nh phát hiện con của anh hình như chỉ biết làm hai việc này.
“Nó còn nhỏ.” Cô giúp Niệm Duy đắp chăn, sửa sang lại quần áo mình.
“Không cần!” Anh cầm hai tay của cô chặn lại.
“Hả? Cô nhất thời còn không biết dụng ý của anh.
“Em nợ anh nhiều lắm, một năm qua hại anh cấm dục, để xem em đền anh thế nào nào!” Anh nheo mắt lại, bắt đầu cởi áo khoác. Một màn vừa rồi, làm dục vọng đã lâu của anh bị khiêu khích hoàn toàn.
“Anh muốn làm cái gì? Con của chúng ta còn ở đây đấy” Vũ Dung bất khả tư nghị trừng mắt anh.
Đừng hô to như thế, nó ngủ rất say, em muốn đánh thức nó sao?” Anh từng bước một đến gần cô, cô bước lui ra phía sau, lưng chạm đến vách tường,“Đừng tới đây, em không muốn làm việc này trước mặt đứa nhỏ?”
“Anh thật ra không để ý lắm, nhưng nếu em kiên trì vậy, thì đổi phòng khác cũng được.” Anh đi ra phía trước, ôm lấy cô, ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng bên cạnh. Vũ Dung trong lúc nhất thời còn không biết đang xảy ra chuyện gì, đã bị mang tới nằm trên bàn làm việc lớn. Anh đứng cách một bước, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ quần áo trên thân, trên mặt lộ ý cười.
“Đừng, em không muốn lại có quan hệ gì với anh.” Sợ anh, cũng sợ chính mình……
“ Chỉ sợ điều này không phải thứ em có thể lựa chọn , em chỉ có thể có anh, vĩnh viễn đều chỉ có thể có anh!” Anh biểu thị khí phách công khai, một bên cởi quần áo trên người cô.
“Không? Buông!” Vũ Dung giãy dụa càng làm anh có lực ôm, hai người ở giằng co, đem mọi thứ trên bàn đẩy rơi xuồng đất, phát ra từng tiếng va chạm lớn.
“Em muốn đánh thức đứa nhỏ sao? Thằng bé sẽ bị dọa khóc đấy!” Anh uy hiếp bên tai cô.
Vũ Dung dừng động tác; Toàn thân cứng ngắc.
“Thế mới ngoan.” thanh âm của anh trở nên khàn khàn, từng thứ từng thứ trên người cô bị cởi rơi xuống.
Dưới ánh đèn vàng, thân thể cô trần trụi hiển hiện, làm cho anh phát ra tiếng thở dài,“Em làm cho anh chờ lâu vậy, đau khổ nhẫn nại , chỉ vì muốn gặp lại bộ dáng này của em……”
Vũ Dung ngượng ngùng cúi đầu, không dám nghênh thị ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh cúi đầu xuống, theo cái trán của cô bắt đầu hôn, mỗi nụ hôn làm cho cô run run, chỗ nào cũng như là ngọn lửa nhỏ, mắt thấy sẽ dấy lên hỏa diễm hừng hực.
Tay cô kìm lòng không được nắm chặt bờ vai của anh, không hiểu được nên phản kháng lại phản ứng này như thế nào cho phải.
“Em có vẻ càng mẫn cảm ……” Anh cố ý khiêu khích nói, hai tay mơn trớn từng đường cong mềm mại.
Vũ Dung mặt sớm đỏ bừng, xa cách một năm, cô vẫn là không thể che giấu cảm giác đối với anh, chỉ có thể ngụy trang nói:“Em không có!”
Anh ngậm lấy đầu ngực, bắt đầu liếm láp,“Nơi này, trừ bỏ anh và con, ai cũng không thể đụng vào, biết không?”
“Anh quản không được em……” Cô hít một hơi, bởi vì ngón tay thon dài của anh càng dời xuống .
“Anh đương nhiên muốn xen vào em, thân mình này mười năm nay đều là của anh, về sau cũng vậy, chỉ có anh mới có thể!”
“Em hận anh…… em hận anh……” Cô hận anh, nhưng càng hận chính mình.
“Hận anh là sao? Anh không sao cả, anh chỉ muốn em…… Vĩnh viễn, vĩnh viễn là của anh……” Anh đem thân thể của cô đẩy ngã ở trên bàn, hai người gần sát làm cho cô lập tức cảm nhận được sự phấn khích của anh. Ngực của anh đè nặng ma sát ngực cô, cứng rắn cùng mềm mại đụng chạm, là một loại kỳ lạ mà phiến tình kích thích, hai người tim đập đều tùy theo nhanh hơn .
Mà anh kế tiếp cố ý thi triển ma pháp, lại làm cho hai người cũng không cấm than nhẹ ra tiếng, mỗi một chỗ da thịt đều lâm vào nóng lên, nóng lên. Rốt cục, anh đẩy cao hai chân của cô, bắt đầu dò hỏi tiến vào. Một năm cô không mây mưa, lập tức cảm giác chặt khít và không khoẻ,“Đừng như vậy, đau quá……”
“Sao lại nói vậy, anh sẽ không buông tha em đâu, đây là em phản bội anh!”
