Tết Trung Thu là dịp để đến thăm hỏi những người bạn có quan hệ thân thiết hay là thủ trưởng của mình. Dù Chung Linh quen biết không nhiều nhưng cũng có vài người của đội hai đến nhà chơi. Họ đều nhân lúc Chu Bảo Cương không có nhà mới đến. Cũng chẳng trách được, những người không sợ Chu Bảo Cương đã ít, những thuộc hạ không sợ anh lại càng ít hơn. Quà mà Chung Linh nhận được cũng rất đơn giản, chỉ là mấy hộp bánh Trung thu. Phải nói là bánh Trung thu của thời này rất khó ăn, đều là nhân Ngũ Nhân, bên trong còn có những sợi xanh đỏ. Chung Linh đã sống qua 2 kiếp rồi nhựng tới bây giờ cô cũng không biết những sợi xanh đỏ đó là gì. Chung Linh muốn đem bánh tặng cho người khác, nhưng Hàn Minh Minh càng không thích loại bánh Trung thu này hơn cả Chung Linh. Cô ấy cũng được tặng bánh. Cũng may là Vu Nhã Tĩnh thích. Để dành mấy cái bánh cho Chu Bảo Cương xong, phần còn lại Chung Linh đều đem cho Vu Nhã Tĩnh hết.
Bụng của Chung Linh càng ngày càng lớn, ước chừng sẽ sinh vào mùa hè. Thai của Hàn Minh Minh lớn hơn cô vài tháng, chắc là sẽ sinh vào mùa xuân. Còn chỉ dâu của cô chắc cũng là sau tết sẽ sinh. Có lẽ năm nay đúng là một năm tốt thật!
Gần đây Chu Bảo Cương thích nhất là sờ bụng vợ mình, vài ngày không gặp lại cảm thấy hình như bụng cô lại lớn thêm ra. Chung Linh cảm thấy bây giờ cơ thể mình rất tốt, ăn cũng được nhiều hơn trước, đó là còn chưa tính đến đồ ăn vặt nữa đấy. Những thứ trái cây có thể ăn được cô đều ăn cả, nghe nói trong khi mang thai ăn trái cây, em bé sinh ra sẽ đặc biệt xinh đẹp, mà lông mi cũng sẽ rất dài nữa. Chung Linh rất chú ý đến vấn đề dinh dưỡng. Việc làm Chung Linh an tâm nhất là thời đại này phân bón và thuốc trừ sâu không được dùng phổ biến lắm, thực phẩm đa phần đều trồng bằng phân hữu cơ.
Lúc trong nhà không có người, Chung Linh kéo kéo quần áo soi soi gương, trời ạ, dáng vẻ xinh đẹp của mỹ nhân Chung Linh còn đâu nữa đây! Giờ chỉ còn là một bà thím bình thường thôi. Nêu như bây giờ Mạc Hoành có gặp cô, chắc chắn sẽ chạy mất dép. Lý Tiểu Vân lại gửi thư đến, trong thư cũng có nhắc qua về người bạn này của ông xã cô. Xoay người lại, nhìn nhìn sau lưng, eo ót năm nào nay còn đâu, mông cũng chả còn cong nữa! Chung Linh cảm thấy sốc nặng. Thanh xuân ơi! Sắc đẹp ơi! Còn đâu nữa! Nhưng mà lại nghĩ đến việc tại sao Chu Bảo Cương đối với dáng vẻ hiện tại của mình vẫn có hứng thú đến vậy? Nhịn được nửa tháng đã là cực hạn rồi. Còn Chung Linh thì đối với việc này càng ngày càng mất hứng thú, haiz..., chắc là mang thai nên mới như vậy chăng?
