c lá kim loại màu bạc rất tinh xảo, nhẹ nhàn ấn một cái, từ trong bật ra một điếu thuốc Hồng Kông dành cho phụ nữ. Cô ấy kẹp trong tay, một tay khác mở chiếc nắp bật lửa, một ngọn lửa xinh đẹp phụt sáng, chiếu ánh hào quang lên khuôn mặt cô.
Cô ấy chum cặp môi đỏ, hút lấy hương thuốc, hít một hơi thật sâu. Dường như là tiếng than thở xa xôi, khói thuốc trắng từ từ bay ra từ trong miệng cô. Ngón tay của cô trắng trẻo thuôn dài, động tác rất dứt khoát, cả cơ thể cô ấy toát ra một mê lực rất thành thạo, mê hoặc, khiến tôi không thể nào rời mắt được.
Hóa ra phụ nữ hút thuốc cũng có thể mê hồn người như vậy. Có thể từ trong giây phút này, tôi sẽ thay đổi quan niệm cổ hủ cho rằng phụ nữ hút thuốc rất không phù hợp.
Khi còn là một nữ sinh nhỏ bé, tôi đặc biệt rất thích thú nhìn những người con trai tướng mạo anh tuấn hút thuốc. Bất luận là trên tivi, hay trong thực tế, tôi cảm thấy bọn họ kẹp điếu thuốc trong tay, nếu như dáng vẻ đang suy tư nhẹ nhàng thả khói thuốc, thật sự hấp dẫn vô cùng. Cho đến khi tôi và Sở Mộng Hàn mới yêu nhau, đã có một chút nuối tiếc nói với anh ta rằng: “Sao anh không hút thuốc nhỉ?”
Anh ta rất ngạc nhiên, nhìn tôi giống như quái vật vậy, sau đó chống đối nói bật ra hai từ: “Cai rồi!” Khi đó tôi cũng không muốn hỏi rõ, thực tôi sớm biết anh ấy từ hồi còn học cùng cấp ba, Sở Mộng Hàn khi đó còn là một thiếu niên nho nhã, rất nhiều người hút thuốc, nhưng anh ta không hề bị nhiễm. Khi lên đại học, cũng vẫn luôn là như vậy. Phẩm chất và học lực đều tốt, tác phong ngay thẳng chính là danh từ thay thế của anh chàng Sở mưu nhân.
Có điều dường như đó đã là chuyện của thế kỷ trước rồi. Anh ta đã không còn là anh ta nữa, còn tôi cũng không còn là tôi trước kia.
Bỏ qua suy nghĩ của mình, lại nhìn Khang Nhiên vẫn đang nhìn tôi chăm chú, tôi cười giả bộ: “Cô Khang, hình như không cần phải nói với tôi những điều đó thì phải.”
“Cần chứ!” Cô ta rõ ràng nói với tôi từng từ một, nhưng không ngờ được câu nói sau mới thực là sét đánh: “Tôi là người phụ nữ đi cùng anh ta, cũng là người đã lên giường cùng anh ta rất nhiều lần!”
Cuối cùng tôi vẫn là không đủ kiềm chế, cho tới ngày nay, khi nghe từ trong miệng một người khác nói ra một câu như vậy về anh ta, trong đáy lòng tôi dường như có một thứ gì đó từ từ bị nhấn chìm xuống. Cái thứ cảm giác đó giống như ngộp thở, khiến tôi không sao chịu đựng được.
Khang Nhiên đương nhiên thấy tôi không thoải mái lắm, trong mắt cô ta mới thực sự mang một nụ cười đầy hàm ý: “Mộng Hàn mất ba năm để đạt đến vị trí ngày hôm nay, áp lực rất nặng nề. Giám đốc Điều hành, lương cao, cũng chỉ là người làm thuê cao cấp đơn thuần, năng lực càng tốt, cũng phải chịu áp lực lớn. Cùng là người của đô thành, hàng đêm chúng tôi cùng an ủi linh hồn cô độc của nhau, ngày hôm sau sẵn sàng bước tiếp, lại làm một đấu sĩ anh dũng của ban ngày.
