“Đứa ngốc, đừng nói ngốc vậy.” Cô thầm mắng mình, không biết ai mới là đứa ngốc.
Anh cầm lấy cặp tài liệu,“Anh đi.”
“Hẹn gặp lại, sớm về nhé.” Cô nói chuyện miệng tựa như một người vợ đường đường chính chính.
Sau cửa, cô vừa tiễn Tất Duy Lân, Vũ Dung mở to mắt cố không khóc. Hãy để hôm nay trở thành một lễ tình nhân hoàn mỹ! Đây chính là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng……
Bảy giờ tối, Tất Duy Lân mở cửa phòng. Trong phòng tối om, nhưng khi anh vừa mở cửa ra liền thấy có ba ngọn nến đang cháy ở trên bàn ăn, bên cạnh là Vũ Dung đang đứng. Cô mặc lễ phục màu đen trên người, lộ ra đường cong duyên dáng, bả vai cùng lưng, gáy mang theo ánh sáng màu mượt mà trân châu, khuôn mặt trang nhã động lòng người ra tươi cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Anh đã trở lại.”
“Anh đã về.” Anh ngây ngốc trả lời, tựa hồ không rõ mình nói cái gì.
Anh đến gần từng bước một, thấy trên bàn hoa tươi, mỹ thực, sâm banh,“Em đang đợi anh à?”
“Người em chờ tất nhiên là anh.” Vẫn là anh.
Hai người ngồi xuống, Vũ Dung rót hai chén rượu,“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Bọn họ giơ ly thủy tinh có chất lỏng màu hổ phách, cụng ly, sau đó Tất Duy Lân uống một hơi cạn sạch, nhưng Vũ Dung lại chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm. Dưới thứ ánh sáng ấm áp hạnh phúc, hai người lẳng lặng dùng bữa tối, âm nhạc nhẹ nhàng vờn quanh bọn họ, đó là một bản hòa tấu nổi tiếng.
“Còn có tráng miệng, anh chờ một chút.” Vũ Dung đứng lên, đến phòng bếp mang sang một đĩa bánh ngọt chocolate.
“Em làm ?” trên mặt của anh có thoáng vui mừng.
“Ừm! Lễ tình nhân sao có thể thiếu chocolate được chứ?” Cô cắt hai khối bánh ngọt.
Tất Duy Lân ăn một miếng,“Ăn ngon.”
Cô cười cười, vươn tay mơn trớn khóe môi của anh,“Nơi này dính này.”
Anh thoạt nhìn tựa như một cậu nhóc, cô nhịn không được cúi đầu, lấy đầu lưỡi liếm chút chocolate này, lập tức cảm giác được toàn thân anh rung rung.
“Em……” trong cổ họng anh có loại áp lực không nói nên lời.
“Ngọt quá.” Cô cố ý ám muội nói.
“Em đang làm gì thế?” Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt yêu mị như thế của cô.
Cô cúi đầu lộ ra làn da trắng noãn dưới cổ áo, làm cho anh nhìn không sót cảnh xuân trong đó,”Anh còn chưa hiểu phải không? Người ta…… đang khiêu khích anh đấy!” Xong rồi! Tất Duy Lân hoàn toàn hỏng hết lý trí! hô hấp của anh ngừng một giây, lập tức trở nên dồn dập, một tay đẩy ngã cô xuống thảm, che lại đôi môi đỏ hồng, hai người bắt đầu môi cùng môi dây dưa, truy đuổi.
Vũ Dung hoàn toàn đem mình dâng hiến cho anh, thở dốc, khinh ngâm cùng nghênh đón, cô đáp lại cùng cảm thụ.
“Em…… Chưa từng nhiệt tình quá như vậy……” Điều này làm cho anh vừa mừng vừa sợ.
“Duy Lân, hôm nay là lễ tình nhân…… Anh nhất định phải nhớ rõ ngày này……” Tay cô xoa khuôn ngực cường tráng của anh, cảm giác được tim của anh đập giống như nổi trống, đây là…… Bởi vì cô mà tim đập nhanh hơn sao ……
“Anh rất hy vọng ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân!” Anh cúi đầu lại hôn cô. Hai người chờ không kịp đi đến phòng ngủ, trút bỏ quần áo ngay trên tấm thảm, thân thể Vũ Dung trở nên trần trụi, anh để áo khoác lót ở dưới, cô nằm trên áo khoác, anh nhìn thân thể mềm mại mê người của cô.
