Ánh mắt của mẹ Sở Mộng Hàn giống như đèn pha chiếu thẳng vào tôi. Như tôi hiểu về bà, bà không bao giờ chịu để mình ở dưới người khác. Chỉ e là sẽ dùng những lời lẽ còn ác độc hơn để đi công kích người khác, chỉ cần trong lòng bà cảm thấy thoải mái, bà tuyệt đối không quan tâm đến cảm nhận của ai hết, đặc biệt là với người bà đã căm ghét vô cùng ngay từ đầu như tôi.
“Gặp nhiều người không có liêm sỉ rồi, nhưng thực sự chưa gặp qua gia đình nào lại mặt dày như các người, chẳng trách lại có đứa con gái không biết thể diện như thế.”
Những lời nói độc ác như thế, mà bà ấy vẫn có thể dùng những ngữ khí rất văn hoa để nói ra được, tôi thực sự khâm phục.
Đang muốn phản bác lại, thì mẹ tôi đã không thể nhịn được tức giận, đứng vụt dậy định xông tới, Tưởng sư phụ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội kéo mẹ tôi lại, “Bác gái, không nên kinh động đến bác trai”. Nói rồi anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như muốn tôi làm rõ lai lịch của người đàn bà này vậy.
“Bác đi ra đi, ở đây không hoan nghênh bác. Bác có thể sỉ nhục cháu, nhưng không được sỉ nhục người nhà cháu, có chuyện gì cháu và bác ra ngoài nói chuyện.” Ngày trước vì tình yêu, bà đối xử với tôi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ sao tôi phải chịu đựng sự bực tức của bà chứ? Không để cho bà ấy có cơ hội nói chuyện, tôi lôi bà ra phía ngoài.
Có lẽ bà chưa bao giờ thấy điệu bộ phẫn nộ của tôi đối với bà, giật mạnh tay tôi ra, cười lạnh lùng: “Sao thế, sợ à? Vừa ảo tưởng muốn quay lại tình cũ với con trai tôi, vừa mồi chài cấp trên trong công ty, không quen thấy cô một chân hai thuyền như vậy, tự cho mình là người thông minh. Con gái dù sao cũng nên có một chút giới hạn, ai lại có cái kiểu như cô, vẫn chưa tốt nghiệp đại học đã sống thử rồi, tốt nghiệp rồi còn ép con trai tôi kết hôn nữa?”
“Tôi chỉ có một đứa con trai, còn chỉ mong nó tốt nghiệp đại học xong thì vinh quy bái tổ. U mê lú lẫn lại lấy phải cô, không chỉ nhà nghèo kiết xác, mà còn có một ngôi sao chổi, lôi kéo con trai tôi chạy đến cái nơi này, ngay cả một công việc chính thức cũng không có. Cô thấy đấy sau khi rời khỏi cô, con trai tôi lập tức thăng tiến như diều gặp gió. Cô cho rằng cô cố tình kéo dài ba năm không ly hôn, thì con trai tôi sẽ đổi ý sao? Khuyên cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Lập tức ly hôn với con trai tôi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!”
Giọng nói của bà ấy giống như tiếng sét đánh tung căn phòng bệnh. Tưởng sư phụ bất thần buông lỏng tay mẹ tôi, đứng ở đó như hóa thạch vậy.
Tôi không dám nhìn mẹ tôi, bà là một người luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng nổi sự đả kích này chứ?
Vì sao ba năm nay tôi không ly hôn? Vì sao lại để mẹ tôi chịu sự sỉ nhục như vậy chứ? Tôi muốn phản bác lại, muốn giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Sở Mộng Hàn và Chu Chính đang đứng ở ngoài phòng, không biết đã đứng bao lâu rồi.
“Mẹ!” Sở Mộng Hàn nhìn tôi một cái sâu thăm thẳm, kéo tay mẹ anh ta đi ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu đó, bao nhiêu uất ức của tôi như trào dâng.
Khi nước mắt như chực tuôn ra ở khóe mắt, một tiếng tát mạnh vụt qua trên khuôn mặt tôi.
Mẹ đã đánh tôi. Mắt bà đỏ ngầu, dường như muốn tóe ra lửa, toàn thân tức giận đến nổ tung, ngón tay chỉ vào tôi nói không nên lời. Tôi cảm thấy mình là đứa con bất hiếu nhất trên thế gian này, đúng chỉ là một đứa đốn mạt.
Tôi ôm lấy mặt bên phải bị tát muốn giải thích, nhưng làm thế nào để giải thích chứ? Kẻ đầu óc mê muội như tôi, sao lại hồ đồ đến như vậy? Lúc này tôi thực sự nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, ba năm nay, tôi nhất định không sợ phiền phức gọi điện cho Sở Mộng Hàn, bắt anh ta phải ly hôn.
