Có những lúc con người ta không thể bước sai, sai rồi sẽ không thể hối hận, không thể làm lại được. Những việc bản thân tôi làm, quyết định tôi đưa ra, đã định trước rằng tôi mãi mãi mất anh rồi.
Đặt hẹn xong với phòng Marketing của Vân Thiên, đây là lần đầu tiên tôi bước vào trụ sở chính của tập đoàn này. Thế nhưng, người của phòng Marketing Vân Thiên bước vào phòng khách lại là người tôi không thể quen biết hơn.
Là lúng túng? Là ngạc nhiên? Là thắc mắc? Tôi thực sự sững sờ. Miệng lắp bắp hỏi: “Úc Nhi? Cậu ở Vân Thiên à? Phòng Marketing?”.
Tôi không nhịn được cười, cố gắng nhịn nhưng không được. Tại sao Triển Vân Dịch biết tôi ở thành phố C, tại sao khi lần đầu tiên gặp lại tôi trong buổi mời cơm vì chuyện của Mai Tử, anh không có chút gì ngạc nhiên. Tôi còn cho rằng anh giấu tình cảm sâu thật, không như tôi vui giận biểu hiện cả ra ngoài. Hóa ra anh đã biết rõ từ trước, tôi vừa đến thành phố B là anh liền biết ngay.
Úc Nhi luôn giữ liên lạc với tôi, cứ dăm ba tháng lại gọi điện một lần, hỏi xem có bình yên không và tình hình gần đây ra sao, tôi thường nói nhiều, hỏi ít. Tôi không quen dò hỏi chuyện của người khác. Úc Nhi nói thì tôi nghe, không nói thì tôi nói, ríu ra ríu rít đủ chuyện không kể lớn bé, ngay từ lúc nhận điện là đã bắt đầu báo cáo. Chả trách, lần trước đến, cô ấy định nói gì nhưng lại thôi, cô ấy khuyên tôi quay về bên Triển Vân Dịch.
Vẻ mặt tôi chắc hẳn vô cùng khó coi.
Úc Nhi vội vàng giải thích: “Tử Kỳ, mình không biết Triển Vân Dịch ở Vân Thiên, lúc đến dự tuyển mình hoàn toàn không biết, mãi sau này mới phát hiện ra. Tử Kỳ, cậu đừng như vậy”.
Tôi nổi giận: “Về sau cậu biết rồi sao không nói? Lần trước mình đến đây sao cậu không nói? Úc Nhi, mình tin tưởng cậu như vậy…”. Tôi khó chịu, thật sự khó chịu.
Úc Nhi cắn chặt môi không biện hộ nữa.
Tôi trấn tĩnh lại, nói chuyện công việc: “Lần này mình đến đây là vì đề án kế hoạch của công ty mình với Vân Thiên, Vân Thiên luôn không vừa ý, mình muốn biết là có vấn đề ở chỗ nào, chúng ta cùng nhau sửa cho tốt”.
Úc Nhi chầm chậm ngồi xuống, mở tập văn kiện bắt đầu cùng tôi thảo luận về đề án kế hoạch, giống hệt như lúc còn đi học chúng tôi ôn bài tranh luận với nhau. Có lẽ bây giờ chỉ có nói chuyện công việc mới có thể hóa giải sự bối rối giữa hai chúng tôi.
Cơ bản đã hiểu được ý tứ của Vân Thiên, tôi ra hiệu cho trợ lý đang không dám ho he kia chỉnh sửa xong bản ghi chép rồi ra về. Lúc vừa bước ra khỏi cửa chính, Úc Nhi nói: “Tử Kỳ, tối nay hai chúng ta gặp nhau, mình có điều muốn nói với cậu”.
Tôi thở dài, mềm lòng, quay nhìn bạn: “Úc Nhi, mình có thể hiểu được, cậu không phải áy náy làm gì, chung quy vẫn là chuyện của mình với Triển Vân Dịch, không liên quan đến cậu, mình đã quá kích động. Mình không giận đâu, thật đấy. Tối nay mình còn phải gửi fax về công ty, đợi đến khi làm xong kế hoạch này, chúng ta gặp nhau, được không?”.
