Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn anh: “Em hiểu. Anh từng nói, anh không thích trò đó.”
Quý Bạch đã quen với phản ứng của Hứa Hủ. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cười cười mà không giải thích.
***
Thư ký của Diệp Cẩn đưa máy vi tính cho Quý Bạch, giới thiệu: “Công ty có năm hệ thống lớn: Xử lý hành chính, xét duyệt nghiệp vụ, quản lý tài vụ... Xử lý hành chính là máy chủ, bốn hệ thống khác có thể đăng nhập thông qua máy chủ này.”
Quý Bạch đại khái lướt qua một lượt, cười nói: “Không tồi, tốc độ rất nhanh.”
Người thư ký mỉm cười: “Đúng thế, chỉ có hệ thống hành chính là lâu đời nhất, tồn tại từ những năm đầu công ty mới thành lập. Còn về bốn hệ thống lớn kia, khoảng năm sáu năm trước công ty bỏ ra cả chục triệu mời công ty IT nước ngoài thiết kế. Bây giờ Tử Kiêu đã về nước nên phương diện hệ thống máy tính do cậu ấy quản lý.”
Trong lúc Quý Bạch kiểm tra thông tin cơ bản của công ty, Hứa Hủ xem xét chế độ công tác, quy trình và ghi chép công việc ở một máy tính khác.
***
Buổi trưa, bốn người của đội hình cảnh cùng ăn trưa. Còn mấy chục phút nữa mới đến giờ làm việc của Diệp thị, bốn người liền đi tới công viên Thụy Anh ở gần đó, trao đổi nội dung cuộc điều tra sáng nay.
Lão Ngô lần trước đã nói chuyện với người nhà họ Diệp, nên hôm nay ông dẫn Diêu Mông đi gặp một số nhân viên của công ty. Hiện tại vẫn chưa phát hiện manh mối có giá trị.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Hãy nói suy nghĩ của em.”
Hứa Hủ gật đầu: “Cho đến bây giờ, Diệp Tử Cường xem ra không có điểm đáng nghi. Về phần Diệp Cẩn...”
Cô dừng lại một hai giây: “Xét về mặt quản lý phòng ban, những phòng ban do chị ta quản lý có chế độ quy trình đơn giản và chặt chẽ nhất trong tất cả phòng ban của trụ sở chính và công ty con. Ngoài ra, tôi đã xem số liệu thống kê cơ bản trong hệ thống hành chính, thời gian lưu chuyển văn kiện bình quân của các phòng ban khác mất một đến hai ngày, trong khi đó, phòng ban do Diệp Cẩn quản lý chỉ mất bốn tiếng đồng hồ. Vì vậy, tôi cho rằng chị ta có năng lực làm việc vô cùng xuất sắc. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa có phát hiện khác nên không thể đưa ra suy đoán.”
Lão Ngô và Diêu Mông cảm thấy hơi bất ngờ. Bởi vì hai người từng gặp Diệp Cẩn, họ đều cho rằng chị ta là người hiền lành ôn hòa, thành tích công việc và sự đánh giá của những người xung quanh chỉ ở mức trung bình. Diệp Cẩn là người ít được chú ý nhất trong số các lãnh đạo cao cấp của Diệp thị.
Quý Bạch nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đồng ý. Không chỉ có vậy, Diệp Cẩn phù hợp với đặc điểm hung thủ có IQ cao thứ hai. Chị ta lại không có chứng cứ ngoại phạm. Do đó, chị ta là một trong những kẻ tình nghi, chúng ta cần tập trung theo dõi.”
Lần này, Lão Ngô và Diêu Mông đều ngớ người, Hứa Hủ nhìn Quý Bạch chăm chú.
Quý Bạch dõi mắt về tòa cao ốc Diệp thị ở nơi không xa, anh bình thản giảng giải về hệ thống IT của Diệp thị: “Công ty bỏ cả chục triệu để thiết kế hệ thống IT, vậy mà vẫn giữ nguyên hệ thống cũ, còn cho nó làm máy chủ. Điều này chứng tỏ trình độ thiết kế của hệ thống cũ rất xuất sắc, có khả năng nhìn xa trông rộng, nên mới có thể kết nối với hệ thống của nước ngoài vào mấy năm sau.
Mười mấy năm trước, Diệp thị chỉ có hơn chục nhân viên, trong đó một mình Diệp Cẩn xuất thân ngành tin học. Hơn nữa, lúc đó công ty còn nhỏ, không thấy hồ sơ ghi chép mời công ty IT bên ngoài lập trình.
Một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, nếu có thể thiết kế hệ thống như vậy, chứng tỏ IQ và khả năng nhận thức của người đó vô cùng xuất chúng.”
Quý Bạch vừa dứt lời, ba người đều trầm mặc. Vài giây sau, Diêu Mông hỏi: “Xem ra, Diệp Cẩn chính là tội phạm có IQ cao?”
Quý Bạch từ tốn trả lời: “Cũng chưa chắc. Trong số mấy người con của Diệp thị, Diệp Cẩn không hẳn là người duy nhất có IQ cao.”