c ngữ có câu ‘tửu phẩm chi nhân phẩm’ 0, Quý Bạch không nát rượu, cũng không để người khác chuốc rượu, nhưng ở những trường hợp cần uống, anh rất vô tư, không từ chối một chén nào. Chẳng bao lâu sau, gương mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, anh đặt tay lên thành ghế sau lưng Hứa Hủ, bộ dạng nhàn hạ thư thái, nhưng đôi mắt đen của anh ngày càng sáng rực.
0 Tửu phẩm chi nhân phẩm: Qua cách uống rượu có thể biết nhân phẩm của con người.
Hứa Hủ lặng lẽ ăn đồ. Đột nhiên có người hỏi cô: “Chị dâu, chị không quản Quý đội sao? Anh ấy uống không biết bao nhiêu chén rồi! Hư quá đi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt thích thú về phía Hứa Hủ, Quý Bạch cũng nheo mắt, nửa cười nửa không nhìn cô.
Hứa Hủ liếc Quý Bạch, lắc đầu: “Anh ấy không cần sự quản lý.”
Nhận định của Hứa Hủ là con người Quý Bạch biết tiến biết lùi, khả năng kiểm soát bản thân rất mạnh. Loại người như anh nói chung không xuất hiện tình trạng nhậu nhẹt quá độ.
Nghe câu nói của Hứa Hủ, mọi người đều ngây ra, sau đó cười ồ. Có người cố ý cất giọng ngưỡng mộ: “Chị dâu, đây là hành vi thả tự do một cách trần trụi. Quý đội có phúc thật đấy!”
Trong tiếng trêu đùa của đám đông, Quý Bạch nhìn cô chăm chú, khóe mắt đầy ý cười.
Anh hiểu suy nghĩ của Hứa Hủ, giữa anh và cô không cần sự trói buộc dư thừa. Câu trả lời thẳng thắn của cô, rõ ràng không có ý gì khác, nhưng trong con mắt của người ngoài, là giữ thể diện cho người đàn ông của cô.
Vừa có cách cư xử tuyệt vời lại vừa có nội hàm, bọn họ nói đúng, anh rất có phúc mới được làm người đàn ông của cô.
Mặc dù từ đầu đến giờ, Quý Bạch đều uống rượu thay Hứa Hủ, nhưng buổi tối hôm nay, lãnh đạo Cục mời các đồng nghiệp ngoại tỉnh của tổ chuyên án ăn cơm cũng ở nhà hàng này. Một lúc sau, Cục phó Tôn Phổ và hai người cảnh sát hình sự đi vào.
Nhìn thấy Quý Bạch và Hứa Hủ, Tôn Phổ đặc biệt vui mừng: “Không ngờ chuyến đi Miến Điện của chúng ta không chỉ bắt được tội phạm, còn tạo ra nhân duyên cho hai người. Nào, tôi mời hai người một ly!”
Quý Bạch vừa định cầm cốc rượu của Hứa Hủ, Tôn Phổ liền ngăn lại: “Hừm, dù là đồng chí nữ đi chăng nữa, nhưng làm người cảnh sát hình sự, uống một chút rượu cũng không thể? Cậu Quý mau tránh sang một bên.”
Quý Bạch hạ giọng, dặn dò Hứa Hủ: “Em uống được bao nhiêu thì uống.” Mọi người lại nhao nhao.
Hứa Hủ gật đầu, uống một hơi hết ly rượu.
Hai chén rượu vào bụng, tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng đầu óc Hứa Hủ có chút choáng váng. Cô liền đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí. Quý Bạch trò chuyện với người bên cạnh một lúc, thấy Hứa Hủ vẫn chưa trở về, anh liền quay đầu ra cửa. Lúc này, Đại Hồ đi chúc rượu phòng bên cạnh quay về, anh ta ngồi xuống cạnh Quý Bạch: “Sếp, Hứa Hủ đang ở ngoài hành lang.”
Quý Bạch liếc anh ta một cái, Đại Hồ nói tiếp: “Vừa rồi em thấy cô ấy nôn khan. Sếp, hai người có rồi phải không? Chậc chậc... thời gian thấm thoát như thoi đưa.”
Quý Bạch phì cười: “Cuốn xéo.” Nói xong anh lập tức đứng dậy, đi ra ngoài phòng ăn.