Úc Nhi gật đầu, buồn buồn nhìn tôi. Tôi thở dài, cười an ủi bạn: “Thôi mà, đừng làm ra vẻ giống như vợ lẽ bị ức hiếp nữa, người nên khóc là mình cơ”.
Thấy tôi nói vậy, Úc Nhi mới vui vẻ trở lại, bĩu môi bảo: “Tử Kỳ, người ta sợ cậu giận thật mà”.
Tôi cười gượng: “Mình còn không hiểu hay sao? Chen chân vào chốn chức quyền không phải chuyện dễ dàng, nghĩ lại Triển Vân Dịch cũng đã rất chiếu cố cậu, vì thế, chuyện đó cũng là bình thường, cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho mình. Được rồi, mai mình lại đến.”
Tôi không hỏi về Triển Vân Dịch. Chuyện gì cần đến thì tất sẽ đến, không phải vậy sao? Nhưng lần này, điều đến với tôi lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Tôi nghĩ Úc Nhi sẽ không cố tình làm khó tôi, tôi thật sự đã nhẫn nại đến mức độ cao nhất rồi. Một bản kế hoạch viết rồi sửa rồi lại viết, làm đi làm lại đến bảy tám lần, Úc Nhi vẫn nhìn tôi khó xử: "Tử Kỳ, phương án này... điều này… Bên mình muốn hiệu quả truyền đạt phải đạt tới mức người qua đường cũng phải kinh ngạc. Phương án này e rằng không được, có thể làm lại không?".
Trời ạ, người qua đường mà nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, không, phải là vô cùng kinh sợ! Tôi đã làm tới mức gần như không kịp thở, Lỗ Tấn bảo con bò thật đáng thương, ăn vào là cỏ mà cho ra là sữa. Tôi nghĩ mình còn đáng thương hơn cả bò, ăn vào chẳng qua chỉ là mấy thứ ngũ cốc rau rợ, mà phải nhả ra cả vàng.
Tôi gọi điện về công ty kêu khổ, Tổng giám đốc hết an ủi thế này lại an ủi thế khác, tôi liền nói: "Tổng giám đốc à, là vàng thì mới phát sáng được, tôi làm việc thâu đêm đến hai mắt đỏ hoe, tăm tối đến mức mắt con cá chết cũng còn sáng hơn tôi, tôi không phải là người làm kế hoạch, ông có thể đóng gói Đại Trương gửi đến thành phố B được không?".
Tổng giám đốc luôn mang vẻ hào sảng mà lời nói ra lại thật đáng ghét: “Quản lý Trương không đi được, cậu ấy vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kìa, tôi bảo Đại Hải đi một chuyến, bất kể thế nào, đến Tết cũng nhất định phải làm xong, liên quan đến chuyện sắp xếp công việc sang năm của công ty, kéo dài thêm nữa sẽ gay go lắm đấy.”
Nói nhảm, ai chả biết nếu còn kéo dài thêm nữa thì sẽ dẫn đến vấn đề mang tính hệ thống, ảnh hưởng tới cả tổ ngoại cảnh hay đoàn phim. Tôi thấy có một điểm rõ nhất trong lời nói của Tổng giám đốc là: Nếu không làm xong thì đừng có về ăn Tết. Kỳ đầu tiên này, theo kế hoạch của Vân Thiên, công ty chúng tôi sẽ liên tiếp nhận được đến mấy đơn đặt hàng, cứ theo cách làm đưa ra hết quy định chi tiết này đến quy định chi tiết kia như Úc Nhi, thì đừng nói là ăn Tết, đến Rằm tháng Giêng cũng chưa biết có xong được hay không.
