đấu dũng mãnh. Vì vậy, tổ chuyên án đều có ấn tượng, Po là một quân nhân lỗ mãng, tràn đầy sức mạnh và được việc.
Cảnh tượng ngày hôm nay khiến Hứa Hủ vô cùng kinh hãi. Tuy trước kia cô từng tiếp xúc với xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên, cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người, hơn nữa còn là phương thức chính diện và tàn nhẫn, đủ để nạn nhân gục xuống ngay tức thì. Ánh mắt kinh hoàng, cơ thịt ở trên mặt run bần bật và bộ dạng máu me của nạn nhân lúc lìa đời phảng phất in sâu trong đầu óc cô, không cách nào xóa bỏ.
Về phòng nằm một lúc, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không yên. Thế là cô xuống giường, đi sang phòng Quý Bạch.
Quý Bạch đã ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, anh tùy tiện mặc áo sơ mi và quần đùi rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Hứa Hủ, anh mỉm cười: “Chẳng phải em nói sẽ không đến phòng anh trước khi về thành phố Lâm hay sao?”
Hứa Hủ không mở miệng, lặng lẽ đi vào phòng.
Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của Hứa Hủ, Quý Bạch ngồi xuống ghế sofa cùng cô. Sau đó, anh đặt tay lên sau gáy Hứa Hủ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô: “Em nói đi!”
Hứa Hủ kể lại vắn tắt chuyện xảy ra. Quý Bạch sa sầm mặt, đứng dậy: “Phải lập tức báo cáo vụ này với Cục phó Tôn, yêu cầu phía Miến Điện can thiệp. Chúng ta không thể để yên như vậy.”
Hứa Hủ nói nhỏ: “Em đã báo cáo rồi, Cục phó Tôn cũng rất tức giận. Anh ấy nói sẽ xứ lý ngay.”
Quý Bạch lại ngồi xuống ghế.
Hai người im lặng một lúc. Thấy sắc mặt Hứa Hủ hơi khác thường, Quý Bạch hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh, nói khẽ: “Anh ba, trong lòng em rất khó chịu.”
Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người. Tuy cô có tính cách bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng bản chất của cô là lương thiện, vì vậy tinh thần của cô mới chấn động.
Thật ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủ không có gì đáng phàn nàn.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh, ngữ khí của cô khi gọi anh một tiếng ‘anh ba’ còn hơi tủi thân. Ngôn ngữ và biểu cảm của Hứa Hủ luôn thẳng thắn trực tiếp, không bao giờ che giấu bản thân. Vì vậy, việc cô thản nhiên biểu lộ sự tin tưởng và ỷ lại vào thời khắc này khiến Quý Bạch càng xót xa. Ngoài thương xót, trong lòng anh còn có một chút vui mừng. Anh kéo cô tới sát người, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Ở Miến Điện thường xảy ra chiến loạn nên hành vi cử chỉ của người lính tàn khốc hơn nơi khác, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Em hiểu, bọn họ không có khái niệm chấp hành pháp luật. Hơn nữa, có lẽ tướng quân Po cho rằng, làm như vậy mới có thể tạo uy tín với quân lính.”
Quý Bạch không tiếp tục an ủi, mà cúi đầu hôn cô.
Đêm đã về khuya. Hứa Hủ khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn tắc nghẽn. Cô vô thức muốn ở cùng anh lâu hơn. Cô không nhắc đến chuyện về phòng, Quý Bạch tất nhiên cũng không đề cập.
Một lúc sau, hai người nằm xuống giường. Quý Bạch giơ tay tắt đèn trên trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn. Anh ôm Hứa Hủ vào lòng, hôn dọc theo cổ cô xuống dưới. Bàn tay lớn của anh lần vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đêm tối vẫn yên tĩnh như mọi bữa, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ếch nhái côn trùng trên đồng ruộng. Toàn thân Hứa Hủ nóng như lửa đốt, đầu óc cô ngây ngất choáng váng. Nhưng cảm giác của cô bây giờ khác hẳn hồi chiều. Cô không hề căng thẳng, cũng không quẫn bách khó chịu. Tâm trạng bứt rứt khó chịu của cô dường như nhận được sự vỗ về dịu dàng nhất theo từng nụ hôn và động tác vuốt ve của anh.
