a, ba lô đựng không hết, cô liền xé tấm ri đô hình trái tim treo trên tường xuống để gói đồ. Khi đã thu dọn hết đồ đạc, Thẩm Hiểu đường mới phát hiện ra rằng hoá ra tại đây, trong những tháng ngày sống chung với Trần Tầm, cô đã mang đến rất nhiều đồ đạc, một mình không thể khuân nổi. Cố gắng kéo đồ đạc ra đến cửa, nhưng túi đồ to nhất lôi cuối cùng lại bị kẹt ở cửa, không kéo ra được, cô liền ngồi phịch xuống đất, tựa hồ mất hết sức lực, rồi cô bật khóc nức nở.
Lúc Vương Thâm Chiêu nhận được điện thoại của Thẩm Hiểu Đường và có mặt ở căn hộ mà cô và Trần Tầm đang thuê, Thẩm Hiểu Đường đã mệt đến mức đang tựa vào tường chuẩn bị ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt xinh xắn. Vương Thâm Chiêu bước đến với vẻ xót xa, vỗ vào vai cô nói: “Dậy đi, sao lại ngủ ở cửa vậy, không sợ mất đồ à?”.
Thẩm Hiểu Đường giật nảy mình và mở mắt ra, cười với vẻ hẫng hụt nói: “Đại ca, ngoài thân tớ ra, tớ đã để mất hết mọi thứ có thể mất rồi…”
“Đừng nghĩ linh tinh! Có chuyện gì thì nói tớ nghe xem nào!”. Vương Thâm Chiêu đỡ cô dậy nói.
“Không thể nói được, Phương Hồi có bầu rồi, đứa bé… là của Trần Tầm”. Mắt Thẩm Hiểu Đường lại ngân ngấn nước.
“Hả?”. Vương Thâm Chiêu sững sờ, cậu nhớ đến vụ xung đột giữa Trần Tầm và Quảng Cường lần trước, tính ra cũng mới chỉ hơn một tháng trước.
Thẩm Hiểu Đường đã xách hai túi nhỏ và xuống đến giữa cầu thang, rồi cô ngoái đầu lại nói với Vương Thâm Chiêu: “Đại ca, đi thôi, cậu xách hộ tớ túi to nhất đó, còn lại bọn mình sẽ làm thêm chuyến nữa là hết”.
“Hiểu Đường…”. Vương Thâm Chiêu ngập ngừng nói: “Chắc cái thai đó không phải của Trần Tầm đâu… đợt vừa rồi… Phương Hồi đã… với một cậu khác… Quảng Cường, cậu biết chứ? Chính là cậu ta, một kẻ rất lăng nhăng… Sau khi biết chuyện, Trần Tầm còn đánh nhau với hắn”.
Thẩm Hiểu Đường sửng sốt nhìn Vương Thâm Chiêu, nét mặt đã lấy lại được sinh khí, nhưng sau đó lại sầm xuống nói.
“Đi thôi, trời sắp tối rồi”.
“Cậu vẫn đi ư?” Vương Thâm Chiêu nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.
“Ừ”. Thẩm Hiểu Đường rơm rớm nước mắt gật đầu nói: “Tình yêu mà tớ cần phải vô cùng tuyệt vời, trong lúc tớ cần, người ấy phải ở bên tớ, trong lúc tớ buồn, người ấy phải bảo vệ tớ. Nhưng Trần Tầm không làm được điều đó, cậu ấy không kéo tớ lại cũng không bảo vệ tớ, cậu ấy đã nói với tớ những điều tớ không muốn nghe nhất, cậu biết không, vừa nãy lúc cậu đến, tớ còn có ảo giác rằng chắc là cậu ấy đã quay về rồi, nhưng không phải… Tớ biết cậu ấy là người tốt và tớ cũng biết là cậu ấy yêu tớ, nhưng cậu ấy quá nặng lòng với Phương Hồi, nặng đến nỗi tớ không thể chịu nổi…”.
“Hiểu Đường…”.
“Tớ phải để cho hắn hối hận và không có cơ hội níu kéo nữa! Hối hận đến tột độ! Đáng đời hắn ta!”. Thẩm Hiểu Đường lại bước lên nói, cô mở ba lô và lấy ra một tập giấy note, bóc ra một trăng, viết gì đó rồi dán lên cửa: “Lúc đầu tớ hận hắn vô cùng, không muốn nói gì với hắn nữa, thôi giờ vẫn phải để lại cho hắn lời nhắn gì đó! Đại ca, bọn mình về thôi!”.
Thẩm Hiểu Đường kiên quyết ra về, căn phòng ấm áp, tuyệt vời đó đã mãi mãi ở lại sau lưng cô, Vương Thâm Chiêu liền khoác vai cô nói: “Hiểu Đường! Sẽ có một người như thế yêu cậu! Trong lúc cậu cần sẽ xuất hiện ngay lập tức, trong lúc cậu buồn sẽ bảo vệ cậu, không để cậu thất vọng, và chắc chắn cũng sẽ không nói những điều khiến cậu phải buồn!”.
“Ừ!”. Thẩm Hiểu Đường gục vào vai Vương Thâm Chiêu và khóc.
Lúc Trần Tầm từ bệnh viện trở về căn phòng họ thuê đã là hơn chín giờ tối, dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy mẩu giấy cuối cùng mà Thẩm Hiểu Đường để lại cho cậu, bên trên chỉ viết hai chữ “bye bye” rất đơn giản, bên cạnh đó, Thẩm Hiểu Đường còn vẽ thêm một chú gấu nhỏ dễ thương, chỉ có điều lần này chú gấu không cười mà trên mi có đọng một giọt nước mắt.
Trần Tầm đứng trước cánh cửa khép kín và bật khóc, trong tay cậu là tờ giấy xét nghiệm của Phương Hồi, bên trên đóng dấu 0 đỏ chói.