Tôi rất nghi ngờ đây là ý của Triển Vân Dịch, thế nhưng tất cả mọi điểm mà Úc Nhi chỉ ra, đều không thể phản bác được. Vốn dĩ chúng tôi sửa chữa cũng có thể cho là khá ổn, nhưng người ta lại muốn làm sao cho toàn vẹn không có kẽ hở! Vân Thiên muốn biên bản kế hoạch này thành sách giáo khoa chắc. Tổng giám đốc lại cho rằng cơ quan thực hiện cuối cùng vẫn là phòng Chế tác, tôi cầu trời khấn đất mong cho Đại Hải sớm đưa cái tay Trương lẻo mép kia đến đây, để cho anh ta suốt ngày gọi bà chị thế này bà chị thế kia, rồi làm mê muội Úc Nhi yêu tinh này!
Tôi thực sự muốn Triển Vân Dịch sớm xuất hiện. Tất cả những phiền phức này do anh mà ra. Đang đầy một bụng tức giận muốn tìm chỗ trút, anh mà xuất hiện, tôi không mắng anh thì mắng ai? Nhưng Úc Nhi lại luôn tỏ vẻ đoan chính, công ra công, tư ra tư, tôi vô cùng tò mò muốn biết vì sao trong suốt bốn năm ở cùng nhau trên giường tầng chưa bao giờ thấy cô bạn làm việc nghiêm túc như vậy.
Hôm sau Đại Hải bay đến. Vừa trông thấy cậu ta tôi liền nhào tới, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Đại Hải tức cười, vỗ vai tôi: "Tử Kỳ, chị không thấy lạ nhưng tôi thấy lạ. Tôi đã nghiên cứu kỹ bản kế hoạch của chúng ta rồi, hoàn toàn đạt trình độ hạng nhất, Vân Thiên đơn thuần chỉ là bới lông tìm vết. Không phải là họ nói không đúng, mà là không nhất thiết phải như vậy. Bởi vì cứ theo ý muốn của họ, giá thành sẽ phải tăng lên rất nhiều, xét về hành vi thương mại, là điều không nên có. Chị nghĩ xem, có phải do Triển Vân Dịch không muốn để chị về nhà ăn Tết không?".
Tôi bừng tỉnh. Đúng rồi, anh không xuất hiện không có nghĩa là anh không nhúng tay vào chuyện này. Tôi suy đi nghĩ lại rồi hỏi Đại Hải: "Vậy phải làm thế nào?".
Đại Hải cười với vẻ rất kỳ lạ: "Hì hì, nếu ngày kia chúng ta vẫn chưa làm xong, Tiểu Nhược và Ninh Thanh sẽ đến thành phố B. Tới lúc đó, bốn ngườí chúng ta sẽ ăn Tết ở đây. Tôi muốn xem Triển Vân Dịch trông thấy Ninh Thanh đưa chị đi dạo ở thành phố này, liệu có còn tâm trạng giữ chị lại trước mắt để bị kích động hay không”.
"Nhưng Triển Vân Dịch đã nói rõ anh ấy sẽ không liên lạc với tôi nữa, hơn nữa Ninh Thanh có đi được không? Cuối năm anh ấy cũng nhiều việc.”
Đại Hải vừa cười vừa nói: “Tử Kỳ, có lúc tôi thấy chị ngốc lắm, theo như mấy lần gặp Triển Vân Dịch, tôi cảm thấy anh ta dù có buông tay, cũng không dễ dàng cho chị và Ninh Thanh được yên ổn đâu. Về Ninh Thanh, chị không phải bận tâm, thực ra anh ấy đã muốn đến đây với chị từ trước rồi, vì anh ấy sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Trong mấy ngày này, Ninh Thị không có anh ấy cũng không thể phát sinh điều gì. Nếu hai ngày tới làm xong kế hoạch thì đương nhiên mọi chuyện sẽ êm xuôi, chúng ta luôn phải chuẩn bị cả hai phương án, đúng không?”.
Tôi tươi cười hớn hở: "Đại Hải, cậu đúng là một bông hoa giải ngữ[1]!". Rồi tôi đem chuyện Úc Nhi kể lại cho cậu ta nghe.
