Ninh Thanh mỉm cười: “Hôn lễ tuyệt đối không thể qua loa đại khái được. Anh đã thông báo cho giới truyền thông, ngoài ra cũng đã thuê vệ sĩ rồi. Bản thân Triển Vân Dịch là cao thủ trong việc đánh nhau, một chọi năm là chuyện thường, anh lại là thư sinh trói gà không chặt, sợ lắm”, nói xong còn vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ sợ hãi, chọc cho tôi lại phải cười một trận. Tôi bỗng nhiên phát hiện Ninh Thanh cũng có mặt tôi chưa biết rõ. Sinh động hơn rất nhiều so với vẻ lịch sự nho nhã thường ngày của anh. Tôi nhìn anh cười ha hả.
Ninh Thanh nửa đùa nửa thật pha trò: “Thế nào? Bây giờ cảm thấy anh đã có một chút hấp dẫn rồi chứ? Em muốn biến giả thành thật, anh nhất định sẽ hợp tác”.
Mặt tôi đỏ bừng, nói: “Ninh Thanh, như thế em lại càng nợ anh nhiều hơn”.
Ninh Thanh trầm giọng: “Anh cam tâm tình nguyện, Tử Kỳ, em không nợ anh”.
Để đề phòng Triển Vân Dịch quay lại sớm, tôi vội vàng mang theo vài thứ đồ dùng cần thiết rồi chuyển vào ở trong Thần viên, nhà chính của họ Ninh. Đây là ngôi biệt thự tuyệt đẹp, xây trên lưng chừng núi, hoa viên thiết kế vô cùng tao nhã, hoa cỏ kết hợp với cảnh vật xung quanh hết sức tự nhiên. Phòng ngủ chính giống như một căn hộ, có cả một phòng đọc và một phòng khách nhỏ. Phòng khách nhìn thẳng ra hoa viên.
Tôi ngạc nhiên trầm trồ: “Ninh Thanh, từ đây nhìn ra ngoài đẹp quá”.
Thấy tôi có chút không tự nhiên, Ninh Thanh nhạy bén chuyển chủ đề khác: “Phòng ngủ chính dành cho em, anh ngủ ở phòng khách, có điều hằng ngày phải phiền em giúp anh dọn dẹp đồ đạc, tránh để bố mẹ nghi ngờ”.
Ông bà Ninh đối xử với tôi rất tốt, mấy năm nay luôn coi tôi như con đẻ. Tuy hôn lễ quá gấp gáp, chỉ có một ngày để chuẩn bị, nhưng bác trai vẫn vui tươi hớn hở bảo: “Không sợ thời gian ngắn, chỉ sợ Tử Kỳ không đồng ý, cả nhà họ Ninh dốc hết sức lo liệu là xong thôi”.
Thật không biết nếu họ phát hiện chân tướng sự việc thì thái độ sẽ như thế nào. Còn Tiểu Nhược nữa, sau khi nghe nói tôi quyết định làm chị dâu mình thì vui mừng hết mức, kéo Đại Hải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mỗi khi chọn mua thứ gì thì đều gọi điện hỏi ý kiến tôi. Đối với tôi đây chỉ là hình thức, nhưng trong mắt người nhà họ Ninh thì rõ ràng là một sự kiện trọng đại.
Tôi hơi có ý định bỏ dở giữa chừng. Ngày mai tổ chức hôn lễ rồi, xem ra nhà họ Ninh đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, tôi nợ Ninh gia nhiều như vậy, làm sao có thể bỏ chạy cho được.
Quyên Tử từ Tô Hà đến lúc đêm đã khuya. Tôi không nói cho cô ấy biết tôi với Ninh Thanh kết hôn chỉ là giả, càng ít người biết, tổn thương gây ra cho Ninh Thanh sau này càng nhỏ.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Quyên Tử nhìn tôi thở dài: “Mình thật sự không biết cậu làm thế này là đúng hay sai”.
