c điện thoại của Tưởng Nhược Phàm, anh ấy nói Sở Mộng Hàn hẹn gặp anh ta ở quán rượu Vân Mộng gần đường Trường Ninh, anh ấy đã nhận lời rồi.
Tôi áy náy không ngừng, rốt cục tại lúc đầu tôi không đính chính ý nghĩ sai lầm của Sở Mộng Hàn nên mới khiến Tưởng Nhược Phàm vô tội bị kéo vào cuộc. Sở Mộng Hàn rốt cục muốn cái gì, lòng tự tôn của anh ta luôn to lớn và dễ vỡ, cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng tôi, tôi cho rằng anh ấy đã hoàn toàn mất hết lòng nhẫn nại đối với tôi rồi.
Người trong quán rượu Vân Mộng không nhiều, xung quanh rất tao nhã, không phải là ánh đèn xanh đỏ như tôi tưởng tượng. Trên sân khấu, một cô gái tóc buông dài cầm chiếc đàn ghi ta tự gẩy và hát. Trong tiếng hát chậm rãi, cùng với ánh đèn hoàng vàng, tôi dễ dàng tìm thấy hai người đàn ông tuấn tú đang ngồi mặt đối mặt ở góc khuất.
Đối diện với hướng của tôi là Tưởng Nhược Phàm, cái bóng quay lưng lại với tôi chính là Sở Mộng Hàn. Họ đều không phát hiện tôi đến.
Tôi đi tới, ngồi vào chỗ trống đằng sau họ, vách ngăn cao cao, khiến tôi không nhìn thấy hai người bọn họ, song có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.
“Tưởng Nhược Phàm, anh đã không thể cho Tiêu Đồng Đồng hạnh phúc thì hãy rời xa cô ấy. Nếu tôi còn thấy anh để cô ấy phải chịu tủi nhục ở thành phố T giống như lần trước, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh!” Đây là lời của Sở Mộng Hàn.
“Rất may, tôi lại giống như anh nghĩ, và hy vọng anh biết, cuộc đời này của tôi tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ Đồng Đồng”.
“Vậy anh … chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?”
Im lặng đến ba giây, tôi dường như nghe thấy Tưởng Nhược Phàm cười nhẹ một cái, “Thực ra, nếu đúng là luận về thời gian, thì tôi và Đồng Đồng đã ở cùng nhau ba năm rồi, anh không hẳn hiểu Đồng Đồng hơn tôi. Có hứng thú nghe sao mà tôi bị Đồng Đồng hấp dẫn không?”
Sau một hồi im lặng tôi nghe thấy Tưởng Nhược Phàm nói tiếp: “Lúc tôi vừa đến Hiếu Thiên, cô ấy chỉ là một nhân viên. Mỗi ngày đến công ty sớm nhất, buổi tối luôn là người cuối cùng về nhà. Tôi thực sự không nghĩ ra sao một cô nhân viên nhỏ bé, mức lương rất thấp, có việc gì đáng làm mà bận như vậy. Cho đến hôm nay, Đồng Đồng ngồi trước bàn văn phòng, ánh sáng sớm mai từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy, dáng vẻ điềm tĩnh và dịu dàng đó vẫn thường hiện lên trước mắt tôi. Tôi quan sát cô ấy trong bóng tối, trong máy tính cô ấy cái phần mềm vẽ, lúc có thời gian cô ấy đều tự học một mình. Xinh đẹp lại chịu khó, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy.”
Tôi nghe thấy tiếng chiếc ly bị đặt mạnh lên bàn.
Giọng nói Tưởng Nhược Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, “Sau này có một lần Tập đoàn Hiếu Thiên tuyển nhà thiết kế, tôi với tư cách là nhân viên ứng tuyển thi vòng hai quan trọng, sau khi kết thúc vòng phỏng vấn cuối cùng, nhìn thấy cô ấy đi vào, thong dong đưa tác phẩm của mình cho tôi. Thái độ nói chuyện của cô ấy rất đúng mực, đối đáp lưu loát. Lúc đó tôi phát hiện cô gái này không chỉ thông minh, tự tin, mà còn giỏi nắm bắt và biết tạo cơ hội.”
“Tôi đưa tác phẩm của cô ấy cho các nhà thiết kế khác đánh giá, cuối cùng đều nhất trí thông qua.”