Tối, mọi người lại tập trung ở nhà của đội trường để nói chuyện. Tất nhiên là đàn ông nói chuyện của đàn ông, phụ nữ nói chuyện của phụ nữ, cũng có khi cùng nói về một vấn đề. Chung Linh thích không khí này, trong nhà có mùi khói thuốc lá, còn có mùi hương thanh nhẹ của trà hoa nhài, đàn ông thì nói đến những chuyện to tát còn phụ nữ thì vừa cười vừa nói. Trong lần này, tên chính thức của Đại Nha cũng được công bố, là do cha mẹ con bé dốc hết tâm huyết mới nghĩ ra được, gọi là Châu Dao. Mọi người nghe xong đều bảo là rất hay, nhưng Vương Duệ và Hàn Minh Minh vẫn chưa chọn được cái tên nào cho con của họ.
“Đội trường, chính ủy, nghe nói trong trung đội của các anh có người bị kỷ luật phải không?” Hàn Minh Minh quen biết nhiều hơn Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh nên tin tức cũng nhanh nhạy hơn nhiều. Nghe câu hỏi này của cô, Chung Linh lo lắng nhìn Chu Bảo Cương, chẳng lẽ chuyện đó bị phát hiện ra rồi sao?
“Em làm sao mà biết?” Chu Bảo Cương cũng không phủ nhận, xem ra đúng là thật rồi.
“Phụ nữ không nên chuyện gì cũng hỏi, em quên luật rồi sao?” Vương Duệ ở trước mặt mọi người ra uy, nhưng tiếc là chẳng có chút tác dụng.
“Cái gì mà em không được hỏi, cả đại đội đều biết hết rồi kìa!” Hàn Minh Minh lớn tiếng với chồng mình, nhất thời làm mất đi dáng vẻ dịu dàng vốn có của phụ nữ phương Nam. Nhìn thấy bà xã ra oai, Vương Duệ một câu cũng không dám hó hé.
“Là chuyện đánh người hả anh?” Chung Linh nhỏ nhẹ hỏi Chu Bảo Cương, cô không muốn lớn tiếng nói về chuyện này.
“Gì chứ? Là chuyên trộm xe đó!” Hàn Minh Minh trực tiếp phủ nhận.
“Trộm xe?” Vu Nhã Tĩnh và Chung Linh cực kỳ kinh ngạc, là người nào chứ? Hoặc là nói “Là lính của ai chứ?” Dám phạm pháp!
“Là mấy đội viên thấy có mấy chiếc xe không hợp quy cách, mấy người đó cùng nhau bàn bạc, đi đến mấy cơ quan không xa ăn trộm xe. Điều tra xong, cũng đã xử phạt hết rồi.” Châu Khải giải thích một cách ngắn gọn.
“Ăn trộm? Vậy người ở bên đó sao mà phát hiện ra vậy?” Vu Nhã Tĩnh rất là kinh ngạc, là xe đó, làm sao mà thần không biết quỷ không hay mà ăn trộm chứ?
“Em tưởng chuyện này đối với bọn anh khó lắm sao?” Vương Duệ nói.
“Uhm, cũng chả có gì.” Câu nói này của Chu Bảo Cương làm cho Chung Linh mở to mắt, còn cảm thấy anh rất là đắc ý nữa.
“Các anh dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá đội viên vậy?” Đợi khi mọi người về hết, Chung Linh vừa dọn dẹp ly trà, vừa hỏi cái người lười biếng đang nằm trên giường kia. Thiệt là hết cách mà! Trừ những khi tâm tình của Chung Linh không tốt ra, nếu không thì cái con người kia chẳng bao giờ chủ động đi làm việc nhà cả.
“Uhm, thực lực là quan trọng.” Buồn ngủ rồi.
“Vậy còn nhân phẩm thì sao?” Đúng là một câu hỏi hay. Chu Bảo Cương cảm thấy bà xã đúng là có chút đầu óc.
“Nhân phẩm mà không tốt thì căn bản là không thể vào đội của anh được.” Nói vậy cũng đúng, muốn vào đội của họ đúng là như vậy.