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Ngay bản thân cũng chẳng biết là sai hay đúng. Dù sao, chỉ cần nghĩ đến cảm giác cãi cọ lúc ở cùng Triển Vân Dịch, nghĩ đến cảm giác không ai nhượng bộ ai là thấy mệt rồi. Mọi người được vui vẻ một chút, chẳng ai có thêm tâm tư gì nữa. Như thế cũng tốt.
Quyên Tử nói khẽ: “Tử Kỳ, mấy năm nay mình cứ nghĩ Triển Vân Dịch vẫn luôn chăm sóc cậu. Cậu cũng biết mình không thi đỗ đại học, điều kiện kinh tế gia đình khó khăn. Lúc bố mình nằm viện, có người đưa cho một khoản tiền lớn, ngoài Triển Vân Dịch ra, mình nghĩ không thể là ai khác. Ở thị trấn mấy năm nay có người quyên tiền tu sửa đường xá ủng hộ mở nhà máy, mình cũng nghĩ chỉ có anh ấy. Mình không nói với cậu vì mỗi lần nhắc đến anh ấy, cậu đều không chịu nghe. Mình nghĩ anh ấy vẫn biết cậu ở thành phố C, biết trong bốn năm nay cậu làm những gì”.
“Đúng vậy, bây giờ mình cũng rõ, Triển Vân Dịch biết mình ở thành phố C từ lâu rồi, chẳng qua anh ấy không có thời gian tìm mình mà thôi. Nhưng mà, mình với anh ấy đã thành ra thế này, không thể quay lại được nữa”.
Tình cảm có sâu nặng đến mấy cũng không vượt qua được sự giày vò của thời gian. Yêu nhau có nhiều đến mấy cũng sẽ bị nỗi đau hễ gặp nhau là cãi vã làm cho mệt mỏi. Có thể, trong sáu năm xa cách, cả hai chúng tôi đều chìm đắm trong tưởng tượng tốt đẹp, nhưng nửa năm ở bên nhau lại là sự chung sống chân thực nhất.
Tôi thấp giọng nói với Quyên Tử: “Bốn năm trôi qua rồi, bây giờ có sống cùng anh ấy cũng vẫn là hai con hổ đấu nhau, con què con bị thương mà thôi. Huống hồ, mình với anh ấy là người của hai thế giới. Mình chỉ là đứa bé nghèo sinh ra trong một gia đình nhỏ ở một thị trấn nhỏ, anh ấy thì nắm toàn bộ sản nghiệp của một gia tộc lớn. Cậu nói đi, một đứa con gái chơi đùa lớn lên trong khe núi như mình có thể lắc người một cái biến thành quý tộc được không? Chung quy lại là mình không thích hợp với anh ấy. Những gì anh ấy đòi hỏi ở mình, mình không làm được. Cho dù anh ấy không đòi hỏi, mình cũng chưa chắc có thể đem hạnh phúc đến cho anh ấy. Anh ấy yêu cầu quá đáng, đó là vì đã quen với việc coi mình là của anh ấy. Cậu nói đi, nếu mình lấy anh ấy thì còn có thể thích làm gì thì làm, không bị ai quản lý được không?”.
Quyên Tử nói: “Tử Kỳ, nhưng chẳng phải cậu yêu anh ấy sao? Vì sao không cố gắng nói chuyện với anh ấy, nói ra suy nghĩ của cậu, xem hai người có thể tìm ra cách giải quyết hay không. Cậu làm thế này, mình thật sự sợ Triển Vân Dịch trong lúc tức giận lại nhằm vào nhà họ Ninh. Cậu nên biết Ninh thị là công ty cổ phần, anh ấy có rất nhiều cơ hội để can thiệp. Nếu là như vậy, chẳng phải trách nhiệm của cậu càng lớn hay sao?”.
