c tranh đối lập đó trong ba năm nay, dường như mỗi giây phút của đêm tối trong ký ức của tôi lại đan xen nhau ẩn hiện, dằn vặt tôi, kích thích tôi, thậm chí bây giờ anh ta đang đứng ở đây cũng như mơ hồ trong mắt tôi.
Tôi thực sự muốn nói điều gì đó với anh ta, nhưng sự tự tốn vừa cứng rắn vừa yếu đuối trong lòng tôi, lại không cho phép tôi đối thoại với anh ta trong hoàn cảnh này. Tôi lảo đảo loạng choạng lao về phía cửa, nhưng lại bị sức mạnh của cánh tay to lớn lôi trở lại. Cả cơ thể tôi vừa ngã ngồi xuống giường, vừa ngã vào trong vòng tay của một người đàn ông.
Anh ta ôm tôi thật chặt từ phía sau, tôi gắng sức vùng vẫy, còn giọng nói gắng sức giữ lấy sự lạnh lùng và miệt thị “Sở Tổng, xin hãy buông tôi ra.”
Anh ta sững sờ, cánh tay siết chặt tôi cũng cứng đờ ra, bị câu xưng hô của tôi khiến cho hóa thạch rồi. Tôi nghĩ, ngữ khí và sự biểu đạt của tôi đã nói với anh ta rất rõ ràng, tôi không phải đang đấu khẩu với anh ta, mà tôi và anh ta thực sự chỉ là người xa lạ mà thôi.
Không có anh ba năm qua, tôi không hề bị chết đói, không có đi làm tay vịn, không có làm nhân tình cho người ta, không trốn chạy về quê nhà, càng không có gọi điện cầu cứu anh, ngược lại còn sống rất tốt trong thành phố nổi tiếng trên thế giới này.
Anh cảm thấy không cam tâm? Cho nên lại muốn đến quấy rối cuộc sống bình lặng của tôi? Có thể tưởng tượng được, những người con gái chủ động sà vào lòng anh chắc nhiều lắm, năm xưa cũng đã có không ít rồi, huống hồ bây giờ anh đã là người có tiền nữa.
Nhưng tôi đối với anh, ngoài từ không đáng, vẫn chỉ là không đáng. Anh cho rằng có thể lừa tôi lên giường, khiến tôi giống như trước đây rơi vào tình cảm sướt mướt không đáng tin nơi con người anh để rồi u mê một lần nữa sao?
Rõ thật đáng buồn cười!
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh cười nhẹ bên tai tôi, không biết đó có phải là ảo giác không nữa, giọng cười có chút thê lương, nhưng lại còn có nhiều hơn cả là sự phẫn nộ. Sau đó, là nụ hôn nồng nàn ngọt ngào tê dại che lấp cả trời đất của anh đã đặt xuống tôi. Mà hai tay của anh ta đang dùng sức mạnh để kéo tụt váy tôi. Thời khắc đó tôi không sao có thể bình tĩnh được, tôi dùng hết sức mình để chống cự, hét vào mặt anh ta: “Sở Mộng Hàn, anh làm cái gì thế?!”
Anh ta không hề trả lời, mà lật người, đè tôi xuống dưới, nắm chặt hai tay tôi để lên trên đỉnh đầu. Cái tư thế đó, đã hoàn toàn chọc tức tôi, trong mắt anh ta tôi nhìn thấy biểu hiện phẫn nộ của mình như thế nào.
Nhưng cái con người trước mặt lại dường như còn tức giận hơn cả tôi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, truy xét tôi, dường như muốn trong chốc lát nhìn thấy rõ từng giây từng phút của ba năm nay hiển hiện trên khuôn mặt tôi.
Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái biểu cảm từ phẫn nộ chuyển sang phức tạp của anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta: “Sở Mộng Hàn, anh dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này để lừa tôi đến đây, anh không cảm thấy ghê tởm sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bất luận anh nghĩ thế nào, chỉ khiến tôi càng coi thường anh hơn mà thôi!”
Anh ta im lặng một hồi, trong mí mắt đen sâu thẳm, lộ ra sự dịu dàng đã lâu không thấy. Ánh mắt của anh ta rất mê hoặc người khác, ánh nhìn mênh mông vô tận, đôi khi còn có chút gì như sầu muộn. Chàng hoàng tử bạch mã vừa kiêu ngạo lại u sầu, với thâm tình như vậy nhìn bạn, có lẽ chẳng có người con gái nào có thể kháng cự nổi, ngày xưa cũng chính vì chìm sâu vào đáy đôi mắt ấy, đã khiến bản thân tôt từng bước từng bước bị u mê lạc lối.
Anh ta cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, như muốn từ từ cảm nhận sự tồn tại của tôi, giống như khi xưa đã yêu thương tôi tha thiết.
“Đồng Đồng…” Anh ta khẽ gọi tên tôi, nhìn tôi đang dần dần đắm chìm. Cảm nhận được tôi đang từ từ mềm nhũn, anh thả lỏng cổ tay tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, giống như vuốt ve một cái bình gốm dễ vỡ vậy.