“Em thật đẹp……” Anh thở dài nói.
Vũ Dung có chút thẹn thùng, nhưng không che giấu mình. Cô muốn anh nhớ rõ giờ phút này. Mà cô, cũng muốn nhớ kỹ anh, tay nhỏ bé của cô mơn trớn bờ vai của anh, dọc theo đường cong của anh chậm rãi vuốt ve, muốn cảm thụ mỗi một chỗ của anh .
“Đừng như vậy.” thanh âm anh khàn khàn cùng cặp mắt nhắm chặt “Sao thế?” Cô lại như cố ý muốn khiêu chiến tự chủ của anh, thân thiết hơn cảm thụ được anh.
Hành động lớn mật làm bậy của cô làm cho anh thở dốc một hơi, rốt cục, anh xoay người ngăn chặn cô,“Đây là em tự tìm lấy?”
“Anh muốn xử phạt em sao?” Cô nghênh đón dục vọng hiển hiện trong hai mắt anh.
“Đúng vậy!” Anh cúi đầu hôn một đường lên da thịt cô, hai tay ấn nhẹ chọc cô thở gấp liên tục, cuối cùng khi cả hai lẫn nhau đều không chịu nổi, làm cho hai người nhiệt tình kết hợp cùng một chỗ.
“Ông trời! Em luôn làm cho anh điên cuồng!” Anh phát giác chính mình vĩnh viễn cũng muốn không đủ cô.
Trên mặt anh có áp lực, cũng có hưởng thụ biểu tình, Vũ Dung một giây cũng không nguyện bỏ qua nhìn anh, cô muốn nhớ rõ sở hữu anh, làm cho cô nếu nhắm mắt lại có thể nhớ tới anh.
“Duy lân…… Duy lân……” Lúc này đây, cô tự nhiên kêu gọi ra tên của anh.
“Em đang kêu tên của anh sao? Em…… Em muốn anh sao?” Anh quả thực thụ sủng nhược kinh.
Cô vươn đầu lưỡi, nghịch ngợm liếm lỗ tai của anh,“Người ta muốn…… Muốn rất nhiều rất nhiều……”
Giọng của cô, sắc đẹp của cô, ngọt ngào của làm cho máu anh sôi trào,“Anh sẽ đưa cho em! Hơn nữa cho nhiều đến khi em chịu không nổi!” Đã bị cô như thế ủng hộ, theo tốc độ anh nhanh hơn, hai người kích tình lũy thừa cũng dần dần kéo lên, rốt cục ở vong ngã tiếng gọi ầm ĩ trung đạt tới cao trào.
※ ※ ※
Sáng sớm Lễ tình nhân trôi qua, Tất Duy Lân tỉnh lại khi, bên ngoài mưa nhỏ, cửa sổ nhìn mênh mông sương trắng. Miệng của anh bất giác mang theo một tia mỉm cười, nhớ lại tối hôm qua nóng bỏng trường hợp, nhưng anh vừa quay đầu, lại phát hiện trên giường chỉ có chính mình một người. Chín năm nay đây là lần đầu tiên Vũ Đồng rời giường trước, dĩ vãng anh luôn đi trước một bước .
“Vũ Dung?” Anh nhíu mày.
Tủ đầu giường hé ra tờ giấy, mặt trên là bút tích run run xinh đẹp.
Duy Lân, Em đi rồi. em không có khả năng tiếp tục làm tình nhân của anh, con của chúng ta cũng không khả năng nhận người khác làm mẹ, vì khả năng này, em không thể không rời khỏi anh. Hy vọng anh tìm được người mà anh muốn em chúc phúc anh. Thay em chăm sóc con mèo nhỏ được không? Có lẽ khi anh thấy cô đơn, nó có thể cho anh một ít an ủi.
Tất Duy Lân mở to hai mắt nhìn, ngón tay bắt đầu run run, thẳng đến kia tờ giấy rơi xuống trên mặt đất.” Vũ Dung!°
Anh rốt cục lên tiếng hô to, nhưng, tại đây trong phòng rộng lớn, cũng không có tiếng nhẹ nhàng hồi âm ……