Hạc đẩy hắn - "Đừng làm càn nữa, mau đi đi, đừng để Sam đợi."
Hắn thở dài đứng dậy - "Em không cần đuổi anh cũng phải tự đi."
Hạc bước theo hắn - "Dạo này trên công ty bận rộn lắm sao?"
"Anh sắp chết rồi. Chuồn ra ngoài thăm em một cái mà ngay cả đại tiểu thư cũng đến rước, em có thấy không?"
Hạc nhìn hắn nhăn nhó phì cười, dang tay ra nói - "Lại đây. Cho ôm 1 cái."
San không chần chờ nhảy tới.
Bàn tay hắn ghì chặt lấy cô. Cả người tựa hẳn lên cô, mặt vùi trên vai cô, giống như làm nũng. Hạc nghe hắn thở dài khe khẽ bên tai. Hạc cảm thấy kỳ quặc, hắn ở bên ngoài giả vờ đạo mạo nghiêm trang bao nhiêu, thì ở trước mặt cô trẻ con bấy nhiêu.
Bao nhiêu năm vẫn vậy. Vẫn giống y như lần đầu gặp nhau.
Cô đưa tay vuốt vuốt lưng hắn.
Thật ra suốt bốn năm cô ở nước ngoài, cô và hắn gần như không liên lạc với nhau.
Ở trường, cô học dồn chương trình rất nặng, buổi tối và cuối tuần còn đi làm thêm kiếm tiền. Cô bận rộn đến xoay vòng vòng. Ngày tháng lúc nhanh lúc chậm, cứ thế trôi qua. 4 năm, khi nhìn lại Hạc thấy giống như một con thoi đưa, trông qua tưởng như dài nhưng chớp mắt đã vuột qua khỏi tầm tay.
Có đôi lúc đi một mình trên đường cô sẽ cảm thấy có chút lạc lõng, có chút cô đơn. Lúc ở đại học, cô không phải không có người theo đuổi. Chỉ là, cô cảm thấy gặp bao nhiêu người cũng không có ai giống như hắn. Có đôi khi cô sẽ gọi về, đa phần đều không có người bắt máy, hoặc khi bắt máy, cô đều quá sợ hãi mà cúp máy, một lời cũng không nói nổi.
Cô cảm thấy nếu cô và hắn liên lạc, mối quan hệ của họ có lẽ đã đi con đường như sau: Mấy tháng đầu, hoặc ít nhất năm đầu tiên sẽ chăm chỉ gọi điện. Sau đó những cuộc gọi những tin nhắn sẽ thưa thớt dần, cuối cùng là hoàn toàn biến mất. Cô và hắn sẽ trở lại thành hai con người không còn liên quan tới nhau nữa.
Điều này khiến cô không dám gọi cho hắn. Cô không biết San nghĩ gì, hắn cũng không hề tìm cô.
Trong ba năm, cô đã hoàn tất chương trình học của mình. Hạc ở lại nước ngoài làm thực tập ở bệnh viện thêm một năm rồi mới trở về.
Ngày cô hạ cánh ở sân bay, bước ra khỏi cửa sân bay, đã thấy nghìn nghịt người đứng chờ người thân. Cô không có ai đến đón, một mình kéo valy đi ra khỏi cửa. Vừa thoát khỏi dòng người chặn trước cổng cô đã khựng lại.
Cô nhìn thấy hắn. San nắm tay bé Sam mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ.
Bé Sam nhìn thấy cô trước cả hắn, liền kéo tay anh trai chỉ về phía cô. Hạc vẫn còn đứng bất động. Hắn ngẩng lên, nhìn thấy cô thì sững người, ngay cả tay em gái đang cầm cũng buông rơi, cứ thế bước tới.