“Vậy còn em? Anh đánh giá qua em chưa? Em đủ tiêu chuẩn chứ hả?” Vừa nghe câu này của Chung Linh, Chu Bảo Cương không dám vội vàng. Đây là một việc rất là quan trọng, nếu như trả lời sai, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng! Ngay lúc này Chu Bảo Cương tự nhiên cảm thấy mình là một người sợ vợ.
“Đương nhiên là đủ tiêu chuẩn rồi. Ngay lúc mà em xuất hiện trước mắt anh là anh đã thấy đủ tiêu chuẩn rồi.” Trong mấy giây ngắn ngủi, đầu óc thông minh của Chu Bảo Cương xoay mấy vòng mới nghĩ ra được câu trả lời này. Nhìn thấy bà xã mình vui vẻ, Chu Bảo Cương thở phào một cái.
Nhà mẹ đẻ của Chung Linh gửi thư đến, nói là chị dâu sinh con rồi, tuy là sinh hơi sớm hơn dự kiến nhưng mà mẹ tròn con vuông. Chung Linh rất vui. Gia đình của anh trai và chị dâu chuyển đến ở trong làng, gia đình nhỏ sống chung. Nhưng bây giờ chị dâu sinh con rồi thì phải đưa chị dâu về nhà. Ở nông thôn, lúc con dâu ở cữ phải có mẹ chồng chăm sóc mới được. Trừ khi có lý do gì đó chấp nhận được, còn không thì cả mẹ chồng và con dâu đều sẽ bị mọi người cười chê. Nếu mẹ chồng không chăm sóc con dâu thì sẽ bị nói là đối xử với con dâu cay nghiệt, còn nếu con dâu không chịu để mẹ chồng chăm sóc thì sẽ bị nói là coi nhà chồng không ra gì.
Nhưng sau đó một tháng, cũng là lúc Chung Linh mang thai được bảy tháng hơn, mẹ của Chung Linh gọi điện thoại đến cho cô. Gọi điện thoại thiệt không phải chuyện dễ dàng gì, nhất là Chung Linh đã có dặn dò qua gia đình cô rằng nếu như không có việc gì gấp gáp thì đừng gọi điện thoại. Nhưng cuộc điện thoại này không những đã gọi rồi mà còn do chính mẹ của cô gọi đến nữa.
“Mẹ à, có chuyện gì hả mẹ?” Chung Linh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Linh à, con có thể về nhà một chuyến không? Mẹ bây giờ chẳng còn cách nào nữa. Mẹ biết hiện giờ thân thể con không tiện, nhưng mà mẹ thật không biết ” Đang nói thì mẹ của cô đột nhiên khóc lớn.
“Mẹ à, sao vậy hả mẹ? Mẹ nói nhanh đi!” Chắc chắn là có chuyện gì rồi, Chung Linh cực kỳ lo lắng.
“Trong nhà xảy ra chuyện rồi con ơi, anh trai của con muốn ly hôn, cha con lại ngã bệnh. Nếu như con có thể thì hãy về một chuyến đi! Bây giờ mẹ chẳng biết nên làm thế nào cho tốt nữa...”
Chung Linh đặt điện thoại xuống, đôi tay cô run rẩy không còn tí sức lực nào. Qua những lời nói lộn xộn của mẹ, cô cũng có thể hiểu được đại khái, cũng có thể nói rằng, anh trai của cô có quan hệ vụng trộm với một người phụ nữ đã có chồng thì bị chị dâu phát hiện, chị dâu muốn ly hôn, cha cô nghe vậy thì ngã bệnh. Bây giờ mẹ cô chỉ có thể kêu con gái về nhà để giải quyết.
Sao lại có thể như thế này cơ chứ? Sao mà anh trai lại có thể như thế này? Tại sao lại là anh ấy? Qua lại với một người phụ nữa đã kết hôn, lại còn muốn bỏ vợ của mình, đây mà là chuyện con người có thể làm ra sao? Thật là tội nghiệp cháu gái bé nhỏ của mình, nếu như cha mẹ nó thật sự ly hôn thì tội nghiệp nhất chính là đứa con. Vậy đứa bé tội nghiệp đó phải làm sao đây? Cha cô sống ngay thẳng một đời, con trai của ông lại làm ra cái chuyện không có lễ nghĩa liêm sỉ này, kêu ông biết để mặt mũi chỗ nào chứ? Kêu ông làm sao mà đối mặt với học sinh của mình đây? Không bị tức chết mới lạ! Xem ra lần này cô không thể không về nhà! Nhưng bây giờ cơ thể của cô...