[1] Hoa giải ngữ: Chính là tên gọi khác của hoa hải đường. Ngoại trừ hàm ý sâu xa là nói tới người con gái đẹp, từ mặt chữ, có thể thấy tên loài hoa này ám chỉ sự nhanh nhẹn, tinh thông, giỏi đoán định ý tứ của người khác qua lời nói và có thể qua những biểu hiển hiện khác.
Mắt Đại Hải chợt sáng lên: "Hay, hay, hay lắm, tối nay mời chị Úc đi ăn cơm".
Tôi không hiểu. Đại Hải đúng là quân sư quạt mo, lại phân tích cho tôi: "Rất nhiều thông tin Triển Vân Dịch có được đều xuất phát từ miệng chị Úc, chúng ta sẽ lợi dụng chị ta truyền tin Ninh Thanh sắp đến thành phố B để cùng chị hưởng tuần trăng mật. Nếu việc gây khó dễ cho bản kế hoạch là ý của Triển Vân Dịch, anh ta hẳn sẽ chỉ đạo bật đèn xanh cho đi".
Tối hôm đó, chúng tôi mời Úc Nhi ăn cơm. Nhân tiện nói cho cô bạn biết chồng tôi như thế như thế, tình cảm của chúng tôi như thế như thế. Đại Hải ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói Ninh Thanh chăm sóc tôi tốt thế nào, dù sao thì đề án kế hoạch cũng còn nhiều chỗ phải sửa chữa, nên Ninh Thanh chắc chắn đến thành phố B giúp tôi làm việc, nhân tiện nghỉ tuần trăng mật, vân vân...
Viên đá thử vàng[2] Úc Nhi này vừa thử là hiệu quả ngay, hôm sau, toàn bộ kế hoạch đã được thông qua.
[2] Đá thử vàng: Một loại đá màu đen, rất cứng. Chỉ cần dùng đá thử vàng vạch một đường lên bề mặt đồ bằng vàng thì có thể nhìn ra tỷ lệ vàng của thứ đồ đó.
Cùng Đại Hải bước ra khỏi Vân Thiên, bên ngoài đầy trời bông tuyết bay. Đại Hải xoa xoa tay bảo tôi và Tiểu Vương: "Đi, ăn lẩu dê!".
Còn nhớ lần đầu tiên ăn lẩu dê phương Bắc, tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ có một nồi nước sôi, cho vào hai lát gừng, mấy cọng hành, một cây nấm hương, mấy con tôm khô? Tôi than thở người phương Bắc ăn uống qua quýt không tinh tế gì cả. Lại từng nghe nói kiểu ăn của người Mãn và người Hán thịnh soạn thế nào, trông những chiếc đĩa chiếc bát chất đầy rau đã thấy no, đúng là hai thái cực khác nhau.
Tiểu Vương lần đầu tiên ăn lẩu dê, nhìn cái bát đầy tương vừng mà chau mày, khoa chân múa tay ra hiệu một hồi lâu, chủ quán mới hiểu là cậu ta yêu cầu đĩa dầu vừng. Tôi và Đại Hải nhịn cười không lên tiếng, lát sau, chủ quán lại mang lên dầu pha ớt của phương Bắc, Tiểu Vương ngơ ngác nhìn.
Tôi và Đại Hải bấy giờ mới cười phá lên. Đại Hải vừa cười vừa bảo: "Chúng tôi lần đầu đến phương Bắc đều không tránh khỏi tình huống này, không sao, quen là được thôi mà".
Nâng chén chúc mừng công việc thắng lợi. Ba chúng tôi nói nói cười cười trở về khách sạn. Vừa bước lên bậc thềm thì nghe thấy tiếng Vân Dịch gọi mình, tôi quay đầu lại.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Đại Hải bước đến trước mặt, có ý bảo vệ tôi.
Vân Dịch cười, hai tay biếng nhác đút túi quần bình thản như thường: “Tử Kỳ, anh vẫn có thể coi là người thân của em chứ? Anh đến đây chúc