Khi tôi còn chưa hoàn toàn hiểu hết những lời nói đầy ngụy biện của cô ta, cô ta lại nói tiếp một câu càng khiến người ta giật mình, khiến tôi đứng im nơi đó.
Cô ta nói: “Cô Tiêu, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Nụ cười mê hồn của Khang Nhiên, thời khắc đó khiến tôi thực sự cảm thấy nhức mắt. Có thể khi tôi mới kết hôn với Sở Mộng Hàn, đã hoàn toàn không hiểu anh ta, dẫn đến sự thất bại nhầm lẫn trên con đường hôn nhân của mình. Nhưng về mặt chủ quan mà nói lại có vô vàn những suy nghĩ bao vây mà tôi không hề muốn thừa nhận điều gì cả, thậm chí còn có một sự chờ đợi mong manh đối với anh ta.
Nhưng đến bây giờ, tôi cũng không còn cách nào để có thể kết nối mối quan hệ giữa Sở Mộng Hàn mà tôi từng biết với người đàn ông mà Khang Nhiên vừa nói đến nữa. Thời gian ba năm đã khiến chúng tôi hoàn toàn trở thành những con người thuộc hai thế giới khác nhau, không liên quan đến giàu nghèo, không liên quan đến địa vị, dùng cách nói thông thường nhất để giải thích, chúng tôi đã không còn là những người đi cùng một con đường.
Tôi lắc đầu, trả lời cô ấy: “Cô Khang à, cái trò này nói ra thật chẳng buồn cười chút nào! Tôi không có hứng thú với vấn đề này, càng không muốn nói đến chuyện gia nhập vào với mọi người!”
“Nếu không muốn, vậy thì cách xa Mộng Hàn một chút, không nên vì một chút hư vinh nhất thời của mình mà hủy hoại đi niềm hạnh phúc đã có ở trong tay.”
Cô ta đang nói đến tôi và Tưởng sư phụ, có điều tôi nghe cái khẩu khí trong câu nói này của cô ta lại liên tưởng đến một lời cảnh cáo hơn.
Trở về chỗ ngồi, tôi dường như mất đi niềm vui vẻ với bất kỳ người nào, chỉ cố cắm cúi ăn miếng thịt bò hầm trong đĩa. Không gian có chút lạnh lẽo. Một lúc sau, nghe thấy Tưởng sư phụ cười nói với tôi: “Rất hiếm khi nhìn thấy một cô gái như bây giờ, có thể ăn hết một phần thịt bò hầm trong đĩa, không phải sợ nổi mụn, thì cũng sợ phát béo. Cô gái giống như cô, dường như đã bị tuyệt chủng rồi.”
Tôi cười phá lên: “Đó mới thực sự là thục nữ. Luận lý về cấp bậc nhu cầu khiến nhu cầu của con người phân chia rạch ròi, con người luôn luôn phải thỏa mãn trước nhu cầu cơ bản rồi mới có thể theo đuổi mức độ hưởng thụ cao hơn. Tôi trước đây vẫn còn sống trong tầng đáy của Kim Tự Tháp, không có tiền thừa để cống hiến cho bệnh viện. Cho nên, phải lấp đầy cái bụng đã, đối với tôi mà nói cơ thể khỏe mạnh còn quan trọng hơn vẻ ngoài xinh đẹp.”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, khi Sở Mộng Hàn nhìn thấy tôi đưa miếng thịt bò hầm cuối cùng vào trong miệng như báo thù rửa hận, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giống như là đang cười.