Đúng vào tối đó thì Chu Bảo Cương về nhà, thấy Chung Linh thất thần nằm trên giường liền qua hỏi han, “Làm sao vậy? Tiểu Linh, cơ thể em có chỗ nào không tốt hả?” Chu Bảo Cương rất là lo lắng cho vợ mình, dù rằng bây giờ cơ thể của Chung Linh rất tốt, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cô cũng là bà bầu nha!
Chung Linh nhìn thấy ông xã mình về, chẳng nói lời nào liền ôm chặt lấy anh. Trong lòng cô hiện giờ rất hỗn loạn, không thể nào chấp nhận nổi cái loại chuyện như thế, càng không thể nghĩ đến loại chuyện này lại có thể xảy ra ngay bên cạnh mình. Cô lo lắng cho đứa nhỏ tội nghiệp đó, lo lắng cho cha mẹ của mình. Đem hết mọi chuyện kể cho chồng nghe, bây giờ cô thật sự rất cần sự an ủi của anh.
“Em cứ về nhà đi! Anh sẽ nghĩ cách xin nghỉ phép để về nhà với em, em về một mình anh không yên tâm.” Chu Bảo Cương nhìn sắc mặt vợ mình cũng hiểu được rằng hiện giờ chắc chắn là cô rất lo lắng về chuyện này, nếu như để cô ở đây suy nghĩ lung tung thì chi bằng với cô về nhà xem tình hình thế nào.
“Cám ơn anh.” Quả thực là Chung Linh rất cảm kích sự thấu hiểu của ông xã mình, cô biết rằng anh rất quan tâm đến con của mình, hiện giờ cô đang mang thai hơn bảy tháng mà anh còn cho phép cô về nhà mẹ, thật là hiếm có. Chuyện này không phải người đàn ông nào cũng có thể làm như thế được.
“Không sao hết, em đừng có suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi mà.” Chu Bảo Cương nằm lên giường , anh cẩn thận đắp lại chăn cho vợ, bây giờ trời đã trở lạnh rồi.
“Anh à, anh có sẽ phản bội hai mẹ con em không? Có sẽ yêu một người khác không?” Chung Linh chỉ vì muốn yên tâm nên muốn biết câu trả lời của anh.
“Không đâu, em với con là tất cả lẽ sống của anh, là những người quan trọng nhất đối với anh. Anh sẽ không bao giờ có người khác đâu.” Những lời này đới với Chu Bảo Cương mà nói là những lời thật lòng, là những gì anh nghĩ, cho nên trong lúc vợ mình bị cú sốc lớn này không chút giấu diếm mà nói ra.
Chu Bảo Cương xin nghỉ phép xong, lại dành ra một ngày để bàn giao công việc. Chung Linh thì ở nhà thu dọn hành lý, đem theo 1000 đồng tiền lúc cô đến đây Chu gia đã đưa cho cô, còn chọn ra hai cây nhân sâm tốt đem về cho cha. Cô nghĩ là có thể sẽ phải dùng đến.
Nghĩ đến cơ thể hiện giờ của Chung Linh, Chu Bảo Cương mua vé xe lửa tốc hành ghế mềm, anh còn lo trên đường đi cô cực khổ nên chuẩn bị thêm thức ăn và trái cây để ăn trên xe nữa. Anh cũng đem theo mấy bộ đồ dày một chút, ở nhà chắc chắn là lạnh hơn ở đây rồi.
Chung Linh và chồng cuối cùng cũng về tới nhà, vừa vào tới thôn là đã cảm nhận được không khí khác lạ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người ở sau lưng