thứ hai, nhưng cái cảm giác đó đã in dấu rất sâu đậm trong tâm trí tôi. Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt của anh ta.
Tôi không biết các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Hiển Thiên, hàng ngày cụ thể là bận những gì, như tôi có thể khẳng định, nhân vật giám đốc chắc chắn chẳng bao giờ trực tiếp phỏng vấn một nhân viên nghiệp vụ.
Nghĩ đến những điều anh ta vừa nói, tôi đoán, công ty nhất định rất coi trọng vị trí của công việc kinh doanh. Nhưng là vì sao chứ? Theo như tôi biết, bất luận một công ty nào vị trí kinh doanh cũng có tính lưu động cao nhất. Cho nên nó luôn đào thải mạnh mẽ, đúng thành tích để tồn tại, thông thường ông chủ chỉ quan tâm đến những gì là tốt nhất.
“Chu Tổng, vì sao anh lại cảm thấy tôi phù hợp? Ban nãy nhìn vào hồ sơ của tôi, anh cũng nói tôi chưa hề làm qua kiểu công việc này.” Tôi là một người khá lý trí, không phải chỉ vì người khác đột nhiên khen ngợi mình mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Chu Chính biểu lộ rất nghiêm túc, ngồi trên chiếc ghế của người quản lý khiến cho người khác càng có cảm giác bị áp lực.
“Cô đang rất cần công việc này, hay nói cách khác, cô đang rất cần tiền!”
Hả? Trên mặt tôi, chẳng lẽ lại viết những chữ đó rõ ràng vậy sao?
“Tôi đã xem mức độ đãi ngộ của Tập đoàn Hiểu Thiên có thể nói là đứng nhất nhì rồi. Dựa vào năng lực và kinh nghiệm của cô, chỉ e là trong tỉnh A này rất khó tìm được một công ty có mức đãi ngộ tương đương.”
Anh ta nói rất đúng, điểm này từ khi tôi bắt đầu làm bản hồ sơ đầu tiên đã chuẩn bị tâm lý rồi.
“Cho nên, nếu cô muốn kiếm được khoản thu nhập như hiện nay, hoặc là cao hơn, làm một nhân viên kinh doanh là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn, nếu làm tốt, mỗi tháng cô có thể nhận gấp mười lần mức lương của mình.”
Mười lần?
Thực sự tôi bị rung động bởi con số này, cũng có thể nói, tôi làm việc trong thời gian một năm, có thể tương đương với thu hoạch mười năm của công việc trước đây.
“Kinh doanh, bản chất là một ngành nghề làm giàu cho cuộc sống!” Anh ta nói một cách rất quan trọng, tuy khẩu khí rất giống người kinh doanh đa cấp, nhưng thực sự không thể phủ nhận, có sức hấp dẫn rất lớn đối với tôi.
Anh ta nhận rõ thấy sự hứng khởi của tôi, lại tiếp tục nói: “Tôi luôn cho rằng, bộ phận quan trọng nhất của một công ty chính là phòng kinh doanh, không có đơn đặt hàng, tất cả doanh nghiệp thành số không. Một công ty thực sự tốt, mỗi một nhân viên đều phải nhận thức được về kinh doanh, bất luận là về sản phẩm của công ty hay danh tiếng của công ty. Thậm chí có lúc, nhân viên của công ty hay danh tiếng của công ty. Thậm chí có lúc, nhân viên kinh doanh lớn nhất của công ty thường cũng là chính ông chủ của mình. Cho nên, một nhân viên kinh doanh xuất sắc đáng để tất cả các nhân viên trong công ty khác tôn trọng.”
Đến phút này tôi thực sự bị anh ta nói cho mê mẩn rồi.
“Khát vọng về tiền, là một trong những nhu cầu cơ bản mà mỗi một nhân viên kinh doanh đều nên có. Thứ đến là một tinh thần kiên trì bền bỉ, không bao giờ chịu từ bỏ. Hai điểm mấu chốt này cô đều có đủ. Đương nhiên, cô còn có những phẩm chất rất tốt đẹp. Ở điểm này có thể quan sát từ thực tế. Nếu cô thực sự không có những điểm này, thực tiễn sẽ còn trừng phạt cô tàn nhẫn hơn cả công ty”. Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện ra một nụ cười khá ranh mãnh.
“Điểm cuối cùng, một nhân viên kinh doanh tốt còn phải có một bề ngoài ưa nhìn, tốt nhất có thể khiến cho người khác có cảm giác đáng tin cậy. Tôi nói những điều này, ngoài những phẩm chất mà tôi vẫn chưa thực sự hiểu về cô, những thứ khác cơ bản cô đều có đủ, cho nên, tôi cho cô cơ hội lần này.” Anh ta nói một cách rất chân thành, mỗi một câu nói đều như đang xoáy sâu vào tâm trí tôi.
