0 Thuyết “Bát vinh bát si” tức “tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục” là luận thuyết được Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đưa ra tại một buổi họp tổ trong Đại hội toàn quốc Chính Hiệp. Nội dung: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc làm nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người làm nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục.
Đều không phải.
Hứa Hủ dẫn anh đến ‘Nam Phối Điện’ thuộc thư viện của trường cảnh sát.
Đây là nơi chuyên chiếu phim tư liệu của trường cảnh sát, bên trong có bảy tám hàng ghế, nhiều nhất chứa bốn năm mươi người. Hứa Hủ dẫn Quý Bạch đến hàng ghế chính giữa ngồi xuống, lấy bỏng ngô và nước coca từ chỗ ngồi đưa cho anh. Sau đó, ánh đèn tối đi, màn hình ở phía trước nhấp nháy, Quý Bạch đến lúc này mới xác định, Hứa Hủ hôm nay đưa anh đến đây để xem phim.
Trên màn hình phát bộ phim điện ảnh tội phạm IQ cao của Mỹ, nội dung vừa u ám vừa máu me, trong nước vẫn chưa công chiếu. Tuy nhiên, bộ phim rất hợp với khẩu vị của Quý Bạch, Hứa Hủ cũng hết sức tập trung.
Một lúc sau, Quý Bạch đảo mắt qua hàng ghế trống. Tuy hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cũng chẳng đến mức không một bóng người.
“Sao phòng chiếu không có ai khác?” Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, hỏi nhỏ.
Câu trả lời của Hứa Hủ quả nhiên nằm trong định liệu của anh: “Hôm qua em nhờ thầy giáo, giữ nguyên cả phòng chiếu cho em, làm nơi chúng ta hẹn hò.” Nói xong, cô tiếp tục xem phim chăm chú.
Quý Bạch ngắm gương mặt nghiêng bình thản của cô trong ánh sáng tối mờ mờ, anh không nhịn được bật cười. Vài giây sau, anh nghiêng đầu hôn lên má cô: “Từ nay về sau, những chuyện tương tự em giao cho bạn trai làm. Em chỉ cần đưa ra yêu cầu là được.”
Sau khi kết thúc buổi xem phim, Quý Bạch vẫn đưa Hứa Hủ về nhà như sở nguyện.
Ăn tối xong, hai người ôm nhau ngồi ở ghế sofa xem tivi. Quý Bạch ôm vai Hứa Hủ, thì thầm vào tai cô: “Với tư cách một người bạn trai, anh có thể đề xuất một yêu cầu không?”
Hứa Hủ nhớ đến lời dặn dò ‘không được xảy ra quan hệ tình dục quá sớm’ của anh trai cô, cô nghiêm mặt hỏi: “Yêu cầu gì cơ?”
Quý Bạch: “Yêu cầu rất đơn giản, em chỉ cần động đậy chân là được.”
Động đậy chân? Hứa Hủ ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra vấn đề. Cô liếc qua thân hình cao lớn chắc nịch của Quý Bạch, trong lòng hơi khô nóng, nhưng cô không bài xích: “Được, em có thể thử xem sao.”
Quý Bạch buông người cô đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh. Hứa Hủ cầm điện thoại lên mạng, vào trang baidu tìm kiếm ‘học giẫm lưng cấp tốc’ và ‘kỹ thuật giẫm lưng nhập môn’. Cô tháo giày, để chân trần chờ đợi.
Hứa Hủ nhanh chóng liếc qua nội dung chỉ dẫn. Lúc này, Quý Bạch cũng đi ra ngoài, trong tay anh là đôi xăng đan màu xanh lam quen thuộc. Bắt gặp bàn chân trần của cô, anh cười: “Em đoán ra rồi à?”
Hứa Hủ nhìn đôi giày trong tay anh, gật đầu: “... Ừ, em đã đoán ra.”
Sau khi xỏ giày vào chân, Hứa Hủ chau mày y hệt lần trước: “Em vẫn cảm thấy bình thường.”
Quý Bạch ngắm đôi chân của cô không chớp mắt: “Được rồi.”
Lần trước, Hứa Hủ nghe anh trai phân tích về cách ăn mặc trang điểm của phụ nữ. Cô đại khái cũng đoán ra, Quý Bạch có khả năng thích kiểu này. Cô liền hỏi thẳng: “Anh nhìn đủ chưa? Em cởi ra nhé.”
Quý Bạch không trả lời mà cầm đôi giày bỏ về chỗ cũ.
Đủ ư? Tất nhiên không đủ. Càng ngắm đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, anh càng cảm thấy nghiện, dục vọng càng dâng trào. Nhưng anh và cô mới chính thức yêu nhau có mấy ngày? Anh không thể tiếp tục nhìn lâu hơn.