“Không phải mình không muốn nói chuyện với anh ấy, mình đã cố gắng để nói chuyện, nhưng anh ấy không quan tâm, anh ấy hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mình, chỉ ra sức đòi mình phải về ở bên cạnh anh ấy, sau đó lại cãi nhau rồi buồn bã chia tay. Mình không thể sống cái cuộc sống mà anh ấy mong muốn. Cho dù mình có vứt bỏ cuộc sống của bản thân để theo anh ấy, thì mình cũng biết, sống như vậy chỉ có thể qua được một giờ, không thể nào qua được cả đời, mình sẽ buồn tẻ đến chết mất. Mình ích kỷ, hoặc có lẽ mình yêu anh ấy chưa đủ, không thể vì anh ấy mà hoàn toàn thay đổi hay trả giá”. Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Quyên Tử, cậu cũng thấy tình hình nhà họ Ninh rồi đấy, bây giờ mình có muốn nuốt lời cũng không kịp nữa, mình mắc nợ Ninh Thanh”.
Quyên Tử thở dài một tiếng, bảo: “Ngủ thôi, mong rằng ngày mai không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.
Tôi cũng mong sao ngày mai không xảy ra chuyện gì, mong Vân Dịch không kịp quay về gây rối, càng mong cuộc hôn nhân này có thể khiến anh hoàn toàn buông xuôi. Dẫu sao anh vẫn là người tôi yêu, là người thân duy nhất của tôi.
Thời gian tuy ngắn, nhưng nhà họ Ninh đã làm đám cưới thì phải làm cho đầy đủ. Suốt đêm hầu như tôi không ngủ, năm rưỡi sáng đã bị lôi dậy trang điểm và làm tóc. Câu nói “phụ nữ phụ thuộc vào trang điểm” đúng là chí lý. Sau hai tiếng rưỡi, tôi đứng trước gương mà suýt chút nữa không nhận ra mình.
Tiểu Nhược chỉnh lại áo cưới cho tôi, xúc động tâng bốc: “Anh em mà nhìn thấy, không chừng sẽ không đành lòng đưa chị đi dự tiệc cưới nữa, mà suốt ngày chỉ ở nhà ngắm chị không rời mắt, sau đó tuyên bố buổi lễ kết thúc”.
Tất cả phụ nữ trong phòng đều bưng miệng cười. Tôi miễn cưỡng cười, trong lòng nghĩ, nếu là Vân Dịch, anh chắc chắn sẽ làm như thế, từ trước đến giờ, anh luôn không thích có người con trai khác nhìn tôi. Bất giác tôi thở dài, tôi vẫn đang nghĩ đến anh, đúng là tôi không cứu được nữa rồi!
Bây giờ, mọi chuyện đã không còn do tôi quyết định nữa. Giả cũng phải làm giống như thật.
Tiệc cưới tổ chức ở khách sạn lớn nhất của thành phố C. Phía trước đông nghịt người, bốn phía bày trí lộng lẫy hoan hỷ lạ thường. Thảm đỏ dưới chân nhìn sao mà chói mắt. Tôi đặt những bước chân thấp thỏm lên trên đó, đám cưới giả, nhưng trong lòng lại thật sự căng thẳng. Rất nhiều người đang nhìn tôi. Dù phủ khăn trùm đầu, tôi vẫn cảm thấy mặt mình bị nhìn đến mức đỏ bừng.
Tôi gắng nhủ mình phải bình tĩnh, bó hoa cưới bị những ngón tay vô tình siết chặt. Quyên Tử đứng bên cạnh, lấy danh nghĩa người bên phía nhà gái đi cùng, tôi bỗng thấy nhớ mẹ.
Bố qua đời từ rất sớm, nên tôi không còn có ấn tượng gì nữa, chỉ biết có mình mẹ nuôi tôi lớn lên. Hôm nay, nếu đây là đám cưới thật, mẹ trông thấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Thấy chú rể không phải là Vân Dịch, liệu mẹ có ngạc nhiên sửng sốt không? Biết tôi quyết định như vậy, liệu mẹ có trách? Tôi và Vân Dịch đi đến bước này, mẹ có buồn mà than thở không?