“Ngừng một chút, cầu xin anh……” bàn tay nhỏ bé của cô đẩy vào bờ vai của anh nhưng không thể lay động anh.
“Anh muốn xử phạt em, đây là do em hứng chịu !” Anh cất lời lãnh khốc, bên hông động tác lại phóng nhẹ xuống dưới, đợi cho cô chậm rãi có thể thích ứng, mới một lần lại một lần chậm rãi xâm nhập.
Anh cúi đầu hôn lên đôi mi thanh tú đang nhăn lại,“Em cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Này câu hỏi vẫn là tiết lộ sự quan tâm của anh .
Mặt đỏ của cô lên, không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật, đành phải nhắm mắt lại, không muốn nhìn chính mình bị hòa tan vì mị lực của anh. Tất Duy Lân rút ra, đem cô lật úp lại, làm cho cô ghé vào bàn, theo sau lưng cô tiến vào, hai tay còn từ phía sau nắm chặt hai vú cô, môi ghé vào bên tai thấp giọng nói:“Nói em muốn anh…… Nói mau, không phải chỉ có anh là người có loại cảm giác này…… Em cũng bốc cháy lên , không phải sao?”
“Không, em không có……” Giọng nói cô thoát ra, bởi vì anh càng thêm lực đánh sâu vào.
“Nói dối!” Anh cắn cắn vành tai trắng noãn cô của cô,“Anh muốn em thừa nhận, em là muốn anh !”
“Em không nói…… Em tuyệt đối không nói……” Cô quật cường phủ nhận.
Tức giận của anh hóa thành dục hỏa càng mạnh, gần như điên cuồng mà muốn cô,“Vì sao? Vì sao luôn như vậy? Anh muốn em, anh muốn em cũng muốn anh!”
Vũ Dung rốt cuộc không thể nói j cả, chỉ có thể phát ra mơ hồ rên rỉ, trong đầu đã muốn trống rỗng.
Anh ngồi xuống trên ghế, đem cô xoay người lại, trực tiếp hướng anh vào cô, anh nắm chặt mông của cô, làm cho vật tượng trưng nam tính của anh tiến vào, cao thấp kịch liệt chấn động.
“Duy Lân, cầu anh……
“Cầu anh cái gì?” Anh mồ hôi trên trán chảy rơi xuống trước ngực cô.
Cô cũng không biết chính mình muốn là cái gì, chỉ là không thể thừa nhận tra tấn ngọt ngào này, lại muốn muốn tiếp tục, lại muốn muốn cho nó dừng lại, côthật sự không biết nên nói như thế nào…… Côphát ra thanh âm nức nở,“Em chịu không nổi……”
“Nói cho anh biết…… Em là muốn anh ……” cúi đầu liếm trước ngực cô.
“Em……em muốn…… em muốn anh……”
“Vũ Dung…… Em thật quật cường …… đáng yêu…… anh không trừng phạt em không được.” Dưới sự dẫn dắt của anh, cô rốt cục đưa anh lên đỉnh…… Đợi cho hai người chậm rãi bình tĩnh trở lại, anh vẫn ôm cô vào trong ngực, có thể lắng nghe đến tiếng tim đập lẫn nhau. Vũ Dung đem mặt dán trước ngực ẩm ướt của anh, chỉ cảm thấy thật ấm áp, như về tới nhà.
“Làm sao vậy? Mệt thành như vậy?” Anh vuốt mặt của cô hỏi.
“Anh thật sự là điên rồi……” Vừa rồi hoan ái tới đòi mạng, làm cho cô toàn thân đều hư thoát .
“Ai bảo em dám can đảm đối với anh như vậy? Không cho phép rời đi , nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha thứ!” hai tay anh ôm chặt lấy cô chứng tỏ lửa giận chưa tiêu.
Vũ Dung từ từ thở dài, không thể đáp lại những lời này, đành phải chuyển đề tài hỏi: “Sao anh tìm được em?”
“Vì tìm em, anh không biết tìm bao nhiêu thời gian cùng tận lực, anh tìm văn phòng thám tử, thay phiên ở Đài Bắc, giám thị ở Dương Mai cho đến buổi chiều hôm nay, nhà mẹ em rốt cục mới phát hiện, nhìn thấy em đi vào nhà, cuối cùng còn nhớ rõ gọi điện thoại cho anh biết! Anh vừa nghe, liền lập tức lái xe đi tìm em, lúc này đây anh nhất định sẽ không để cho em đào tẩu !”
Nghe được anh nói như vậy, lập tức làm cho cô ngẩng đầu lên,“Vì sao? Chỉ vì em là người của anh, mà anh hoảng hốt tìm em?”
“Em là của anh, chúng ta trong lúc đó không có chấm dứt, anh đã nói rồi!” Anh mạnh mẽ trả lời.
Vũ Dung nản lòng , đây không phải đáp án cô muốn nghe.
“Dù sao anh cùng Mang tiểu thư hẳn là đã kết hôn, anh cần gì phải kiên trì như vậy……?”