Ly hôn, kết hôn, đều có thể chọn lựa, nhưng mẹ tôi chỉ có một. Mẹ tôi sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, ăn dè hà tiện nuôi tôi học lên đại học, là để khiến bà được mở mày mở mặt, khiến bà có thể kiêu ngạo, nhưng tôi lại để bà bị mẹ của người khác châm biếm, phỉ báng ngay trước mặt bao nhiêu người đến nỗi không thể ngẩng mặt lên được. Nước mắt tuôn chảy như một chuỗi hạt ngọc, trong hoàn cảnh này, không chỉ mẹ tôi chịu không nổi, mà đến tôi cũng muốn tìm một khe đất để chui xuống thôi.
Tôi không hề nghĩ sẽ lừa dối Tưởng sư phụ, tôi nghĩ đợi tôi và Sở Mộng Hàn sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ta. Nếu anh ta vẫn còn chọn tôi, chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu; nếu anh ta bỏ qua tôi, coi như chuyện tình cảm này đã kết thúc trước khi bắt đầu.
Nếu có ý muốn che dấu, cũng là vì đến bây giờ tôi vẫn chưa yêu anh ta mãnh liệt, cho nên mới không hề lo lắng một chút nào đến việc giải quyết chuyện này.
Nhưng tình cảnh xảy ra như thế này, tôi cũng đã làm anh tổn thương sâu sắc. Rốt cuộc, lòng tự tôn của người đàn ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, huống hồ lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Càng xúi quẩy hơn, ông chủ mới của tôi là Chu Chính cũng lại có mặt ở đây lúc này. Tôi nghĩ bất luận là một ông chủ như thế nào, đều không muốn nhân viên của mình có một đời sống cá nhân hỗn loạn như vậy?
Anh ta và Sở Mộng Hàn nhất định là rất thân thiết, nếu không cũng không thể đến thăm mẹ của Sở Mộng Hàn. Mối quan hệ như thế này, tôi liệu còn có thể tiếp tục ở lại Vĩnh Chính để làm việc sao?
Câu nói đó của Thẩm Hân Hân đột nhiên vang lên trong tai tôi: “Sở Mộng Hàn ba năm trước đã khiến cậu không còn gì cả, bây giờ sau ba năm anh ta trở lại, cậu không nên vì anh ta mà lại mất hết tất cả.”
Cuối cùng tôi nuốt nước mắt, chiếu ánh nhìn về phía người mà tôi đã từng yêu, từng hận, người đã từng khiến tôi hạnh phúc, lại cũng luôn mang đến cho tôi sự tổn thương vô hạn.
“Sở Mộng Hàn, nếu anh là đàn ông, hãy lập tức ly hôn với tôi đi!” Tôi cắn chặt môi, vừa khóc vừa nói. Vai của Sở Mộng Hàn run run, đón nhận ánh mắt hiểu nhầm của mẹ anh ta trước câu nói của tôi, thở một hơi thật dài, nói một cách khó khăn: “Mẹ, là con mãi không đồng ý ly hôn, mẹ hiểu lầm Đồng Đồng rồi.”
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
“Đến bây giờ con vẫn bênh vực cô ta, con…” Nói rồi bà hằm hằm tức giận bỏ đi.
“Cút! Tao không có đứa con gái mất mặt như mày…” Mẹ tôi đau đớn xông đến hét một câu vào mặt tôi, trừng mắt nhìn xuống bố tôi đang nằm trên giường bệnh, rơi nước mắt mà nói nhẹ hơn: “Sao tôi lại có đứa con kém cỏi như vậy chứ…”
Tôi lau khô nước mắt trên mặt, xoay người đi ra ngoài, chạy một mạch xuống vườn hoa dưới lầu, hít thật sâu không khí bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nghĩ đến tương lai của tôi, dường như chỉ còn lại sự ngượng ngùng và mịt mù.
Đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có người giữ chặt vai tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào người tôi, tôi quay đầu lại nhìn, Tưởng sư phụ nhìn tôi cười ấm áp.
“Tưởng sư phụ, xin lỗi anh!” Tôi nói một cách rất chân thành.
“Đồng Đồng, không cần phải xin lỗi anh, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. Anh rất may mắn, Sở Mộng Hàn không biết mà trân trọng em, nên anh mới có cơ hội theo đuổi em. Em luôn khép kín mình, khi em vẫn còn chưa thực sự yêu anh, sao anh lại có thể bắt em hé mở vết thương trong lòng mình cho anh thấy được chứ?” Lúc này biểu lộ của Tưởng sư phụ thật vô cùng vui vẻ. Dưới ánh mặt trời trên khuôn mặt anh phản chiếu ánh hồng hào rực rỡ, không phẫn nộ, rõ ràng là một biểu cảm rất nhẹ nhàng.