Hứa Hủ đúng là nôn khan vài lần, nhưng sau khi uống cốc nước ấm do người phục vụ mang tới, cô đã hồi phục trạng thái bình thường. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, ánh đèn từ các ngôi nhà sáng lấp lánh. Cô đứng bên cửa sổ đón ngọn gió mát rượi, nhất thời không muốn vào phòng ăn nóng hừng hực.
“Em không sao đấy chứ?” Giọng nói trầm thấp của Quý Bạch vang lên bên tai.
Hứa Hủ lắc đầu.
Trên hành lang người đi qua đi lại. Quý Bạch đứng cách cô một bước chân, cùng cô vai kề vai ngắm cảnh đêm.
“Ăn xong em có bận việc gì không?” Anh hỏi.
“Không.” Hứa Hủ trả lời.
Quý Bạch quay đầu nhìn cô: “Hay là đi nhà anh. Ngày mai là thứ bảy, buổi tối chúng ta có thể xem phim trò chuyện, thả lỏng tinh thần.”
Gương mặt anh rất bình tĩnh, ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt đen của anh ngời sáng, trông có vẻ trong sáng vô tư.
Hứa Hủ: “... Được thôi.”
Ngắm gương mặt đỏ ửng không biết do uống rượu hay thẹn thùng của cô, trái tim Quý Bạch rung lên một nhịp. Anh tiến một bước về phía Hứa Hủ, đặt tay lên vai cô, nhìn cô chăm chú và nói nhỏ: “Bộ đồ ngủ em mặc lần trước vẫn để ở nhà anh. Anh đã giặt sạch rồi, có thể mặc ngay. Sau buổi tụ tập đi thẳng về nhà anh nhé.”
Hai người quay lại phòng ăn ngồi xuống. Bên trong ánh đèn sáng trưng, không khí vẫn náo nhiệt như cũ. Một lúc sau, Quý Bạch nhìn đồng hồ: “Đã tám giờ rưỡi tối, mọi người uống cũng hòm hòm rồi, giải tán thôi.”
Ai ngờ, anh vừa dứt lời, Đại Hồ lập tức cầm ly rượu đứng dậy: “Thế sao được? Chúng ta hãy uống tiếp, uống tiếp.” Quý Bạch liếc Đại Hồ một cái, anh ta tỏ ra rất thản nhiên.
Vài phút sau, một đám người kéo sang phòng bên cạnh mời rượu lãnh đạo. Trong phòng chỉ còn lại mấy người thuộc đội cảnh sát hình sự. Ai nấy giảm bớt hào hứng, ngồi yên lặng nghỉ ngơi. Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ dưới gầm bàn, từ tốn uống trà nóng.
Đại Hồ đột nhiên hắng giọng, hỏi người cảnh sát ngồi bên cạnh: “Ăn cơm xong chú có bận việc gì không?”
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lập tức hiểu ý, cười híp mắt: “Em không.”
Đại Hồ nói tiếp: “Hay là đi nhà anh? Chúng ta cùng xem phim thả lỏng tinh thần?”
Hứa Hủ cứng đờ người, Quý Bạch nhướng mắt nhìn Đại Hồ và anh chàng cảnh sát.
Vẻ mặt Đại Hồ rất đứng đắn: “Bộ đồ ngủ của chú vẫn để ở nhà anh, anh đã giặt sạch, còn giặt bằng tay nữa.”
Mặt Hứa Hủ nóng như lò lửa, cô xấu hổ vô cùng, cấu tay Quý Bạch ở dưới gầm bàn. Quý Bạch nắm chặt tay cô, nghiêm giọng: “Câm miệng!”
Mọi người đều cười ha hả.
Có lẽ lúc Quý Bạch và Hứa Hủ nói chuyện, mấy anh chàng cảnh sát có năng lực theo dõi nghe lén xuất sắc đã ghé sát tai vào bờ tường lắng nghe.
Kết thúc buổi tụ tập, Quý Bạch không thể ra về cùng Hứa Hủ. Vừa thanh toán tiền, phòng ăn của lãnh đạo Cục và tổ chuyên án cử người gọi anh đi nói chuyện, sau đó phụ trách đưa tổ chuyên án về khách sạn nghỉ ngơi.
Các đồng nghiệp khác đều đi trước, Quý Bạch và Hứa Hủ đứng ở cửa nhà hàng nhìn nhau mỉm cười.
Quý Bạch tiễn Hứa Hủ lên xe taxi: “Có lẽ sẽ kết thúc rất muộn, ngày mai anh gọi điện cho em sau.”
Hứa Hủ không bận tâm, gật đầu: “Vâng, em đến chỗ ba em lấy hành lý về nhà.”