Khoảng thời gian hắn bước về phía cô trôi qua giống như một bộ phim chiếu chậm. Cô cứ ngỡ mình không nhớ hắn, khi ấy nhìn thấy hắn cô mới nhận ra thì ra là cô không dám nhớ hắn. Chỉ cần có một giây nghĩ về hắn thì tất cả đều dâng trào như thuỷ triều, chỉ một giây nghĩ về hắn cô sẽ không còn can đảm một mình bước đi trên con đường đã chọn lựa nữa.
Từng bước, từng bước chân của hắn như dẫm lên hết mọi tháng ngày xa cách, dẫm lên hết mọi khoảng cách giữa họ. Cả thân người cô cứ thế bị hắn ôm lấy.
Hắn nói, giọng nói không có cao ngạo thường thấy, lại nghẹn ngào - "Bố cô sịp bó."
Ngay cả Hạc sắp sửa rớt nước mắt lúc ấy cũng phải bật cười.
Thật ra, mọi cô gái đều mong có một bến bờ của riêng mình, để cho dù đi bất cứ nơi đâu cũng có thể quay về. Ngày hôm đó cô trở về, nhìn thấy hắn, cô rốt cuộc cũng hiểu, thế giới này thật sự cho dù cô có đi cùng trời cuối đất, cũng không tìm được một người thứ hai như hắn.
Cô nói với hắn – "Tôi có quà cho cậu."
"Quà gì?" – Hắn nhướn mày hỏi cô.
Cô đưa tới trước mặt hắn một thứ.
Hắn sững người nhìn.
Trong tay cô chính là chìa khoá xe máy của hắn, chiếc chìa khoá mà lần đầu hắn gặp tai nạn trước cửa nhà cô, cô đã nói dối hắn là không tìm thấy.
Hắn nhìn cô – "Thứ này sao lại ở trong tay em? Em nói đi, có phải lần đầu gặp anh là đã yêu rồi phải không?"
"Không những thế, bốn năm rồi tôi vẫn không yêu nổi ai khác, thật thê thảm."
Thế là bị hắn đè ra hôn tới ná thở.
Sau đó thì... cô thành bạn gái hắn.
Gọi là bạn gái, nhưng mà thật chất cô lại cảm thấy mình giống như đối tượng cho hắn ôm hôn mỗi ngày và phun mấy câu ngả ngớn rợn da gà.
Sau khi thành bạn gái, hắn ép buộc cô thay đổi xưng hô. Dù gì cũng danh chính ngôn thuận rồi, vả lại cô không nghe hắn sẽ tung đầy hoả mù, từ mè nheo đến đe doạ, đến giận dỗi, đến cả mỹ nam kế, khiến cô đau đầu vô cùng. Hạc không muốn vì chuyện này mà mãn kinh sớm, cho nên đành thuận theo ý hắn. Lần đầu được cô gọi anh, hắn giống như tên ngốc cười ngoác mồm suốt cả ngày, sau đó cô nói gì hắn cũng đòi thêm chữ anh này, còn dạy cô uốn lưỡi bật tiếng nũng nịu đến nỗi cô phát hoảng.
Cô và hắn không công khai mối quan hệ. Tuy hắn bất mãn nhưng mà nhìn lực lượng hâm mộ của hắn ở bệnh viện, Hạc luôn có cảm giác mình là điệp viên sống trong lòng địch, chỉ cần để lộ thân phận cô sẽ lập tức bị phanh thây xẻ thịt không thương tiếc. Móng vuốt của phụ nữ, đáng sợ lắm nha.
Tuy cô luôn cố gắng giữ bí mật, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài cô gái đến tìm cô. Hạc rất nghi ngờ là do tên kia rò rỉ thông tin, đẩy gánh nặng qua cho cô giải quyết. Ai cô không biết nhưng nếu là hắn thì vô cùng có khả năng.