Buổi tối trở về nhà mình, tôi đã tắm một hồi nước nóng, ngày mai là ngày đầu tiên trong ba ngày phép năm của tôi, nhưng tôi lại phải dậy sớm hơn bình thường một tiếng. Bởi vì hội giao lưu thành viên cao cấp do trung tâm thể dục tổ chức, sẽ thu hút rất nhiều những người tự nhận thấy là nhân tài nhưng chưa tìm được công việc, còn có những anh tài các giới buồn chán không đắc trí trong trường thưởng thức, chuẩn bị can đảm để từ bỏ cùng tụ họp đến đó. Đương nhiên ở đây không bao gồm những kẻ “tâm thần” vì cầu mong độ mẫn cảm nghề nghiệp, vốn đang làm việc rất tốt, lại cứ muốn đi thử sức một chút giá trị thị trường của chính mình. Tôi dường như có thể dự đoán được ngày mai tình hình thê thảm của cảnh người người chen nhau đến dự phỏng vấn.
Quả nhiên hội chợ phỏng vấn không làm tôi thất vọng, 9 giờ vào hội trường, sau ba tiếng đồng hồ vật lộn, khi đi vào trong tâm thể dục, tôi thực sự giống như vừa đánh xong một trận chiến, toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi để nhét cái gì vào dạ dày.
Đi qua quán “Mỳ bò California” ở ven đường, tôi gọi một bát mì, bàn bên cạnh đang diễn ra một cảnh tượng người đẹp đa tình, đang tiếc nuối chàng trai trái tim như sắt đá.
Cô gái xinh đẹp rưng rức nói, “Anh còn nhớ không, khi còn học đại học chúng ta thường xuyên cùng nhau ăn cơm ở quán này, …mỗi một câu anh nói với em em đều nhớ hết. Anh nói anh yêu em, anh nói anh muôn kết hôn với em… sao bây giờ anh lại không nhớ gì vậy?”
Lúc này, mì tôi gọi đã đưa lên, tôi cầm đũa, gắp sợi mì, đưa lên miệng, trong lòng nghĩ cô gái xinh đẹp kia cứ nói lâu như vậy không ngừng nghỉ, sao người con trai đó lại không hề cáu giận, cũng không nói lời nào, chỉ cười mãi như kẻ ngớ ngẩn? Dương như vai nam chính trong câu chuyện đang diễn ra không phải là của anh ta vậy.
Người con gái xinh đẹp đã bắt đầu khóc nức nở, cầm lấy khăn giấy trên bàn, không ngừng lau nước mắt: “Chu Chính, em biết khi đó em quyết định đi nước ngoài đã làm tổn thương anh, nhưng chính vì ba năm đi Pháp đó, em mới biết mình yêu anh nhiều thế nào…”
Hả? Hóa ra ba năm trước cô gái đó đã bỏ rơi anh ta, bây giờ muốn quay đầu làm lại.
Người con trai tên Chu Chính từ từ mở miệng, cười thốt ra một chuỗi lý luận: “Tiểu Doanh, thời gian ba năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, ví dụ như, ba năm nay anh đều không đi đến những loại cửa hàng như thế này, em kéo anh đến đây để hồi tưởng lại những chuyện quá khứ, anh chỉ có thể nói là phối hợp thôi. Năm đó anh rất thích các món em nấu, nhưng cũng không hề ghét bỏ những món do người khác làm. Cho đến cả những chiếc đầm trắng mà em mặc, anh cũng rất thích, nhưng quần áo của phụ nữ mặc mà anh thích bây giờ, lại là kiểu “mốt mới của hoàng đế”. Cách chúng ta gặp gỡ như hiện nay, nếu em muốn thì cứ tiếp tục, nếu không muốn thì cũng đừng đến tìm anh nữa.”
“Chu Chính, có phải anh đang trả thù em không?!” Trong mắt cô gái đầy ắp sự miễn cưỡng và trách giận. Người con trai tên Chu Chính lắc đầu thất vọng, đứng dậy, đi khỏi bàn.
“Chu Chính!” Người con gái gọi mãi không được anh ta, cầm túi xách đuổi theo.