Trong đáy lòng tôi đột nhiên chua xót đến khó chịu, một sự tủi khổ cực đai từ trong tim tôi trào ra đáy mắt, nước mắt chảy dài xuống không thành tiếng. Giơ một tay lên, lòng bàn tay tôi xanh xao đặt lên gò má anh, tất cả những tình cảm ấm áp đều bất động trong giây phút này.
Anh ta giật mình một cái, sự đờ đẫn chỉ có trong 1 phút, nhìn tôi như không tin vào mắt mình, đột nhiên quát to: “Tiêu Đồng Đồng, cô đang ảo tưởng gì vậy? Cô nghĩ là tôi có thể phí sức để lừa cô lên giường với tôi sao? Cô đánh giá mình quá cao rồi đấy!”
Má phải anh ta bị đánh đỏ lừ, toàn thân tỏa ra sự tức tối. Tôi không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của anh ta, mơ hồ nhìn anh ta.
“Cô chẳng qua chỉ là món quà mà công ty cô gửi tặng cho tôi, tôi về phòng thì thấy cô nằm trên giường của tôi rồi, bây giờ tôi chỉ là đang mở món quà đó mà thôi. Còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi sao? Vừa rồi cô ngọt nhạt gọi tên người đàn ông đó là ai vậy? Cô thường xuyên cùng anh ta đến khách sạn thuê phòng à, cô gọi thật khiến tôi buồn nôn! Mà cũng đúng, cô đã là món quà mà ông chủ của cô tặng cho tôi, e rằng cũng đã được tặng cho rất nhiều người đàn ông khác rồi. Tôi nghĩ lương của phòng thiết kế Tập đoàn Hiêu Thiên cao cũng không phải dễ dàng mà có được”. Anh ta hình như bị phẫn nộ thiêu đốt đến mất lý trí, một tay nắm chặt lấy tôi, còn một tay cởi váy tôi.
Còn tôi cảm thấy mình giống như một lớp lông vũ, đang bay bổng nhẹ nhàng rơi vào trong vực sâu vô tận, mà không thể tìm được điểm nâng đỡ.
Ba năm nay, tôi cố gắng rèn giũa, cố gắng tăng ca, làm từ một cô tạp vụ trong phòng thiết kế, cho đến khi thành một nhân viên thiết kế chính thức. Vậy mà giờ đây trụ cột trong tâm niệm của tôi phải chống đỡ trong những ngày tháng cô đơn tủi nhục, bỗng chốc sụp đổ hết.
Tôi đã từng nghĩ phải ngẩng cao đầu cao ngạo nhất để gặp lại Sở Mộng Hàn, nhưng không thể ngờ rằng, cuối cùng tôi lại bị công ty mà tôi yêu thích nhất, coi là món quà để tặng cho anh ta. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má, tôi cảm thấy mình thật giống như một món quà đang được bóc ra khỏi hộp quà, toàn thân tôi trần trụi phơi bày trước mặt anh ta.
Ý thức của tôi dần dần vỡ vụn, để mặc cho anh ta hôn lên từng centimet của cơ thể mình. Lại giống như trong ảo giác tôi nghe thấy tiếng anh ta dịu dàng gọi tên tôi, giống như đã làm sai điều gì đó, “Đồng Đồng…Đồng Đồng…”, lại cũng giống như đang muốn dùng nụ hồn nồng nhiệt nhất để che lấp sự sợ hãi và bất an của anh ta vậy.
Sự tê dại của rượu và sự bất lực của hiện tại, khiến cơ thể tôi nhanh chóng chìm ngập trong sự đùa cợt của anh ta. Anh ta dùng môi mình, cơ thể của mình để kiểm soát tôi bằng đủ cách. Kỹ thuật cũng thật điêu luyện, còn mạnh mẽ vượt trội hơn cả ba năm trước.
Tôi không ngừng khóc, nhịp điệu của anh ta càng lúc càng điên cuồng. Tôi nghẹn ngào đến bật hơi, anh ta lại càng dùng sức để hôn tôi. Móng tay tôi bấu chặt vào tay anh ta, anh ta cắn lấy vành tai tôi. Tôi không thể cưỡng lại, cuối cùng dưới cơ thể của anh ta phát ra những tiếng rên rỉ.
Thời gian dường như trôi đi dài như một thế kỷ, những cũng giống như khoảnh khắc ngắn ngủi của một cuộc tình nồng nhiệt.
Khi tất cả bình thường trời lại, khung cửa sổ đã trắng tinh, một ngày mới lại bắt đầu.
Ánh bình minh chiếu xuyên qua rèm cửa, khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tôi, tôi không chịu được đã bị tia sáng ấm áp đó đánh thức. Tôi hé mắt nhìn, đưa tay che đường ánh sáng chiếu vào mình, quay đầu nhìn về cửa sổ, mới biết là có người đã kéo rèm cửa ra. Tôi lại nhìn sang bên cạnh giường, ở đó đã chẳng còn ai nữa.
