c nhé.” Chung Linh cười chào anh chàng Triệu Hưng Quốc có phần câu nệ này.
“Cũng được, tôi gọi cô là Chung Linh.” Chung Linh thấy anh ta dè dặt như vậy, trực tiếp bàn chuyện công việc thôi!
Trước đây Triệu Hưng Quốc là trưởng phòng tiêu thụ của một xí nghiệp quốc doanh lớn, có năng lực, tất nhiên cũng có mối quan hệ. Chung Linh nói với anh ta về cách nghĩ của cô, anh rất tán thành, anh ta có thể ra mặt và đàm phán. Chung Linh cũng nói cho anh ta biết những hạn chế của cô.
Tất nhiên là còn một tin tức tốt lành, đó chính là Triệu Hưng Quốc có quen biết trong ngành vật liệu xây dựng. Anh ta và một số nhà xưởng có mối quan hệ. Những thứ Chung Linh cần, anh ta hoàn toàn có thể kiếm được đầy đủ. Đây chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này của Chung Linh!
“Mục đích của em anh cũng biết rõ, đứng vững bằng chân của mình, sau đó thì từng bước phát triển. Kinh doanh vật liệu xây dựng, em sẽ chia cho anh một phần.”
Chung Linh nói với anh ta như vậy tức là sẽ không nuốt lời. Chuyện này cô và Lý Tiểu Vân đã bàn kỹ với nhau.
“Chuyện này... chuyện này không nên.” Đối với Triệu Hưng Quốc mà nói, đây chính là một ơn huệ lớn bằng trời bằng bể. Không chỉ tương lai mà ngay tại hiện tại, mở một cửa hàng buôn bán vật liệu tương đối coi được cũng phải tốn rất nhiều tiền.
“Anh đừng có ngại ngùng gì hết, chuyện buôn bán này còn phải dựa vào anh nhiều. Nếu như làm tốt thì em còn phải đền đáp ấy chứ.” Chung Linh không phải là người nhỏ nhen. Nếu như muốn giữ nhân tài thì tiền thù lao tương xứng cũng đáng.
Từ khi có con trai, Chung Linh đã có ý nghĩ mở rộng sự nghiệp. Cô hy vọng có một ngày, khi con trai cần sự giúp đỡ cô có thể ra tay, cô không muốn con trai mình chịu thiệt thòi trong cái xã hội coi trọng vật chất ở tương lai. Tất nhiên là cô cũng không đem con mình nuôi dạy thành một đứa con nhà giàu chỉ biết hưởng thụ.
“Vậy... tôi phải cảm ơn trước thôi. Cô cứ yên tâm, yên tâm tuyệt đối, tôi nhất định sẽ làm tốt, làm lớn.” Bây giờ thì Triệu Hưng Quốc có thể dốc hết toàn lực ra.
Thật ra cách làm ăn của Chung Linh như vậy cũng không có phúc hậu gì, nhưng làm một người lãnh đạo biết dùng người cũng chẳng dễ dàng gì, chứ đừng nói đến mấu chốt thành công.
Cuối cùng thì Chung Linh cũng về nhà. Vừa vào đến nhà Hàn Minh Minh thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh. Còn có tiếng cười tiếng ồn của ba đứa bé nữa. Chung Linh liền vội đặt các túi hành lý lớn nhỏ xuống, đi thẳng vào nhà để gặp con trai mình.
“Con trai bảo bối, mẹ về rồi nè, nhanh đến đây nào, cho mẹ ôm cái.” Chung Linh cũng đã đi mất mười ngày. Chu Lăng Vân sau khi nhìn thấy mẹ mình, thái độ khác lạ, chẳng thèm để ý mà cứ tiếp tục chơi đùa.
“Tiêu rồi, xem ra thằng bé giận chị rồi, không cần chị nữa kìa.” Hàn Minh Minh nhìn thấy chuyện vui của hai mẹ con Chung Linh, cười nói. Vu Nhã Tĩnh cũng cười.
“Vậy sao? Vậy thì được thôi, chị đi đây, mai mốt cũng không trở về nữa đâu.” Chung Linh vừa nói vừa cầm lấy túi lớn túi nhỏ mà cô mang về, định bỏ đi.
“A, mẹ ơi, mẹ ơi.” Chu Lăng Vân nhìn thấy mẹ mình xách túi muốn đi, lúc này mới vội vàng đầu hàng.
“Ơn trời, cuối cùng thì chị cũng về. Thằng bé đúng là hành hạ chúng em đến chết mất. Nhóc đó thật nghịch ngợm, chỉ cần rời mắt một cái là chẳng biết nó đã làm cái gì, tất cả các hộc tủ ngăn kéo trong nhà em đều là do con chị kéo ra hết đó, con em cũng bắt chước làm theo nữa chứ. Em mới đi nấu cơm một chút mà căn nhà cứ như vừa mới bị trộm vậy.” Hàn Minh Minh thật đã phải chịu đủ mọi sự hành hạ.