Vì thế mỗi khi có người tìm tới, cô lúc nào cũng cầm theo cả đống danh thiếp, sau đó vui vẻ đưa cho họ mà nói - "Nếu được, cầu xin cô hãy đem hắn ta đi càng xa càng tốt giúp tôi. Còn nếu không được đây là danh thiếp của tôi. Tôi là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Trung Ương Nhân Quyền. Tên này thô bạo lắm, đối với phụ nữ cũng không nương tay. Hồi trước tôi có lần đòi ở lại cạnh hắn, bị hắn giáng cho một bạt tai đuổi đi. Thế nên khi tiếp cận hắn cô nhất định phải cẩn thận. Lỡ có bị hắn nổi điên đánh cho bị thương cũng đừng sợ, cầm thẻ này đến bệnh viện tìm tôi, nhất định sẽ giảm 5% mọi điều trị cho cô. Cho nên cô cứ can đảm tiến tới nhé."
Cách này thường rất hữu hiệu, chưa có ai tìm đến lần thứ 2. Nhờ hắn mà cô phát được bao nhiêu là danh thiếp.
[...]
Hạc nhìn đồng hồ, rảo bước vào một phòng ăn Bên trong đã có người ngồi sẵn. Thấy cô, ông dợm đứng lên nhưng cô đã lên tiếng - "Bố ngồi xuống đi."
Người này không ai khác chính là thái thượng hoàng, bố của anh em San và Sam. Từ sau khi cô và hắn chính thức hẹn hò, ông vẫn thường rủ cô đi ăn. Gọi là đi ăn, mục đính chính vẫn là báo cáo tình hình quý tử nhà ông. Bố hắn đối với cô trước sau luôn ôn hòa, nhưng cứ hễ giáp mặt San thì cuồng phong bão tố thủy triều đại hạn kiểu gì cũng kéo tới.
Hạc thầm nghĩ, có ai nói con gái nói đúng là sai, nói không là có, chắc chắn không hiểu đàn ông rồi. Như điển hình hai anh Hàn Quốc này, bên trong càng quan tâm nhau bao nhiêu thì bên ngoài càng khắc khẩu bấy nhiêu. Họ chỉ còn thiếu điều cầm dao chém nhau nữa thôi. Hạc tự nhiên trở thành người trung gian giữa họ. Có đôi khi khiến cho cô cảm thấy đau hết cả đầu.
"Nghe nói hôm qua nó tới bệnh viện của con?"
"Vâng ạ." - Hạc gật lấy gật để. Tuy thái thượng hoàng đối với cô luôn rất dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng mà nói gì thì nói, vẫn cứ là thái thượng hoàng, cô đối với ông vừa kính vừa sợ. Nghe ông hỏi chuyện này, cô đoán ông lo lắng cho hắn, liền vội vàng trình báo - "Anh ấy không bị gì nghiêm trọng đâu ạ. Chủ yếu chỉ là trốn việc đến quậy phá thôi."
Thái Thượng Hoàng nhâm nhi tách trà, gương mặt cũng giãn ra, cười - "À. Nó đến thăm con."
Tuy sự thật đúng là thế, nhưng qua lời của Thái Thượng Hoàng thì Hạc nghe không khỏi cảm thấy chột dạ.
Cô đành cầm tách trà nhấp vài hớp để chữa ngượng, ông đã hỏi tiếp - "Hai đứa chừng nào thì cưới?"
Hạc bị sạc nước trà, ho khù khụ.
Thái Thượng Hoàng dường như rất vui vẻ, lại tiếp tục hỏi - "Sao đột nhiên lại ho? Hay là con đang ốm nghén?"
Hạc lại càng ho khan.
Thái Thượng Hoàng thấy vậy càng cười khà khà vui vẻ. Hạc rất nghi ngờ vừa rồi là ông cố ý để trêu cô.
Ông nhìn cô, ánh mắt của người làm cha trìu mến - "Con gái. Thât mong con sớm về nhà chúng ta."
[...]
"Đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy? Anh hỏi cũng không trả lời." - San đưa tay nhéo má cô.
Hạc ngẩng lên, phát hiện mình nãy giờ đúng là đã để tâm hồn trôi dạt về phương nào. Nhìn lại, cô và San đang ngồi ăn cơm trên một quán ăn sân thượng.