“Cảm ơn Chu Tổng đã tạo cho tôi cơ hội lần này, tôi nghĩ tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận thử thách.”
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, để tôi đi tìm hiểu mức lương đãi ngộ của bộ phận kinh doanh. Hóa ra, mức lương cơ bản của công việc kinh doanh vốn rất thấp, cái gọi là thu nhập cao gấp mười lần, tuyệt đại đa số đều là dùng từ tiền hoa hồng và tiền thưởng năm. Còn lương cơ bản, chỉ đủ tôi trả tiền nhà một tháng.
Tôi đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ.
Nhưng trong giây phút này, trong đầu tôi lại tính toán tỉ mỉ, thẻ tín dụng của tôi, có thể chỉ tiêu cho cuộc sống và các khoản thanh toán trong vòng hai tháng. Cuộc sống luôn luôn cần sự cứng rắn, những người thành công, rất nhiều trong số đó mới đầu còn thảm hại hơn tôi, không thử một lần, sao biết mình có thể làm được hay không?
Tiêu Đồng Đồng, phải tiếp nhận thách thức, trở về xin thôi việc!
Sự kích động sục sôi ở trong Công ty Vĩnh Chính, cũng từ từ giảm xuống. trên đường đi, trong lòng tôi mới cảm thấy thực sự sợ việc rõ ràng để đổi lại lấy thu nhập.
Các nghề mới này có thích hợp với tôi không?
Ban nãy giám đốc bộ phận kinh doanh có nói với tôi: “Nếu làm các công việc khác là lãnh đạo yêu cầu cô làm gì, tất cả công việc cô cần làm chỉ xoay quanh một chữ phát triển thị trường, đạt được chỉ tiêu, vậy là ok, nếu không thể đạt được, thì sẽ bị đào thải.”
Chọn lọc tự nhiên, mạnh thắng yếu loại.
Nghe thật thảm khốc, trong lòng tôi rộn lên một cảm giác kích thích khó tả.
Tiếng còi xe, inh ỏi không ngừng bên tai tôi, mùi hương hoa bên đường không che lấp được cái mùi khói xe tức mũi. Đây vốn là một thế giới nóng bỏng. Tôi đứng ở đầu đường của thành phố hối hả, càng cảm thấy một cảm giác cô đơn tuyệt vọng không có chỗ dựa.
Nhìn đồng hồ, mới biết mình không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải trở về công ty ngay. Dù ở hay đi, tôi vẫn luôn là người có đạo đức trong công việc.
Khi vội vàng về đến công ty, Thẩm Hân Hân gọi điện thoại đến, “Đồng Đồng, cậu đi đâu vậy? Hôm nay Giám đốc Tưởng bị Sở Mộng Hàn gây sự thảm lắm!”
Ngón tay tôi run rẩy, nghĩ lại sự uy hiếp của Sở Mộng Hàn chiều nay, tim tôi đập thình thịch, hạ thấp giọng tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy, cậu nói rõ hơn được không?”
Thẩm Hân Hân ở bên kia hơi im lặng một lát, nói: “Vừa nãy trong văn phòng Trần Tổng đã rất bực tức với Giám đốc Tưởng. Giám đốc Tưởng cũng rất tức giận, hai người cãi nhau rất to tiếng, cuối cùng nghe nói Giám đốc Tưởng bị điều chỉnh vị trí đấy”.
Hả? Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống mặt bàn. Nghe trong ống nghe thấy cả tiếng kêu của Thẩm Hân Hân, tất cả đồng nghiệp không ai hẹn ai đều quay đầu lại nhìn tôi.
Không thể khiến cho Tưởng sư phụ bị phiền phức thêm nữa. Tôi đi đến phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng gõ cửa, trong tay cầm sẵn tờ đơn xin thôi việc đã được đánh máy sẵn.
Nhưng gọi cửa rất lâu, không có ai mở cửa.
Một đồng nghiệp trong cùng bộ phận ở gần phòng của Tưởng sư phụ nhất đứng dậy, đi về phía tôi nói: “Đồng Đồng, Giám đốc Tưởng không có ở văn phòng, nếu cô có việc gấp, thì gọi di động cho anh ấy”.
Tôi gật gật đầu, anh ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, đơn xin thôi việc này của tôi, tôi chỉ có thể đưa cho anh ấy.