Tôi nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn một hồi, cố suy nghĩ xem mình nên nhìn nhận thế nào về tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Cuối cùng tôi cũng bỏ qua kiểu lãng phí thời gian để suy nghĩ những vấn đề không thể có lời giải đáp đó, trèo xuống giường, chạy vào nhà tắm đã được dọn dẹp một lượt.
Tôi biết, bất luận tối qua đã xảy ra chuyện gì với bạn, mỗi ngày mới bình minh vẫn rực sáng, trái đất vẫn quay, cho nên cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Trên giường có một chiếc váy liền thân mới tinh, xem ra Sở Mộng Hàn vẫn có thể coi là không “đuổi cùng giết tận”, tốt xấu gì cũng để tôi rời khách sạn một cách có thể diện.
Tôi thay xong quần áo, cầm lấy túi của mình vội vàng đi xuống đường lớn. Nhìn dòng người hối hả vội vã, thời khắc đó, tất cả mọi cảnh vật dường như đều biến thành một thước phim đen trắng, mà cuộc đời tôi trong thế giới đen trắng này, chuyển vần như một con quay, lại không thể mất đi phương hướng.
Tôi, Tiêu Đồng Đồng, đến từ một vùng quê nhỏ bé của Tô Bắc, Trung Quốc. Trong thôn của tôi, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ bố mẹ tôi vì có thể nuôi tôi học đến đại học, tuy là con gái những vẫn làm rạng rỡ tổ tiên như vậy, khiến cho vô số những bậc phụ lão thân quen đều phải đỏ mắt thán phục.
Nhìn tôi, mẹ tôi dường như đã nhìn thấy cái cây treo đầy tiền Nhân dân tệ. Em gái chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng vì trong nhà chỉ có thể chu cấp đủ cho một người học đai học nên cô bé đành phải bỏ lỡ cơ hội học hành. Vì thế, tôi đi học đại học, chính là hy vọng của tất cả mọi người trong nhà tôi gồm cha, mẹ, em gái, em trai.
Không phụ lòng mong mỏi của mọi người, nửa năm trước cuối cùng tôi cũng đã mua cho nhà một căn hộ trong thị trấn, trả góp theo tháng là 2,426 Nhân dân tệ, thời hạn trả trong 10 năm. Hàng tháng bản thân tôi thuê nhà hết 1,800 Nhân dân tệ, lại trừ đi phí sinh hoạt, phí giao thông, phí điện thoai, mỗi tháng trong thẻ ngân hàng của tôi chẳng còn lại được mấy đồng. Hơn nữa, tôi vẫn phải tiếp tục chi trả học phí sau đại học nữa. Vì thế, bề ngoài tôi là một cô nhân viên văn phòng xinh đẹp đoan trang, nhưng thực tế tôi vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt ngay cả một bộ váy đẹp mắt cũng không dám mua mà thôi.
Cách mạng vẫn chưa thành công, phụ nữ vẫn chỉ là nô lệ.
Nhưng thoát khỏi đói nghèo vẫn chưa đủ làm thỏa mãn nguyện vọng của mẹ tôi, giờ đây tâm nguyện lớn nhất của bà, chính là muốn dùng nhan sắc của tôi làm của hồi môn, gả tôi cho một nhà có tiền nào đó, để hoàn toàn giúp gia đình tôi trở nên giàu có. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ hồi đầu tiên bà đã ra sức phản đối tôi và Sở Mộng Hàn đến với nhau. Vì thế, năm đó Sở Mộng Hàn đã không ít lần gặp phải ánh mắt đầy lòng trắng của bà. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao tôi – một cô gái đẹp như hoa quý, như bảo bối lại có thể cùng với một kẻ tiểu tử, gia cảnh bình bình như cậu ta được chứ?
Mãi mãi không bao giờ Sở Mộng Hàn biết được, cái đêm đó, tôi đã quỳ trong vườn, nước mưa lạnh ngắt xả xuống ướt hết cơ thể tôi, tôi đã cầu xin mẹ tôi, cầu cứu em trai tôi cầu xin bà cùng tôi, vỗ ngực mà thề thốt. Cuối cùng bà đã quét ánh mắt qua tôi, miễn cưỡng đồng ý để chúng tôi kết hôn với nhau.
Chuyện cũ không dám nghĩ lại, không dám nghĩ lại nữa.
Hối tiếc cho chính mình không phải là phong cách của một cô gái như tôi, tôi là người trong lúc tuyệt vọng thích nghĩ đến những điều vui vẻ. Sau hơn nửa năm. Tôi đã hoàn thành khóa học nghiên cứu sinh. Tuy trong thành phố này, học vấn không phải là cái gì thực sự có ý nghĩa, nhưng chí ít cũng là một hy vọng.
Cuộc sống tuy vất vả nhưng tương lai luôn tốt đẹp.
Tạo cho mình một hy vọng, mới không bị tuyệt vọng.
Sở Mộng Hàn, tôi đã mê hoặc chính mình, lại còn nhớ đến anh ta một cách không thể kìm nén được.