“Em đề cập tới cô ta làm gì? Anh với cô ta chẳng liên quan gì cả!”
“Nhưng là…… Nhưng là……” một năm nay, cô rất ít xem tạp chí, chỉ là không muốn thấy tin tức anh kết hôn, chẳng lẽ bọn họ đến bây giờ còn chưa có thành hôn sao?
Anh nói như chém sắt, “Không có gì tốt nhưng, anh không có khả năng cưới cô ta, anh ngay cả chạm vào cũng không muốn!”
“Anh không phải muốn kế thừa vị trí của cha anh sao……” Cô thật sự không hiểu.
“Em lạnh không?”
“Em……” Ở dưới ánh mắt của anh, cô chỉ cảm thấy trên mặt thiêu nóng vô cùng.
Anh ôm chặt cô,“Anh biết em hận anh, nhưng mà, anh sẽ không bỏ em đi ! Em tuyệt đối sẽ không có cơ hội đào tẩu, em nghe rõ chưa?”
“Anh làm sao có thể…… Yêu em đây?” Cô vẫn là không thể tin được.
Anh thở dài,“Kỳ thật, mười năm trước lần đầu tiên nhìn em, anh đã có dự cảm này rồi. Nhưng, anh không thể yêu người nào cả, anh không cho phép mình làm ra loại tình cảm ngu ngốc này, cho nên, anh chỉ dùng thủ đoạn uy hiếp, mới có thể có được em, lại càng không để cho người khác có được em. Mỗi một lần trong bóng đêm ôm em, anh đều nói với chính mình, đây là tình dục, là nhu cầu, không có gì khác , nhưng mà, anh lại bởi vậy không thể lại ôm nữ nhân khác, cho nên, anh thuyết phục chính mình, đây chính là thói quen, tuyệt đối chính là thói quen.”
“Như vậy qua chín năm, em nói cùng với anh chia tay, anh mới đột nhiên tỉnh ngộ, anh không thể không có em, chính là anh không muốn thừa nhận, ngược lại đối chính mình nói, đây là lúc cắt đứt thói quen xấu này, dù sao anh cũng nên kết hôn , rõ ràng cưới một nữ nhân môn đăng hộ đối, cũng thuận tiện quên em đi. Nhưng là, anh nhịn không được phái người theo dõi em, khi anh nhìn thấy bức ảnh tất cả đều là em cùng hẹn hò với tên kia, anh ghen tị quả thực muốn phát cuồng, lễ Giáng Sinh ngày đó, lại chính mắt thấy bọn em bộ dạng vui đùa, anh lại không thể nhịn được nữa, vì thế, anh hạ quyết định quyết tâm muốn giữ lấy em, cho dù anh sẽ không cưới em, anh cũng không cho em cùng người khác kết hôn.” Tất Duy Lân dừng trong chốc lát, nhìn vào đôi mắt của cô, cô xem ra đã bị dọa
“Cùng em ở chung , là thời gian anh vui vẻ nhất. Anh chưa từng có hẹn hò, không có cùng đi mua sắm với phụ nữ, là em lần đầu tiên làm cho anh có cảm giác về gia đình. Anh hiểu được rốt cuộc anh không thể che giấu chính mình, nhưng em quá quật cường, anh nghĩ mình có thể cưới người khác, có thể đem em làm như tình nhân, sự thật chứng minh anh sai lầm rồi. Lúc em rời đi, anh cái gì cũng không muốn, ngay cả sự nghiệp cũng không hấp dẫn anh như vậy, anh muốn chỉ có em. Khi anh không hề tỏ vẻ muốn kế thừa gia nghiệp, người nhà của anh ngược lại thân thiện hơn, thực đáng châm chọc phải không? Gần đây bọn anh thậm chí còn có thể ở chung một cách hòa bình, cho dù cha anh đem vị trí truyền cho anh, kế mẫu cùng các chị em gái cư nhiên cũng không có kịch liệt đấu tranh, còn nói tiếng chúc mừng, hiện tại anh đạt thành nguyện vọng từ nhỏ, nhưng anh cũng không vui vẻ, bởi vì anh muốn em, anh yêu em, anh phải tìm được em!”
Vũ Dung nghe đến đó, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống hai má.
“Đừng khóc, anh biết em hận anh, nhưng, anh sẽ làm cho em từ từ yêu thương anh.” Anh đau lòng hôn lên nước mắt của cô.
“Em……” Cô nghẹn ngào nói không nên lời .
“Anh nói những lời này, thật sự làm em khó nghe sao?” Tay anh vuốt nhẹ ở trên lưng cô nhẹ nhàng an ủi,“Nhưng anh mỗi ngày đều phải nói với em anh yêu em, thực đã yêu suốt mười năm.”
Vũ Dung hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, đem mặt chôn ở đầu vai anh, chua xót khóc lên. Lệ của cô có ủy khuất, có vui sướng, có kinh ngạc, có cảm động, sở hữu cảm giác rắc rối phức tạp, làm cho cô cũng không biết nên đối xử với mình thế nào mới tốt. Tất Duy Lân đem