Ngắm thân hình cao lớn rắn chắc của Quý Bạch trong đêm tối, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ bắp của anh, trái tim Hứa Hủ phảng phất từ từ chìm đắm trong vòng tay anh. Cô rất tự nhiên giơ tay vuốt ve tấm lưng, bờ vai và hai bên hông của anh...
Cảm nhận được động tác vuốt ve của Hứa Hủ, trong lòng Quý Bạch trào dâng từng đợt thủy triều nóng bỏng. Nụ hôn của anh ngày càng dịu dàng. Nghĩ đến chuyện làn da mỏng manh của cô ngày mai xuất hiện đầy dấu hôn mờ mờ, anh càng thương hoa tiếc ngọc. Trong lúc ý loạn tình mê, toàn thân Quý Bạch đột nhiên cứng đờ, bởi bàn tay nhỏ bé của Hứa Hủ nắm trúng... Anh lập tức nhướng mắt nhìn cô.
Thật ra, Hứa Hủ hoàn toàn làm theo khao khát từ nội tâm. Đến khi bắt gặp ánh mắt tối thẫm của Quý Bạch, bàn tay Hứa Hủ liền bất động.
Quý Bạch lật người đè cô xuống giường.
Lần thân mật này hừng hực và sâu hơn bất cứ lần nào khác. Bộ váy của Hứa Hủ cuối cùng cũng bị Quý Bạch lột ra. Nhưng trong lúc đắm say quấn quýt, anh bỗng dưng kéo tấm chăn mỏng, đắp lên người Hứa Hủ. Sau đó, anh hít một hơi sâu, ngồi dậy.
“Anh không muốn sau này mỗi khi em hồi tưởng lại lần đầu tiên, là ở nơi tồi tàn này.”
“Ừm.” Gương mặt Hứa Hủ đỏ bừng, cô trả lời rất nhanh: “Em cũng cần chuẩn bị tâm lý.”
Quý Bạch mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô rồi đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Lúc Quý Bạch lên giường, Hứa Hủ cuộn mình trong chăn, cười híp mắt với anh. Trái tim Quý Bạch rung lên một nhịp, anh nằm xuống giường, kéo cô vào lòng. Một lúc sau, anh lấy chùm chìa khóa ở đầu giường, tháo chìa khóa cửa nhà, đưa cho cô: “Về thành phố Lâm đợi anh.”
Sở dĩ Quý Bạch nói vậy là bởi vì, theo sự bố trí của tổ chuyên án, ngày mai anh phải đi Yangon, cùng Tôn Phổ và các đồng nghiệp tiếp tục truy lùng ‘anh Lỗ’. Còn Hứa Hủ và ba người cảnh sát hình sự khác ngồi chuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải tội phạm về Trung Quốc. Hai người ít nhất xa nhau mười mấy ngày.
Hứa Hủ nhận chìa khóa, nghĩ đến chuyện anh vẫn phải ngày đêm bôn ba ở Miến Điện, cô thấy xót xa trong lòng. Cô cất giọng dịu dàng, động viên anh: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau trong thắng lợi ở thành phố Lâm.”
Người đẹp nằm bên cạnh mà không thể ‘thưởng thức’, thân thể Quý Bạch hơi khô nóng. Nghe câu nói của cô, anh khó tránh khỏi tâm trạng sôi sục... gặp nhau ở thành phố Lâm... Anh nở nụ cười mờ ám. Hứa Hủ nghi hoặc: “Anh cười gì vậy?”
Quý Bạch không trả lời, càng ôm chặt cô hơn: “Ngủ thôi!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ và các đồng nghiệp lên chuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải toàn bộ tội phạm đi về biên giới Trung Quốc, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính thuộc lữ đoàn của tướng quân Po.