ất, từ đỉnh bức tường đến sát đất, trong cả một không gian năm mét, trưng bày “Nắng mai”, tác phẩm chủ đề lần này của Hạ Tiểu Quả.
Hạ Tiểu Quả gập một chân, quỳ trước bức tranh khổ lớn. Anh cầm chiếc nhẫn bạc trắng đưa trước mặt Kha Nhã Doanh: “Đây là anh dùng số tiền kiếm được từ bức tranh đầu tiên để mua đó, tuy rất nhỏ nhưng nó thể hiện tất cả tình yêu và hy vọng của anh! Anh xin thề, anh sẽ cố gắng hết sức của mình để cho em có được một cuộc sống hạnh phúc nhất! Doanh Doanh, em có đồng ý tin tưởng ở anh không?”
Kha Nhã Doanh ngân ngấn nước mắt, gật đầu thật mạnh. Cô đưa tay ra cho Hạ Tiểu Quả, nhìn người mà cô yêu thương nhất đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh vào ngón tay áp út của cô. Tay cô run run, Hạ Tiểu Quả nắm chặt lấy tay cô, đứng lên, chiếc nhẫn sáng lạnh nhưng lòng bàn tay cô thì ấm áp vô cùng.
Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, khẽ khàng dựa vào người Mạnh Tuần, ngón tay của cô, hai hôm trước cũng vừa được đeo chiếc nhẫn bạch kim.
Ngày cô ra viện, Mạnh Tuần đưa cô đến thẳng nhà mình, anh đỡ cô ngồi xuống sofa rồi quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, kiểu dáng tương tự, còn kích thước thì khác nhau. Cô nhìn thật kỹ hai chiếc nhẫn đó, mặt trong của chiếc nhẫn to hơn có khắc tỉ mỉ kiểu chữ hoa chữ “Phi Phi”, nhưng còn bên trong của chiếc nhẫn nhỏ hơn lại không hề khắc gì.
Cô ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Phi Phi, anh biết em sẽ không bao giờ quên được Quân An, thế nên anh không khắc tên của anh lên chiếc nhẫn của em. Anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em. Quân An, anh ấy đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ em bình an cả một đời, còn anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của anh để che chở em, bảo vệ cho hạnh phúc của em suốt quãng đời còn lại.”
Trước đây, anh đã từng ba lần bày tỏ tình cảm sâu đậm của mình với cô.
Lần đầu tiên anh kéo cô ra khỏi tiếng ồn ào của dòng xe cộ, lạnh lùng tuyên bố chỉ đồng ý làm bạn gái hờ của anh, còn anh thì vẫn cố chấp nói với cô rằng: “Đồng Phi Phi, anh thích em, em có thể coi là giả nhưng đối với anh thì là thật, anh thật sự thích em.”
Lần thứ hai, trong giây phút anh ôm chặt lấy cô khi vụ động đất xảy ra, không hề bận tâm đến việc mình đang máu chảy đầy mặt, vẫn muốn bảo vệ cho sự an toàn của cô. Cô lại im lặng, không nói nhưng anh vẫn thản nhiên nói với cô rằng: “Phi Phi, nếu chúng ta chỉ còn lại một giây cuối cùng thì tâm nguyện duy nhất của anh chính là được ôm em thật chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng của sự sống.”
Lần thứ ba, anh cùng cô yên lặng ngồi bên bờ ranh giới giữa sự sống và cái chết, lòng cô như đã chết, chỉ nghĩ đến việc được chết vì tình yêu với Quân An, nhưng anh lại nói với cô một cách chân thành: “Phi Phi, nếu cái chết của Quân An khiến em đau đớn không muốn sống nữa thì cái chết của em cũng khiến anh không thể chịu được nỗi đau đớn ấy, em có biết không?”
Lúc này anh đang nắm lấy tay cô, sau những lần bị tổn thương vì cô, anh vẫn kiên định nắm lấy tay cô, nói với cô rằng: “Phi Phi, anh chỉ hy vọng em có thể cho phép anh được tiếp tục kéo dài tình yêu mà Quân An dành cho em.” Anh thậm chí, ngay cả tên của mình cũng không khắc lên lời thề của hai người, chỉ vì để cô có thể bình thản đón nhận.
Nỗi đau đớn của cô, vết thương của cô, sự hoài niệm của cô không thể dễ dàng quên đi, anh đều biết cả, anh là người hiểu hơn bất cứ ai nhưng anh vẫn dịu dàng lựa chọn bao dung, lựa chọn chấp nhận, chỉ vì anh muốn được đem đến cho cô hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Đồng Phi Phi khe khẽ nép vào lòng Mạnh Tuần, để anh ôm lấy cô thật chặt, ngắm nhìn bức tranh lớn trước mặt.
Bên trên một màu trắng giống như thiên đường là lớp ánh nắng mai vàng nhạt, sự ấm áp, dịu dàng như ánh bình minh buổi sớm tràn ngập khắp thế giới trước mắt cô. Trong mơ hồ, cô dường như nhìn thấy một nụ cười quen thuộc, dùng ánh mắt ấm áp nói lên mong muốn chân thành nhất.
Tình yêu như ánh nắng ban mai, hy vọng là vĩnh hằng.