“Cô ấy rất có năng lực, rất hòa đồng với đồng nghiệp. Ba năm nay, tự nhiên có vô số người theo đuổi, song đều bị cô ấy cự tuyệt không chút do dự, cũng chính là vì vậy mới hoàn toàn lật đổ hình tượng của cô ấy trong lòng tôi.”
“Trước đây, cô ấy bất luận là làm chuyện gì, đều không quá kỳ kèo với người khác, dịu dàng hiền hậu, lấy việc giúp người làm niềm vui, việc người khác không muốn làm, cô ấy đều làm không chút oán thán. Chỉ là về phương diện xử lý tình cảm, lại thẳng thắn dứt khoát, tuyệt đối không lôi thôi rườm rà, đối với những người theo đuổi cô ấy, ngay cả là bạn thông thường cô ấy cũng không muốn. Điểm này khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho rằng cô ấy chắc chắn là có người bạn trai vô cùng xuất sắc, song sau này sự thực chứng minh, không phải vậy. Thực ra lúc đó tôi đã yêu cô ấy rồi. Với những vết xe đổ trước, tôi chỉ có thể lực chọn cách bảo vệ cô ấy một cách lặng lẽ với thân phận một người bạn mà thôi. Lúc tôi cố ý lẩn trốn, sau đó rất lâu, tôi và cô ấy cuối cùng đã trở thành bàn bè trong cả công việc và cuộc sống.”
“Vào một đêm mưa gió sấm chớp, đúng lúc tôi có việc công muốn tìm cô ấy, trong điện thoại nghe thấy cô ấy đang khóc. Tôi cho rằng xảy ra chuyện lớn, tôi vội đến, nhìn thấy cả căn nhà đều là nước, một mình cô ấy quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy vốn kiên cường như thế lại có lúc yếu đuối như vậy.”
“Sau đó, tôi quan sát căn phòng nhỏ nơi cô ấy đang sống một cách tỉ mỉ, cũng giống như một bộ quần áo thường ngày cô ấy mặc, giản dị sạch sẽ, song nhìn khiến người ta đau lòng. Thực ra chỉ cần cô ấy bằng lòng, có lẽ cô ấy không phải sống khó khăn như vậy. Tôi luôn không biết, cô ấy đang giữ vững cái gì, cho đến lần đầu tiên tôi biết tên anh từ miệng mẹ cô ấy. Thì ra không phải là tôi mẫn cảm, mà là thật sự có một người tồn tại sâu sắc trong lòng cô ấy, khiến một cô gái xinh như hoa như cô ấy cứ chờ đợi suốt ba năm trong sự cô đơn.”
“Sau này, không ngờ anh và cô ấy lại có thể ly hôn. Cô ấy dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện với ai mà nghiêm mặt nặng lời như hôm ở bệnh viện, lần duy nhất lại là đối với anh người khiến cô ấy chờ đợi ba năm. Anh nói đi đây là vì cái gì chứ?”
Tôi im lặng nghe ở bên cạnh, lời nói của Tưởng Nhược Phàm khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi thật sự hy vọng anh ấy sớm có thể tìm thấy một người vợ tri ân xứng với anh ấy.
“Anh muốn nói với tôi, anh là một người khiêm tốn?” Giọng nói Sở Mộng Hàn có chút run rẩy.
“Điều này không quan trọng, song anh đúng là rất khiếm khuyết!” Vọng đến tiếng cười của Tượng Nhược Phàm, “Trong mắt anh, Đồng Đồng thực sự là loại đàn bà tùy tiện vậy sao? Nếu Đồng Đồng có thể tiếp nhận tôi nhanh như vậy, cô ấy cũng sẽ không có lòng kiên trì chờ đợi anh ba năm. Cho nên tôi nói, anh đúng là không hiểu cô ấy!”
Trái tim của tôi đập thình thịch, tôi thừa nhận, tôi đúng là đang đợi anh ta, song tôi là đợi xuất hiện trước mặt anh ta với tư thái kiêu ngạo nhất, đợi anh ấy quay về cho tôi một sự dứt điểm. Song trong lời nói của họ, sao lại thành ra tôi vì yêu anh ấy chứ?