Cô cười gượng - "Anh vừa nói gì?"
"Anh hỏi em và bố nói những gì?"
Hạc hơi ngập ngừng, nhưng vẫn khai thật - "Bố hỏi chúng ta khi nào kết hôn."
Hắn ngước lên nhìn cô, ánh mắt híp lại - "Thế em có nói với bố là em từ chối lời cầu hôn của anh 3 lần rồi không?"
Cho vàng cô cũng không dám. Cô thấy thái thượng hoàng đang rơi vào giai đoạn chỉ còn thiếu điều nhốt họ vào trong phòng kín khoá trái cửa lại, xong rồi chờ 9 tháng 10 ngày sau thả họ ra. Ta-da, tự nhiên có cháu bồng.
Hạc nhăn mặt nhìn hắn – "Anh than thở cái gì chứ? Có lần nào anh làm tử tế đâu, làm sao em đồng ý?"
"Không tử tế chỗ nào? Lần nào cũng suy nghĩ nát óc mới ra cho em." – San vặc lại.
Hạc đối với đề tài này, luôn luôn phẫn uất - "Anh còn chối? Nhắc lại cho em nghe xem, lần thứ nhất anh cầu hôn ở đâu?"
Hắn im lặng một lúc rồi đáp - "Trên tàu lượn."
"Kết quả?"
Hắn không trả lời.
"Kết quả?" – Hạc lập lại câu nói.
Hắn hậm hực lên tiếng - "Bay mất nhẫn."
Lần đó hắn lại ném cô lên trên tàu lượn, khỏi cần nói cô sợ đến phát khóc, làm gì còn đầu óc mà biết hắn nhét vào tay cô cái gì. Vừa lúc đó tàu lượn 90 độ đâm đầu thẳng xuống, chiếc nhẫn cô chưa từng nhìn thấy cũng theo đó vút cái vèo theo nước mắt, nước mũi và tiếng gào của Hạc vào khoảng không vô tận không bao giờ còn nhìn thấy nữa.
Thế là cả buổi sau đó cô và hắn phải ở lại công viên đến tối mịt tìm lại chiếc nhẫn kia. Rất tiếc chiếc nhẫn đáng thương chưa một lần nhận chủ đã một đi không trở lại.
Nhắc đến chuyện này, Hạc thề là hiện tại cô vẫn còn có cảm giác muốn đẩy hắn rớt khỏi tàu điện, mà phải đẩy rớt trúng đường ray, cho cô ngồi trên ấy cán qua.
"Còn lần thứ hai?"
"Lần đó đưa em tới nhà hàng, có nến có hoa hồng đầy đủ còn gì?"
"Thế anh nói cái gì với em?"
Hắn không đáp.
Hạc cao giọng – "Anh không nhớ thì để em nhắc cho anh nhớ. Anh nói, Hạc, xin em trở thành con chim duy nhất của anh. Anh hỏi em làm sao mà nhận lời? Hả?"
Hôm đó cô thật sự đã bị cảm động suýt chết. Thấy San rút nhẫn ra, cô còn mém chút nữa thì bật khóc. Nào ngờ hắn vừa mở miệng ra, hư hết, hư toàn bộ, hư từ gương mặt đẹp trai của hắn cho đến khung cảnh lãng mạn như trong truyện cổ tích. Cô chỉ còn thiếu điều muốn lật cả cái bàn tiệc vào đầu hắn.
San nhăn mặt lầm bầm – "Đó là do em suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ là dựa theo lời thoại của Romeo và Julliet. Đấy là anh còn chưa học theo Shakespeare nói, anh ước gì được làm con chim của em đấy."
Hạc day day hai bên thái dương, cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn siết cổ hắn.
San hậm hực nhìn cô - "Thôi được. Hai lần đầu anh thừa nhận là do anh. Nhưng lần thứ ba rõ ràng là lỗi của em."
Hạc vốn đã nghĩ, màn cầu hôn của hắn không thể nào thảm hơn hai lần đầu đư