úng trán, cô chủ nhiệm không chịu được nữa liền bước đến.
“Tất cả ngồi yên tại chỗ cho tôi! Các bạn lớp khác đều ngồi yên được, tại sao các em lại như con choi choi vậy! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này! Tôi mà không đến chắc các em định chơi trò trốn tìm ở quảng trường Thiên An Môn chắc?”.
“Không ạ, không ạ, không ồn ào như thế đâu cô ạ!”. Triệu Diệp cười hề hề nói.
“Em còn cười nữa hả! Ngồi trật tự cho tôi!” Cô Hầu nghiêm mặt nói: “Tôi thấy chắc em nhàn rồi quá đúng không, thôi thế này nhé, tôi giao cho em một việc, lát nữa em phụ trách đưa các bạn đi vệ sinh, ở bên kia kìa, chỗ được quây thành ô màu xanh đó!”.
“Hả?”. Triệu Diệp kêu lên thảm thiết một tiếng: “Không cần đâu cô, chuyện này Kiều Nhiên làm sẽ ổn hơn, bạn ấy là lớp phó đời sống mà!”.
“Đừng đẩy cho người khác nữa! Em cao, thị lực tốt, quan sát tốt, đề phòng các bạn chạy lung tung! Quảng trường rộng thế này, người lại đông, bạn nào lạc thì biết tìm ở đâu!”. Cô Hầu Giai nhìn tứ phía nói.
“Cô ơi, nhà vệ sinh đó làm thế nào ạ? Bình thường đâu có thấy Thiên An Môn nhiều nhà vệ sinh như bây giờ đâu!”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Đi, tớ đưa cậu đi xem! Xem là biết liền mà”. Triệu Diệp cười khì khì nói.
“Coi cậu ta kìa, vừa nãy còn chống đối kịch liệt! Gia Mạt vừa hỏi là hào hứng ngay!”. Trần Tầm chọc vào Phương Hồi nói nhỏ, Phương Hồi nhìn vẻ mặt rạng ngời của Triệu Diệp, cười và gật đầu.
“Không có việc gì vào nhà vệ sinh tham quan làm gì! Lúc đến các em có nhìn thấy các nắp cống hình chữ nhật đúng không, mở những cái nắp đó ra là có thể làm nhà vệ sinh rồi”. Cô chủ nhiệm chỉ ra đằng xa nói.
“Hả? Chính là cái đó ạ! Còn phát huy được như thế ạ?”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt: “Ai thiết kế vậy cô? Gấu thật!”.
“Không biết đúng không? Thế nên cô chủ nhiệm giao cho cậu dẫn mọi người đi vệ sinh là để cậu được quan sát ở cự li gần, quay về viết báo cáo, hội báo với chúng tớ, sau vụ này về cậu nên viết bài luận “Một số suy nghĩ về nhà vệ sinh ở quảng trường Thiên An Môn”. Trần Tầm nháy mắt nói.
“M.kiếp! Tôi thấy dạo này cậu lắm chuyện quá đấy!”. Triệu Diệp xông đến ra sức ấn đầu Trần Tầm xuống, mọi người liền cười ngặt nghẽo, cô Hầu vừa cười vừa phê bình cậu ta: “Triệu Diệp! Không được nói bậy!”.
Khi quảng trường Thiên An Môn rộng lớn vang lên giai điệu của bài hát Yêu đất nước Trung Hoa, không khí tự nhiên sôi động hẳn lên. Điệu múa bình thường uể oải, đột nhiên cũng trở nên tràn đầy sức sống, hàng nghìn người cùng nhau xoay tròn, biểu diễn rất nhuần nhuyễn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đẹp mắt.
Thỉnh thoảng Phương Hồi chạm mặt với Trần Tầm, cả hai đều nhìn nhau cười, cả hai đều cảm thấy mình thật may mắn, giữa biển người mênh mông len lén tận hưởng cảm giác yêu nhau. Tôi nghĩ đây cũng được coi là một sự lãng mạn, giữa bao nhiêu người như vậy, gặp được nhau cũng không phải dễ dàng gì, đối với họ trong độ tuổi đó, hiểu nhau lại càng đáng quý hơn.
Buổi dạ hội đã được mở màn, bầu ười đêm được bắn rất nhiều pháo hoa rực rỡ, loại pháo hoa đó không giống với loại pháo hoa bình thường chúng ta vẫn gặp, quả pháo nào cũng được chế tác rất cầu kì, được bắn lên bằng đại bác, hoa nở giữa không trung rất lớn và đầy đặn. Vì đứng rất gần, cảm giác như đưa tay ra là có thể chạm được vào, thế nên nhìn như sông ngân hà đang tài rộng trên đỉnh đầu. Đám Phương Hồi chưa bao giờ được ngắm pháo hoa đẹp như vậy, đứa nào cũng nhảy nhót tưng bừng như trẻ con, rộn ràng, hăng say.
Nhạc lại cất lên, Trần Tầm kêu gọi bạn bè: “Các anh em! Nhảy đi, buổi múa tập thể cuối cùng đó! Tất cả hãy nhiệt tình lên!”.
“Nhảy đi, nhảy đi!”. Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt.
“Gì vậy… Tớ đâu có đứng trong đội này…” Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Haizz! Đã bảo là buổi múa tập thể cuối cùng rồi mà, lại còn quan tâm đến việc đứng ở đâu nữa! Đợi đến dịp 100 năm quốc khánh, bọn mình đều gần 70 rồi, làm sao còn múa được nữa! Đến lúc đó không còn cơ hội múa chung một bài nữa đâu, thôi cứ múa đi, mau lên!”.
Triệu Diệp tranh thủ nhạc của bài Vũ điệu thanh xuân vang lên, làm một động tác mời rất lịch lãm. Lâm Gia Mạt nhìn vẻ quái đản của cậu mà bật cười ha ha và vui vẻ nắm chặt tay cậu.
Tiếng sóng giữa quảng trường ngân vang đến tận chân ười, Lâm Gia Mạt bịt tai gọi lớn Phương Hồi, Phương Hồi vẫn không nghe thấy cô nói gì, hai đứa khua tay múa chân một hồi, mới hiểu Lâm Gia Mạt nói là “chụp ảnh”. Phương Hồi liền đưa máy ảnh cho cô chủ nhiệm, nhờ cô giúp, Lâm Gia Mạt vội kéo đám Trần Tầm đi đến, năm đứa túm tụm lại, mỗi đứa một tư thế, giữa trời đêm tràn ngập pháo hoa, chụp một tấm ảnh chung duy nhất trong cuộc đời năm đứa.
Đại lễ kỉ niệm thu hút sự chú ý của cả thế giới đó, trong mắt các chàng trai, cô gái ấy, cuối cùng đã biến thành bóng của pháo hoa trong bức ảnh. Họ không biết lịch sử sẽ ghi chép thế nào, cũng không hề ý thức được rằng đã trở thành bộ phận tổ thành của một ngày quan trọng. Là một trong số hàng vạn người đang ngửa đầu lên nhìn cảnh tượng hoành tráng đó, lúc đó Phương Hồi chỉ đơn thuần là cảm thấy vui, đến nỗi quên mất việc mình và Trần Tầm đã len lén nắm lấy tay nhau, Kiều Nhiên đứng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và buồn bã.