Trong phòng khám của bệnh viện Bà mẹ và trẻ em, chủ nhiệm khoa Lưu xem tần suất thai động trên kết quả khám thai, vẻ mặt nặng nề. Ông hỏi tôi tỉ mỉ về tình hình trước và sau khi mang thai, ví dụ bộ phận sinh dục có bị viêm nhiễm, tôi có bị bức xạ, có uống rượu, hút thuốc... tôi đều kiên định lắc đầu.
“Vậy trong thời gian mang thai, cô có dùng thuốc hay mắc bệnh mãn tính nào không?”
Đầu óc tôi “ting” một tiếng. Tôi nắm chặt tay Cảnh Mạc Vũ, hoàn toàn không để ý móng tay đã cắm sâu vào mu bàn tay anh, tạo thành vệt đỏ thẫm.
“Chủ nhiệm Lưu, có gì xin ông cứ nói thẳng!” Anh lên tiếng.
“Con của anh chị... tim đập không bình thường.” Chủ nhiệm Lưu cau mày, nói: “Bình thường, từ năm đến sáu tuần là có thể thấy tim thai đập, cũng có trường hợp phôi thai phát triển muộn, sau bảy, tám tuần mới có thể quan sát tim đập. Vậy mà con anh chị đã tám tuần rồi, tim thai vẫn đập rất yếu.”
Cảnh Mạc Vũ ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Trên thực tế, cơ thể anh còn lạnh hơn tôi. “Ý của bác sĩ là...?”
“Tôi hi vọng hai người chuẩn bị tinh thần...” Ông ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hai người vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội.”
Tôi không biết tôi rời khỏi bệnh viện như thế nào. Kể từ lúc chủ nhiệm Lưu nói: “Hai người vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội…”, người tôi đờ đẫn, giống như tôi đã đánh mất ngọn lửa cứu mạng cuối cùng, không còn nhìn thấy một tia sống sót...
Chiều hôm đó, Cảnh Mạc Vũ dẫn tôi tới tất cả các bệnh viện trong thành phố A kiểm tra kĩ lưỡng. Kết quả kiểm tra như nhau, tim thai đập bất thường. Vài hôm sau, các chuyên gia hội chuẩn đưa ra ý kiến chừng nào tim thai còn đập, tôi không nên từ bỏ cái thai. Bọn họ đề nghị tôi nằm viện dưỡng thai, cho đến khi đứa trẻ ra đời, hoặc tim thai ngừng đập...
Tôi nhập viện từ ngày hôm đó. Từng phiến lá cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ khô héo rồi bị gió cuốn đi. Đó là số mệnh, không ai có thể thay đổi hay ngăn cản được. Ba tôi ngày nào cũng tới khuyên nhủ tôi: “Đứa bé bỏ đi thì thôi, sau này còn nhiều cơ hội. Sức khỏe của con mới là quan trọng nhất.”
Cảnh Mạc Vũ rất ít khi tới công ty, hầu như anh ở bên tôi mỗi ngày. Khi đối diện với tôi, anh vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhất. Chỉ đến đêm khuya thanh vắng, tôi giật mình tỉnh giấc thấy anh đứng bên hành lang bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, gương mặt nặng nề, u ám...
Tôi phát hiện tài xế của anh đã đổi sang một người trẻ tuổi mà tôi không quen biết. Tôi hỏi chú Mã đi đâu, anh nói: “Chú Mã già rồi, không thích hợp với công việc lái xe, anh để chú đi làm việc khác.” Nhưng tài xế của ba tôi là chú Tài còn lớn tuổi hơn chú Mã hai tuổi. Tôi đoán Cảnh Mạc Vũ luôn tin tưởng chú Mã, chắc là anh sai chú đi làm việc quan trọng hơn, vì thế tôi không nghĩ ngợi nhiều.