Ninh Thanh mỉm cười đứng ở phía trước, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, hệt như đây là đám cưới thật, và tôi đúng là cô dâu của anh vậy. Tôi bỗng cảm thấy mình tàn nhẫn vô cùng. Biết rõ anh yêu mình, biết rõ ở bên cạnh anh nhưng lại không có tình cảm chính là một hình thức làm tổn thương anh. Tôi vì bản thân mà đã thật sự làm ra chuyện này. Anh muốn có hai năm, nhưng e rằng tôi không thể cho anh dù chỉ một ngày.
Ninh Thanh vén khăn che mặt cho tôi trong tiếng vỗ tay của mọi người. Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo từ bốn phía nổi lên không dứt. Ninh Thanh ngẩn ngơ mất một lúc rồi mới mỉm cười: “Tử Kỳ, anh không có lời nào để khen được sắc đẹp của em”, nói xong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi thật lòng thật dạ cúi lạy, dâng trà cho bố mẹ Ninh Thanh. Không phải vì điều gì khác, mà chính là vì họ đã coi tôi như con gái ruột của mình. Tôi thầm nói với hai người, xin hãy tha thứ cho con.
Hôn lễ diễn ra hết sức thuận lợi. Vân Dịch đã không xuất hiện. Từ trong đáy lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng có một chút cảm giác mất mát. Anh không thể không biết, dù mọi chuyện có chóng vánh hơn nữa, anh cũng sẽ biết. Hôm nay anh không đến, nhưng sớm muộn tôi cũng sẽ phải đối diện với anh. Không biết đến lúc đó, đứng trước tôi trong tư cách là Ninh phu nhân, anh sẽ có thái độ như thế nào.
Tôi rất sợ phải thấy nỗi đau trong mắt Vân Dịch. Thật ra tôi không đành lòng rời xa anh.
Lúc còn nhỏ, khi anh vừa đến ở nhà tôi, trong mắt anh đã có nỗi đau buồn không thể nào che giấu nổi. Tôi dốc hết tâm sức chọc cho anh vui, nhường tất cả đồ chơi cho anh, đưa anh đến “hang ổ” bí mật của mình, dẫn anh lên núi hái cho anh thứ quả dại ngọt ngào nhất. Tôi còn xuống sông mò trai về nuôi trong hộp, khi Vân Dịch nhìn con trai chầm chậm đùn ra cái lưỡi màu trắng ngần, mắt anh ánh lên vẻ ngạc nhiên. Tôi vật nài mẹ thêu quần áo hoa cho anh, quấn khăn đội đầu cho anh. Tôi cũng mặc áo hoa, rồi bảo anh: “Vân Dịch, chúng mình là người một nhà rồi”.
Trong mắt Vân Dịch dần dần xuất hiện vẻ ấm áp. Tôi nói với anh: “Vân Dịch, em thích nhất lúc anh cười, lúc cười anh là chàng trai đẹp nhất thị trấn này”.
Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào, tôi không còn khiến anh vui nữa, không còn cho anh nụ cười nữa? Bắt đầu từ lúc nào, tôi chỉ biết làm anh tức giận?
Tôi ngồi trong phòng cô dâu, lòng buồn vô hạn.
Đại Hải bước vào. Cậu ta nhìn tôi rất lâu, rồi nói một cách nghiêm túc: “Tử Kỳ, vì sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chị có thể yêu Ninh Thanh không? Tôi muốn chị đảm bảo không làm tổn thương nhà họ Ninh”.
Đại Hải chưa bao giờ nghiêm túc với tôi như vậy. Tôi thở dài, chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Đại Hải, tôi sẽ cố hết sức, được không? Có thể tôi không yêu Ninh Thanh, nhưng tôi sẽ cố gắng”.
Đại Hải cười: “Tử Kỳ à, nghe nói chị muốn lấy Ninh Thanh, hơn nữa còn tổ chức lễ cưới nhanh như vậy,