r/>Đâu chỉ ‘xa một chút’, Quý Bạch và Hứa Hủ đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng trong lòng hai người đều thỏa mãn với sự giới thiệu của Tô Mục: Được yên tĩnh đi bộ cùng anh ấy (cô ấy), không ai quấy rầy, cảm giác rất tuyệt.
Ra khỏi cửa hàng đặc sản, hai người im lặng một lúc. Quý Bạch nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn bờ sông: “Chúng ta đi về bên đó.”
Con sông lượn lờ uốn quanh thành phố nhỏ. Mấy năm trở lại đây, các công trình kiến trúc mọc hai bên bờ sông trải dài trong ánh nước tối đen như dải ngọc màu trắng xám. Quý Bạch và Hứa Hủ đi một lúc, phía trước vang lên tiếng nhạc náo nhiệt. Ở đầu bờ đê xuất hiện một quảng trường rộng lớn.
Bởi vì trời mưa nên người trên đường phố không đông. Nhưng mưa gió cũng không thể dập tắt tình yêu cuộc sống của người dân phố huyện. Câu hát ‘Mùa hè mùa hè lặng lẽ qua đi, để lại bí mật nho nhỏ...’ 0 lặp đi lặp lại. Mười mấy đôi nam nữ, phần lớn là người ở độ tuổi trung niên và người già, tay trong tay khiêu vũ dưới ánh đèn.
0 Bài “Không thể quên anh” của Lý Linh Ngọc.
Trong con mắt của cô gái trẻ như Hứa Hủ, cảnh tượng này rất ấm áp và đáng yêu, nhưng hơi buồn cười.
Quý Bạch cũng cho rằng, cùng khiêu vũ tập thể với đám anh chị già trước mặt quần chúng thì chẳng ra sao. Nhưng trầm tư vài giây, anh quay đầu nhìn Hứa Hủ: “Em có muốn nhảy một điệu không?”
Hứa Hủ: “Tùy anh.”
Quý Bạch lập tức ném túi đồ đặc sản vừa mua xuống đất. Cho đến lúc rời đi, anh cũng không nhớ đến túi đồ.
***
Trước đây, Hứa Hủ chỉ khiêu vũ với Hứa Tuyển ở nhà. Cô đưa một tay cho Quý Bạch, đặt một tay lên vai anh, sau đó lập tức cúi đầu, nhiệt độ ở mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Quý Bạch nắm chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi của Hứa Hủ, cánh tay còn lại cuối cùng cũng ôm thắt lưng mảnh mai mà anh thưởng thức bằng ánh mắt vô số lần.
Vào giây phút tay trong tay, trái tim Quý Bạch dâng tràn một niềm vui sướng mà trầm tĩnh. Thân thể Hứa Hủ hơi run nhẹ. Quý Bạch cảm nhận thấy điều đó, anh lặng lẽ siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô càng dính sát vào người anh.
Tiếng nhạc ở ngay bên tai, nhưng phảng phất cách rất xa. Bóng người ở xung quanh lay động, tất cả trở thành phông nền không quan trọng. Toàn thân Hứa Hủ ở trong lòng Quý Bạch, cô có một cảm giác ngất ngây chưa từng thấy.
Trên thực tế, hai người khiêu vũ không thành thạo, bước nhảy không mấy ăn ý. Tuy Hứa Hủ chưa đến nỗi giẫm vào giày da của Quý Bạch, nhưng thỉnh thoảng cô lại di chuyển ngược hướng anh. Những lúc như vậy, bàn tay Quý Bạch luôn thu sức lực, khiến cô lại quay về vòng tay anh ngay lập tức, không một chút khoảng cách. Quý Bạch lúc này, phảng phất bộc lộ sự mạnh mẽ hơn lúc bình thường. Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen yên tĩnh còn bóng đêm của anh, muốn dõi thẳng vào trái tim anh. Cô rõ ràng chỉ thấy hơi choáng váng, vậy mà cô không thể tỉnh táo suy xét bất cứ vấn đề nào.
Bản nhạc này kết thúc, lại đến bản nhạc khác.
Từ bài ‘Hồi ức màu hồng’ đến bài ‘Tối huyền dân tộc phong’, sau đó là bài ‘Trận tuyết đầu tiên của năm 2002’.
Khi Đao Lang hát đến câu ‘như con bướm bay đi bay lại’, Hứa Hủ bỗng có cảm giác, Quý Bạch càng ôm chặt eo cô, hơi thở nóng hổi của anh như có như không thổi vào mái tóc ngắn trên đầu cô.
...
“Trời mưa!”
“Lại mưa rồi! Về nhà thôi!” m nhạc đột nhiên tắt hẳn, những đôi khiêu vũ trên quảng trường chạy toán loạn. Quý Bạch từ từ buông người Hứa Hủ, bốn mắt nhìn nhau.
Nước mưa rơi lộp độp bên chân họ, đồng thời rơi xuống đầu họ.
“Sếp! Chúng tôi ở đây!” Giọng nói oang oang của Đại Hồ từ phía sau truyền tới: “Mau lên xe đi, nghe nói lát nữa có mưa bão lớn.”
Mưa trở nên nặng hạt trong chớp mắt.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Chúng ta lên xe đi đã.”
Thì ra Tô Mục quay về lấy ô tô, đưa mọi người đi hóng gió dọc bờ sông, vô tình gặp Quý Bạch và Hứa Hủ.
Đoàn người quay về khách sạn, Quý Bạch đứng ở cửa chào tạm biệt mọi người. Mấy người cảnh sát trẻ vây quanh anh, bày tỏ sự kính nể trước khi chia tay. Hứa Hủ đi đến cửa phòng mình, nhìn anh qua đám đông. Quý Bạch lập tức phát giác, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.
Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường, ngắm cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô có cảm giác Quý Bạch cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Không biết đó là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống?
Nghĩ đến đây, tim cô lại đập thình thịch. Hứa Hủ đứng dậy mở cửa sổ, nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô.
Không biết thể nghiệm bao lâu, đến khi mái tóc ướt một nửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay lên cằm, miệng mỉm cười.
Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên không thể nào phân biệt.