Ba tuần sau, bệnh viện lại khám thai cho tôi, tim thai tuy đập khá chậm nhưng nhịp tim đã đều đặn hơn. Tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi đã có thể uống vài ngụm canh gà ác. Cảnh Mạc Vũ cuối cùng cũng yên tâm đi công tác.
Một ngày, tôi đang mơ màng ngủ liền ngửi thấy mùi hoa cúc thơm nồng. Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ đi công tác về, mừng rỡ mở mắt. Bắt gặp Hứa Tiểu Nặc mặc bộ đồ giản dị đứng ngay trước mặt tôi, nụ cười trên môi cứng đờ, sau đó tôi cười thật tươi.
“Hứa tiểu thư? Hôm nay cô rảnh rỗi thế?” Tôi ngồi dậy, tựa đầu vào giường, cầm cốc nước uống một ngụm để giảm bớt cảm giác khó chịu trong lồng ngực.
“Cảnh phu nhân, hôm nay tôi cố tình đến đây thăm cô.” Hứa Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh tôi, trông cô ta có vẻ muốn nói chuyện với tôi. Cô ta mặc áo trắng, váy trắng nhưng không giống tiên nữ mà giống hồn ma né tránh ánh mặt trời. Tôi lo cô ta làm con tôi sợ hãi nên kéo tấm chăn đắp ngang bụng. “Hứa tiểu thư muốn nói gì thì nói đi.”
“Tôi nghe nói cô không khỏe lắm nên tới đây khuyên cô, một số chuyện không nên gò ép quá...” Giọng nói của Hứa Tiểu Nặc rất dịu dàng, êm tai, trái ngược với những điều cô ta nói ra. “Tôi từng trải qua nỗi đau này, thật sự rất đau đớn, khi cái kìm sắt lạnh lẽo kẹp vào da thịt và lấy đi một phần cơ thể... Nhưng mọi chuyện rồi cũng qua đi, thật đấy! Cảnh Mạc Vũ là người đàn ông tinh tế, có anh ấy ở bên cạnh, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua...”
Hứa Tiểu Nặc sợ tôi không hiểu ý cô ta, cố tình nói thêm: “Những lúc như thế này, phụ nữ cần tẩm bổ. Tôi nhớ có một quán nhỏ nấu canh sâm gà rất ngon và bổ, chỉ là quán này hơi xa, không dễ tìm nhưng không sao đâu, anh ấy biết nó nằm ở đâu...”
“Cảm ơn cô nhắc nhở! Nhưng anh ấy sợ đồ ăn bên ngoài không vệ sinh nên ngày nào cũng tự tay nấu cho tôi.”
“Vậy sao? Tôi hi vọng anh ấy sẽ không phải phí công vô ích.” Vừa nói, Hứa Tiểu Nặc vừa rút trong túi ra một tập ảnh, đưa ra trước mặt tôi. Tôi thật sự không muốn xem nhưng mắt vẫn liếc qua tập ảnh. Nói một câu thật lòng, bất kể mọi góc độ, ánh sáng hay cảnh vật trong bức ảnh đều đẹp đẽ không thua các tác phẩm nghệ thuật, khiến bóng lưng cầu nguyện của Hứa Tiểu Nặc và Cảnh Mạc Vũ hòa hợp như một cặp trời sinh...
Trong lồng ngực tôi bừng lên cơn giận dữ nhưng tôi vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh, mở miệng đúng lúc Hứa Tiểu Nặc chuẩn bị ra về. “Hứa tiểu thư, tôi nghe nói bà nội cô qua đời cách đây không lâu. Bởi lúc đó cô ở Mỹ, không kịp về nước nên không thể gặp bà lần cuối...”
Hứa Tiểu Nặc quay đầu. Tôi bắt gặp nỗi căm hận mãnh liệt trong ánh mắt cô ta. Tôi vẫn mỉm cười. “Cô đã về nước thì hãy nằm yên trong bệnh viện điều trị, đừng có đi lung tung, ngộ nhỡ không gặp được ba cô lần cuối, có lẽ sẽ càng hối hận.”