“Vậy hả? Con trai? Con không nghe lời sao?” Thật ra thằng nhóc mà nghe lời mới kỳ lạ, Chung Linh âu yếm thơm lên đôi má nhỏ nhắn của con trai.
“À phải rồi, sao mà em không biết thằng bé nhà chị lại có cái tật sờ ti nhỉ? Buổi tối đi ngủ, cái tay cứ phải đặt lên ti mới chịu.” Buổi tối nhóc Lăng Vân ngủ chung với Vu Nhã Tĩnh. Đây là một tật xấu. Nhưng Chung Linh lại nghĩ, đó có phải do di truyền không vậy trời?
“Chị sẽ sửa cho nó. Thật ra trước khi cai sữa nó cũng chẳng có như vậy.” Lúc đó thằng bé không cố ý sờ ti, chỉ là bú no sữa rồi, bàn tay nhỏ tiện thể sờ thôi, nhưng mà bây giờ lại thành thói quen xấu.
Khi Chung Linh về nhà, nhóc tiểu quỷ cứ lẽo đẽo quấn theo mẹ. Lúc cô thu dọn đồ đạc mang về, thằng nhóc cũng theo sau giúp đỡ. Dù cô có đặt thằng bé sang một bên thì nó cũng sẽ tự mình lủi qua. Tiểu quỷ Chu Lăng Vân ‘dọn’ đồ đến là vui vẻ, nhưng vừa mới quay đầu lại đã không thấy mẹ đâu cả.
“Mẹ, mẹ ơi... oa...” Chung Linh vừa từ phòng về sinh đi ra đã nghe thấy tiếng con trai gọi mẹ.
Vừa nhìn thấy Chung Linh, đứa bé khóc hu hu liền chạy đến ôm chặt lấy chân của mẹ, không thèm dọn đồ nữa, chỉ có ôm chặt mẹ mà khóc nức nở, cứ như là đem tất cả nỗi nhớ mẹ những ngày vừa qua ra tố khổ vậy.
Chung Linh thấy con khóc như vậy cũng rất đau xót, đứa con tội nghiệp này, nhớ mẹ rồi kìa. Chung Linh cũng thật muốn khóc quá. Đứa con trai bảo bối của cô, nhớ mẹ lắm rồi.
“Sao vậy nè?” Nhìn thấy bà xã đã về nhà, Chu Bảo Cương vô cùng vui mừng. Anh sợ con trai mình không quen được chuyện không có mẹ bên cạnh nên ban ngày hay về nhà ở cùng con, nhưng đứa nhóc này đúng là chẳng thèm nể mặt ba nó lấy một miếng, nhìn thấy anh lại càng làm ẫm ĩ. Đúng là có bà xã ở nhà là tốt nhất! Anh cũng như con trai mình, nhớ vợ nhớ đến héo hết cả ruột gan. Gần đây mấy đội viên cứ trốn anh như trốn hổ, đến cả Châu Khải và Vương Duệ cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Không có gì. Anh biết em về nhà à?” Chung Linh hoài nghi, sao mà anh về nhà sớm vậy nè?
“Anh đâu có biết, anh về nhà chăm con, nghe Minh Minh nói là em đã về. Em sao rồi, còn đau không?” Vừa nói vừa đưa tay lên xoa trước ngực Chung Linh.
“A... của con... của con...”
Nhóc Chu Lăng Vân đối với những ai ngăn cản, hay là nhăm nhe “thức ăn ngon” của nó cực kỳ nhạy cảm, cứ thế mà ra sức vỗ vào tay ba mình. Chung Linh nhìn thấy liền bật cười. Lúc này lại xuất hiện mâu thuẫn rồi, Chu Bảo Cương không vui mà tiểu quỷ cũng khó chịu.
Cu cậu chợt nghĩ ra gì đó liền vén áo của mẹ lên nhìn.
“A... hông thấy rồi.”
Chung Linh cười thầm, cũng may là cô đã có chuẩn bị trước. Khi nãy vào phòng vệ sinh cô đã dán lên một miếng băng dính, ở giữa đặt một miếng băng gạc, bốn phía dính băng keo. Như vậy xem thằng bé sao mà bú nào.
Những lần trước Chung Linh không thể nào cai sữa cho thằng nhóc. Nếu như cô mà bôi thuốc tím lên, thằng bé nhìn thì sợ đấy nhưng mà lại kêu mẹ mình tắt đèn đi, sau đó vẫn cứ bú. Nếu như cô mà bôi Hoàng Liên ấy hả, người ta cũng không sợ đâu nha, vẫn nhăn mặt nhăn mày mà bú đó, dù sao thì bú một hồi là hết đắng ngay í mà. Nhưng mà lần này nhìn cu cậu hình như là hết cách rồi đây.
Chu Bảo Cương nhìn thấy con trai kinh ngạc như vậy, cực kỳ vui vẻ, chẳng chút kiêng nể cứ thế mà ngoác miệng cười ha hả.