh không hy vọng em gặp bất cứ phiền nhiễu nào. Rồi sẽ có ngày quan hệ giữa em và mẹ được cải thiện, em cứ thuận theo tự nhiên là được.”
***
Trưa hôm sau, hai người lên máy bay về thành phố Lâm. Bố mẹ Quý Bạch đều đi tiễn. Sắc mặt bà Quý vẫn lạnh nhạt như thường lệ, nhưng bà không nói điều gì quá đáng.
Máy bay xuyên qua tầng mây, trong khoang máy bay đèn tối mờ mờ, yên tĩnh vô cùng. Nhiều người đều tranh thủ ngủ trưa. Hứa Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi ngoảnh đầu về phía Quý Bạch.
Anh đang tựa đầu vào thành ghế phía sau, ánh đèn vàng chiếu xuống gương mặt anh, vừa yên tĩnh vừa tuấn tú. Nghĩ đến câu nói của anh tối qua, Hứa Hủ rất xúc động. Theo quan điểm của anh, từ nay về sau, cô không cần giải quyết ‘quan hệ mẹ chồng con dâu’, bởi vì anh chuyển hóa toàn bộ thành ‘quan hệ mẹ và con trai’. Công nhận sau khi anh nói câu đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Nếu mỗi người đàn ông đều xử lý dứt khoát mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề đau đầu như Quý Bạch, các gia đình Trung Quốc sẽ hòa thuận êm ấm biết bao.
Tuy còn điểm đáng tiếc, nhưng sự đời đâu có chuyện tất cả đều như ý. Chỉ là... anh sẽ phải vất vả một chút.
Hứa Hủ nhắm mắt, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai Quý Bạch.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang đồ ăn tới. Hứa Hủ không có khẩu vị, ăn vài miếng rồi buông đũa. Quý Bạch xoa đầu cô: “Nuốt không trôi thì đừng ăn nữa. Tối nay anh đưa em ra ngoài ăn đồ ngon.”
***
Đến thành phố Lâm vào buổi chiều, hai người về nhà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nhìn ngôi nhà gọn gàng ngăn nắp tràn ngập ánh nắng, trong lòng Hứa Hủ và Quý Bạch đều cảm thấy ấm áp.
Nhà của mình luôn là nơi dễ chịu nhất, đây đúng là chân lý vĩnh hằng.
Sau khi quét dọn xong xuôi, Hứa Hủ đi tắm. Lúc cô đang tắm, Quý Bạch đẩy cửa vào trong. Sau một hồi dây dưa, anh trực tiếp bế cô lên giường.
Trong thời gian ở Bắc Kinh, vì thanh danh của Hứa Hủ, hai người ngủ khác phòng. Hiếm có kỳ nghỉ dài ngày mà không thể cùng cô thân mật, Quý Bạch phải kìm nén đến mức hơi khó chịu. Bây giờ bất kể là nụ hôn hay động tác vuốt ve, anh cũng mạnh mẽ hơn thường lệ. Ngắm thân hình trắng nõn đầy những dấu hôn, ngọn lửa dục vọng càng bùng cháy, động tác ra vào cuồng dã hơn bình thường.
Gương mặt anh vẫn điềm nhiên như không. Thỉnh thoảng, anh vừa hôn vừa cắn vào tay và đùi Hứa Hủ. Hứa Hủ bị anh chọc ghẹo đến mức toàn thân bứt rứt, gương mặt đỏ ửng quẫn bách.
Rèm cửa sổ đóng kín, cả căn phòng chìm trong không khí mờ ám. Hai thân hình quấn quýt triền miên trong sự dịu dàng, hưng phấn và ngọt ngào.
Hứa Hủ bỗng dưng phát hiện, tình dục là điều tốt đẹp. Sau khi cơ thể được giải phóng một cách triệt để, một chút u ám còn sót lại sau chuyến đi Bắc Kinh tan biến hoàn toàn, tâm trạng cô trở nên vui vẻ và thư thái.
Quý Bạch và Hứa Hủ làm hai lần. Tuy anh vẫn còn thòm thèm, nhưng bình thường đến lúc này Hứa Hủ đã kêu mệt. Anh trân trọng cơ thể cô nên quyết định dừng lại. Nhưng vừa rút khỏi người Hứa Hủ, cô liền kéo tay anh: “Anh còn có thể tiếp tục không? Chúng ta làm thêm một lần nữa đi? Không được cũng không sao đâu.” Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh chăm chú, bờ trán lấm tấm mồ hôi.
Quý Bạch phì cười, đây đúng là lời mời tuyệt vời nhất mà anh từng nghe qua. Anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy: “Được chứ! Làm gì có chuyện không được?”
Hai người kết thúc lần cuối đã là tầm chạng vạng tối. Hứa Hủ lê tấm thân nhức mỏi đi tắm. Quý Bạch dõi theo cô cho đến khi cô vào nhà tắm mới đưa mắt nhìn đồng hồ. Anh cất cao giọng: “Đại Hồ tìm anh có việc, anh đến chỗ cậu ta một lúc, lát nữa anh sẽ đi thẳng tới nhà hàng đợi em.”