Anh ta nói những điều thật vô nghĩa, nhưng có một câu rất đúng: Thời gian ba năm, rất nhiều sự việc đều đã thay đổi.
Trở về nhà, tôi lại lên mạng để làm hồ sơ xin việc, nhưng có thể là đã quá vội vàng, tôi cứ căng thẳng cầm chặt điện thoại, chỉ sợ bị lỡ đi mất bất kỳ một cơ hội phỏng vấn nào đó.
Một sớm bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ sợi dây, ám ảnh khi tôi tìm việc năm đó vẫn còn lưu giữ khiến lòng tôi vô cùng sợ hãi. Tuy có ba năm kinh nghiệm làm việc, nhưng yêu cầu khi tìm việc bây giờ cũng không giống khi đó. Khi đó, chỉ cần bước chân vào xã hội, có thể tự nuôi sống bản thân, dưới tiền đề tuân thủ pháp luật, làm việc gì cũng không cầu kỳ quan trọng quá, còn yêu cầu về lương cũng rất thấp. Nhưng ngày nay, sau ba năm, lại không thể như thế được.
Đãi ngộ của Tập đoàn Hiểu Thiên có thể coi là nhất nhì trong giới doanh nghiệp, tôi đổi chỗ làm không chắc có thể tìm được đãi ngộ như mong muốn. Cho nên chỉ còn biết tìm nhiều doanh nghiệp hơn, để có thể có sự so sánh tổng hợp. Nào ngờ chờ đến buổi chiều ngày thứ hai, cũng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi phỏng vấn nào. Tôi nhớ lại kinh nghiệm trước đây, thường hiệp hội giới thiệu việc làm sẽ chọn trước bảng lý lịch ba ngày, đơn vị cần tìm nhân viên sẽ gọi điện thông báo cho bạn. Càng về sau cơ hội càng mờ nhạt hơn.
Tôi buồn chán ngồi trên ghế sofa, cái tư thế này vốn đã duy trì đến hơn một tiếng rồi. Cuối cùng điện thoại của tôi cũng reo lên. Khi đó tôi thực sự đã có một động tác hôn lên cái điện thoại, nhưng nhìn kỹ lại số điện thoại hiện lên trên màn hình, hoa lửa trong mắt ngay lập tức bị dập tắt.
Trong điện thoại tiếng của mẹ vang lên, “Đồng Đồng, bố con nằm viện rồi!”
Trời xanh nổi sấm sét.
Tôi nhảy vọt xuống khỏi ghế, “Mẹ, bố rốt cuộc sao vậy? Con sẽ về ngay!” Vừa nói, tôi đã nhảy khỏi ghế, lao về phía tủ quần áo.
“Đồng Đồng, sang nay bố còn đột nhiên ngất xỉu trong nhà, xe cứu thương sau khi đưa đến bệnh viện, thì đã đưa thẳng đến phòng cấp cứu, sau đó bác sĩ cũng không để mọi người gặp mặt đã đưa đến phòng bệnh đặc biệt. Trong một ngày mỗi chiều chỉ có nửa giờ thăm bệnh nhân từ 4 giờ chiều. Đến bây giờ mẹ cũng không biết bố con thế nào, hu hu...” Mẹ tôi vừa nói, vừa tu tu khóc.
Mẹ tôi lúc nào cũng rất mạnh mẽ, ghê gớm đối với ba chị em tôi, từ nhỏ đến lớn chúng tôi bị đánh đòn thường xuyên như cơm bữa. Nhưng trước mặt bố tôi, mẹ lại luôn luôn mềm mỏng, ân cần. Bây giờ một người luôn khỏe mạnh như bố tôi phải vào viện, mẹ tôi làm sao mà chịu nổi chứ?
“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết, bố sao lại bị bệnh nặng đến mức phải cấp cứu, lại còn phải đưa vào phòng đặc biệt?”