Tôi sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại. Sắc mặt và giọng nói của Trang Tự đều lạnh như băng. Bàn ăn nhất thời an tĩnh, bầu không khí vui vẻ lúc trước nháy mắt đã vụt tan biến không còn sót lại chút nào.
“Không hẳn…” Một lát sau, tôi phun ra hai chữ, muốn giải thích là thực ra không phải tôi xoi mói, mà chỉ là lúc thực tập nghe mọi người trong công ty thỉnh thoảng oán giận mà kêu ca như thế. Nhưng mấy lời này, càng nói ra có vẻ càng giống nói sạo…
Tôi nhắm mắt.
“Vì sao không tự đi tìm việc, cứ bám lấy bố mẹ như thế không cảm thấy mất mặt sao?”
“…” Tôi nghẹn nửa ngày, nói: “Không thấy.”
Anh ấy không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn tôi dường như toát ra vẻ thất vọng.
Tôi uể oải tách đôi đũa. Trước đây nghĩ làm bạn bè bình thường cũng tốt, nhưng quả nhiên là mơ tưởng hão huyền của tôi rồi. Trang Tự rõ ràng là từ đầu tới chân đều không nhìn tôi vừa mắt. Chúng tôi cho dù có làm bạn bè cũng vẫn luôn cách xa vạn dặm.
“Trang Tự.” Tư Tịnh cắt ngang anh ấy.”Cậu nói như vậy rất vô lý, có nhiều người cũng như vậy, đâu phải chỉ một mình Hi Quang.”
“Vậy sao?? Mình chỉ biết một mình cô ấy.” Trang Tự dừng lại một chút, giọng nói nghiêm túc.”Hơn nữa, tôi đúng là nghĩ như vậy.”
“Đậu phụ thịt!” Người bán hàng lớn tiếng hét, sai người mang món thịt của tôi lên, phần của mọi người cũng được lần lượt mang tới. Tư Tịnh chuyển trọng tâm câu chuyện, bắt đầu nói chuyện khác.
Từ sau khi nói lời chia tay với trường cấp ba, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi giường lúc sáu giờ.
Tới trạm xe buýt, liền nhìn thấy mấy người đang đứng cùng Trang Tự thì ngay lập tức, level hối hận của tôi cao bằng đỉnh núi!
Sao không ai nói cho tôi biết Trang Tự cũng sẽ đi chứ! Không phải anh ấy đã tìm được công việc rồi ư?
Còn nữa, anh ấy thấy tôi đi liệu có cho rằng tôi là vì mấy lời anh ấy nói nên mới đi không? Ờ thì tuy rằng là thật, nhưng mà, nhưng mà…
Tôi phiền muộn leo lên trên xe buýt.
Cũng may là nỗi phiền muộn của tôi rất nhanh chóng bị cơn buồn ngủ choán lấy. Tôi giơ tay bám lên dây treo, nhịn không được bắt đầu ngáp.
!!!
Tôi mơ hồ cảm thấy dường như Trang Tự vừa liếc quan nhìn mình.
Tôi biết thật là mất hình tượng, thế nhưng tôi mặc kệ, dù sao thì tôi có là thục nữ anh ấy cũng không thích tôi.
Lần đầu tiên tham gia, vừa vào tới đại sảnh tôi liền bị dọa sợ chết khiếp. Người, người, người, toàn bộ đều là người. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi có mật độ người còn nhiều hơn cả trên xe buýt Nam Kinh.
Lần đầu tiên tham gia, vừa vào tới đại sảnh tôi liền bị dọa sợ chết khiếp. Người, người, người, toàn bộ đều là người. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi có mật độ người còn nhiều hơn cả trên xe buýt Nam Kinh.
“Nhưng dù sao bây giờ cũng không kịp nữa rồi, người ta đã nhận đầy hồ sơ rồi.”
Trang Tự nhíu mày, quay đầu nhìn vào trong hội trường, đúng là đã sắp kết thúc rồi: “Mình có quen một chị khóa trên năm nay phụ trách thông báo tuyển dụng của Thịnh Viễn, mình giúp cậu mang hồ sơ vào.”
Không đợi tôi từ chối, anh ấy đã quay lại hội trường. Tôi theo phản xạ nhìn về phía Dung Dung, cô ấy đang nói chuyện cùng Tư Tịnh, dường như không nghe chúng tôi nói gì.
Lại hơn nửa tiếng sau Trang Tự mới đi ra, hai tay anh ấy trống trơn, tập hồ sơ lúc nãy của tôi không thấy đâu nữa.
“Thấy còn mấy công ty chưa thu dọn, thuận tiện nộp vào.”
“Công ty nào? Bọn họ còn nhận ư?”
“Mấy công ty Thượng Hải.” Trang Tự không muốn nhiều lời, tôi cũng không hỏi tiếp. Cũng chỉ là để hồ sơ lên bàn, làm gì mà lâu như thế?
Dung Dung lúc này mới cười nói: “Sao lúc nãy không thấy cậu bảo quen biết bọn họ?”
Vẻ mặt Trang Tự vẫn không thay đổi: “Chẳng lẽ cậu cần đi cửa sau?”
Dung Dung nghẹn họng, hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Tôi gãi đầu, không biết nói gì vào lúc này. Tiểu Phượng kéo tôi đi lên trước cùng cô ấy, cô ấy khẽ hỏi tôi: “Dưa Hấu, ngươi nói Trang Tự có phải cố ý chọc giận Dung Dung không?”
Mọi người thấy Tiểu Phượng vẻ mặt ngơ ngác thì không ai nói mà chỉ thở dài. Con người này có lúc thì đại ngu giả trí, có lúc lại đại trí giả ngu, chỉ số thông minh biến hóa lên xuống thất lường.
Hưng phấn ban đầu qua đi, tôi bắt đầu nghi hoặc. Kỳ thực với hồ sơ của tôi, tiếng Anh cấp bốn, tin học cấp hai, chưa từng nhận được học bổng, cho dù có tấm bằng đại học A cũng không tốt lắm. Dung Dung thì khác, bằng khen giấy chứng nhận dày vô cùng.
Vì sao tôi nhận được thông báo gọi phỏng vấn còn Dung Dung lại không c