Hứa Tiểu Nặc đẩy cửa bỏ đi, tôi do dự lúc lâu mới cầm đống ảnh lên xem. Dạ dày tôi cồn cào, từng cơn ợ chua xộc lên tận cổ họng. Tôi không muốn thấy những tấm ảnh đẹp đẽ này nhưng không thể khống chế, lật đến tấm ảnh tiếp theo.
Lại là ảnh chụp Cảnh Mạc Vũ và Hứa Tiểu Nặc. Cặp đôi trời sinh đó đứng trước một nhà thờ, chim bồ câu bay lượn... Hứa Tiểu Nặc mặc bộ váy đơn giản ngước nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt thâm tình như đang nhìn người chồng trong đám cưới. Nhìn một lúc lâu, tôi phát hiện ra trong ảnh còn có người thứ ba. Đó là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, mặc đồ mục sư. Tay ông ta cầm mặt dây chuyền chữ thập của Cảnh Mạc Vũ, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thật ra từ lúc ba tôi nhắc đến sợi dây chuyền chữ thập, tôi có linh cảm liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Nhưng tôi lừa mình dối người, chôn ý nghĩ đó, không động chạm đến nó. Bây giờ, những tấm ảnh này khiến tôi buộc phải đối diện sự thật, cuối cùng anh vẫn giấu giếm tôi đi gặp Hứa Tiểu Nặc. Anh hứa với tôi sẽ không gặp lại cô ta, sẽ không dính dáng đến cô ta, dù cô ta chết, anh cũng không đi nhặt xác, vậy mà anh ta nuốt lời hứa. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, Cảnh Mạc Vũ vì chuyện ba mẹ ruột nên mới đi gặp cô ta, nhưng trong đầu óc tôi có một giọng nói đang nhắc nhở: “Ngươi còn lừa dối mình đến bao giờ? Dựa vào điều gì mà Hứa Tiểu Nặc dám trắng trợn thách thức ngươi? Tại sao cô ta lại có di vật của ba mẹ anh ấy? Tại sao anh ấy lại bảo vệ cô ta hết lần này đến lần khác? ...”
Đầu óc quay cuồng, tôi không thể nghĩ tiếp, run rẩy tìm điện thoại gọi cho Văn Triết Lỗi. Điện thoại kết nối, tôi cố kìm nén cảm giác choáng váng, lên tiếng: “Bác sĩ Văn, lồng ngực tôi rất khó chịu...”
“Cô hãy uống bốn viên thuốc lần trước tôi kê cho cô.”
“Nhưng thuốc đó...”
Không đợi tôi nói hết, anh ta cắt ngang: “Không ảnh hưởng gì cả!”
“Vâng.”
“Cô đang ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em ở thành phố A phải không?”
“Đúng.”
“Khi cảm thấy khó thở, chân tay tê liệt, cô phải gọi bác sĩ ngay lập tức.”
...
Sau khi cúp điện thoại, tôi uống hai viên thuốc, ngực cũng trở nên dễ chịu hơn. Tôi nằm trên giường, thiếp đi, liên tiếp gặp những cơn ác mộng. Trong mơ đều là cảnh Hứa Tiểu Nặc sẩy thai, máu nhuộm đỏ bộ váy trắng của cô ta... Không biết tôi đã ngủ bao lâu, bỗng có một thứ áp vào ngực khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy Văn Triết Lỗi nho nhã ngồi bên giường. Anh ta đang cau mày, dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim của tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận rõ ràng về câu “thiên thần áo trắng”.
Có điều hôm nay “thiên thần” không mặc áo trắng mà mặc áo phông màu lam nhạt càng làm tôn lên vẻ điềm đạm. Tôi đưa mắt nhìn bàn tay anh đang cầm ống nghe đặt lên ngực, chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội. “Bác sĩ Văn, tôi lại về thành phố A rồi, anh còn không tha cho tôi sao?”