Xe ô tô chuyển bánh, nhà hàng ở phía sau dần biến mất khỏi tầm nhìn. Hứa Hủ tựa người vào cửa xe, hóng gió mát từ ngoài thổi vào. Bởi vì câu nói của Quý Bạch ban nãy, cô lại nhớ đến buổi tối quấn quýt triền miên ở Miến Điện, hai người suýt xảy ra quan hệ. Lúc đó, anh cởi trần ngồi bên mép giường, cất giọng trầm tĩnh dịu dàng vô ngần: “Anh không muốn lần đầu tiên của em ở nơi tồi tàn này.”
Hứa Hủ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nói với người tài xế: “Anh ơi, tôi muốn đi địa chỉ khác.”
Chìa khóa nhà Quý Bạch vẫn nằm trong tay cô. Căn hộ của anh sạch sẽ và lạnh lẽo như thường lệ, bộ đồ ngủ của cô gấp ngay ngắn, đặt trong tủ quần áo bên cạnh giường, cô còn ngửi thấy mùi hương dìu dịu trên đó, Tâm trạng vốn rối bời của Hứa Hủ phảng phất bình tĩnh trở lại. Cô mở tivi, tự lấy đĩa phim ra xem.
Nào ngờ xem hết một bộ phim điện ảnh, Quý Bạch vẫn chưa trở về. Hứa Hủ nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Muộn như vậy anh còn uống rượu, không biết chừng sẽ ngủ lại khách sạn cùng tổ chuyên án. Hứa Hủ đứng dậy đi về nhà.
Cô về đến khu chung cư lúc mười một giờ rưỡi, ánh đèn đường mờ mờ, bóng cây lay động. Hứa Hủ đã tỉnh rượu từ lâu, cô nhàn rỗi thong thả bước từng bậc cầu thang lên nhà.
Vừa mở cửa cầu thang tối om, Hứa Hủ lờ mờ nhìn thấy một bóng hình tựa vào bờ tường bên cạnh cửa nhà cô, ngón tay người đó lập lòe mẩu thuốc lá.
Hứa Hủ ho nhẹ một tiếng, đèn cảm ứng bật sáng.
Quý Bạch đứng dưới ngọn đèn, thân hình cao lớn của anh như pho tượng điêu khắc, ánh mắt anh tĩnh lặng: “Anh còn tưởng em không quay về. Anh đã đợi em hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
Tim Hứa Hủ đập nhanh trong lồng ngực.
Hóa ra anh cũng đang đợi cô.
Vừa tiến lại gần, Hứa Hủ liền bị Quý Bạch ôm vào lòng. Bờ môi vẫn còn đầy hơi rượu của anh phủ xuống môi cô.
Buổi tối ngồi cùng lãnh đạo Cục, Quý Bạch luôn nhớ đến Hứa Hủ. Sau khi tiễn tổ chuyên án về khách sạn, anh cũng không ở lại nghỉ ngơi, mà bắt xe đến thẳng nhà cô. Nghe cô nói về nhà bố lấy hành lý, anh không tiện nửa đêm gọi điện thoại cho cô, nên cứ đợi bên ngoài cửa nhà cô. Có lẽ do tâm trạng hưng phấn, anh không hề thấy vô vị tẻ nhạt trong lúc chờ đợi.
Bây giờ hôn cô, anh càng cảm thấy đêm nay ngọt ngào dễ chịu vô cùng.
Hai người hôn nhau một lúc mới dừng lại, Quý Bạch chỉ nhìn Hứa Hủ chăm chú mà không lên tiếng. Hứa Hủ đỏ mặt lấy chìa khóa mở cửa nhà. Cô không biết nói câu gì để phá vỡ bầu không khí yên lặng. Đột nhiên nhớ đến điếu thuốc trên tay anh vừa rồi, cô buột miệng hỏi: “Sao anh lại hút thuốc?”
Trên thực tế, bây giờ Quý Bạch rất ít khi hút thuốc, cũng không còn nghiện như trước. Chỉ là vừa rồi lãnh đạo Cục đưa thuốc lá cho anh, trong lúc đợi Hứa Hủ anh hơi buồn ngủ, nên mới hút một điếu cho tỉnh táo.
Anh không lên tiếng, Hứa Hủ cũng không bận tâm Vừa mở cửa đi vào nhà, cô chợt nghe anh từ tốn trả lời: “Anh hút thuốc để tăng thêm can đảm.”