“Cô tưởng tôi muốn đến đây sao? Ngộ nhỡ cô chết trên giường bệnh, một xác hai mạng người, sau này sao tôi còn mặt mũi làm bác sĩ nữa?”
“Không sao, tôi chẳng chết được đâu.”
Văn Triết Lỗi thu ống nghe, bỏ vào túi áo. Anh ta nói với tôi bằng một giọng điệu không dễ phản bác: “Mau cho tôi số điện thoại của chồng cô!”
“Hả!” Tôi chỉnh lại vạt áo vừa bị anh ta làm cho lộn xộn, cảnh giác nhìn anh ta. “Anh muốn làm gì?”
“Tôi hỏi anh ta, muốn giữ người lớn hay giữ đứa bé?”
“...” Tôi bị anh ta dọa sợ đến mức không nói thành lời. Một lúc lâu sau tôi mới mở miệng: “Bác sĩ Văn, anh ngày càng hài hước.”
“Tôi không đùa giỡn với cô, tôi nói thật đấy!” Anh ta nghiêm túc nhìn tôi. “Bệnh tình của cô đang có chuyển biến xấu, nhịp tim rất bất thường. Nếu không kịp thời điều trị, có khả năng đột tử bất cứ lúc nào. Khoa tim mạch ở bệnh viện Vân Hải cũng không tồi, tôi quen với chủ nhiệm bên đó, cô cần chuyển viện điều trị ngay lập tức.”
Tôi biết Văn Triết Lỗi không dọa tôi. Tôi cũng hiểu để Cảnh Mạc Vũ biết bệnh tình của tôi, con chúng tôi sẽ không có cơ hội chào đời. “Anh để tôi suy nghĩ đã!”
“Chuyện này cần suy nghĩ nữa sao? Tôi thật sự không hiểu nổi, đứa bé này quan trọng hơn cả mạng sống của cô sao?”
“Trước đây tôi cũng không hiểu.” Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khẩn cầu. “Đợi khi nào có con, anh sẽ hiểu tâm trạng của tôi.”
Văn Triết Lỗi không lên tiếng, thở dài một hơi, chỉ hận “rèn sắt không thành thép”. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bước chân vội vàng của Cảnh Mạc Vũ đột nhiên dừng lại, ánh mắt lãnh đạm thường ngày của anh trở nên sắc bén khi bắt gặp gương mặt hiếu kì của Văn Triết Lỗi.
“Cậu này là...” Người hỏi câu đó tất nhiên không phải Cảnh Mạc Vũ mà là ba tôi, chú Tài và hai vệ sĩ theo sau.
Sợ Văn Triết Lỗi tiết lộ những điều không nên nói, tôi vội vàng cướp lời anh ta trước khi anh ta mở miệng: “Đây là... Văn Triết Lỗi, bạn con. Nghe nói con bị ốm nên anh ấy đến thăm.”
“Bạn à? Cậu ngồi xuống đi...” Từ trước đến nay, ba tôi luôn tỏ ra nhiệt tình đối với bạn bè tôi.
Tôi đưa mắt nhìn Văn Triết Lỗi, nháy mắt khẩn cầu anh ta, đồng thời giới thiệu hai người thân của tôi: “Đó là ba tôi...”
“Cháu chào bác!”
“Đây là Cảnh Mạc Vũ, ông xã của tôi.”
“Tôi thường nghe An Ngôn nhắc đến anh.” Triết Văn Lỗi lịch sự giơ tay, ánh mắt Cảnh Mạc Vũ dừng lại trên tấm ga giường nhăn nhúm vì có người ngồi, miễn cưỡng bắt tay Văn Triết Lỗi.
“Nếu tôi đoán không lầm thì cô ấy chưa kể cho anh nghe về tôi.”
Tôi suýt nghẹn, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ... Chẳng phải anh nói còn bận việc hay sao?”
“Đúng vậy! Tôi đi trước đây!” Văn Triết Lỗi cáo từ rồi ra cửa. Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh ta đột nhiên quay đầu, buông hai câu kích th