Sao trời, âm nhạc, người con trai nặng tình thương yêu và muốn cùng mày chung sống đang ở bên, đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự. Vậy mà trong cảnh tượng đó, mày lại ngủ ngon lành, ngáy khò khò, còn nghiến răng ken két nữa. Những gì trước mắt chắc chắn đã khiến người ta không sợ sởn gai ốc thì cũng mất hết cảm tình.
Tôi bước vào phòng làm việc với một tinh thần sảng khoái, Đại Hải thấy lạ hỏi: “Tử Kỳ, chị không sao chứ?”.
Tôi hướng về phía cậu ta thể hiện tư thế quyết tâm chiến đấu, cười rồi đi làm việc.
Cuộc chiến mà tôi chờ đợi lại không diễn ra đúng thời gian, liên tiếp mấy ngày trời yên biển lặng. Ninh Thanh ngược lại cứ mỗi ngày một bó hoa, ngày nào cũng hẹn gặp tôi.
Nếu đã không thể cùng nhau chung sống, nếu sống với nhau mà không có hạnh phúc. Vậy thì, hãy giấu kín tình yêu này vào sâu trong lòng, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.
Thống kê hôn nhân của Trung Quốc chẳng phải nói rằng có hơn năm mươi phần trăm các cuộc hôn nhân là không có tình yêu hay sao? Trong hôn nhân không nhất định phải có tình yêu. Mỗi cặp vợ chồng lúc về già sẽ gọi nhau là bạn già. Bạn già, bạn già, người bạn lúc về già. Không ngoài việc tìm một người góp gạo thổi cơm chung, sinh đứa con để gửi gắm tình cảm, tránh trong nhà trống trải không có hơi người.
Nếu trong cuộc hôn nhân có một người yêu người kia, vậy thì ít ra cũng tốt hơn cuộc hôn nhân tuyệt đối không có tình yêu hàng chục lần rồi.
Tôi là cô gái ích kỷ và sống thực tế, tôi lựa chọn mình được yêu. Huống hồ, từ lâu tôi đã nhận ra rằng ngoài Vân Dịch ra, tôi thực sự không thể nào yêu được.
Khi tôi lần đầu chủ động gọi điện thoại cho Ninh Thanh, trong lòng chợt nhói đau. Nếu Vân Dịch cảm nhận được, anh cũng sẽ đau lòng chứ? Bỏ qua cảm giác này đi. Tôi nhẹ nhàng thoải mái hẹn Ninh Thanh đi ăn.
Trái với tưởng tượng của tôi, Ninh Thanh lại tỏ ra do dự, có chút gì đó không dám tin, hình như anh đang cân nhắc, im lặng hồi lâu mới nói: “Tử Kỳ, em thực sự muốn hẹn anh đi ăn?”.
“Nếu anh có thời gian và bằng lòng.”
Ninh Thanh hỏi: “Tử Kỳ em nhận lời anh rồi sao?”.
Tôi choáng váng, thế này là thế nào? Ăn bữa cơm là coi như đã nhận lời lấy anh ư? Nói thật tôi vẫn chưa chuẩn bị về chuyện này, vội nói: “Nếu anh không đồng ý thì thôi, coi như em chưa nói gì”.
Ninh Thanh lập tức trả lời: “Hết giờ làm anh đến đón em”.
Ái chà, với Ninh Thanh mà sao cũng mệt vậy? Tôi nhìn bức ảnh của mẹ trên bàn làm việc, cảm thấy trong lòng xót xa, “Mẹ ơi, con phải làm gì mới đúng đây?”.
Hay là, nhận lời Ninh Thanh? Nhưng trong lòng tôi lại đang tranh đấu, tôi cảm thấy vẫn chưa đến lúc để vứt bỏ tất cả.
Ngồi với Ninh Thanh trong nhà hàng, tôi không hiểu tại sao anh lại chọn một nhà hàng phương Tây. Từ xưa tới nay, đồ ăn Tây chỉ cho tôi cảm giác no tức thời, nhưng ngay sau đó lại đói.
Ninh Thanh ăn món Tây trông rất ngon lành, động tác tao nhã, cực kỳ phù hợp với hình tượng bản thân anh. Có thể Ninh Thanh cảm thấy ăn món Tây chỉ nghe tiếng dao dĩa va vào nhau, ngậm miệng lại suy ngẫm sẽ đỡ phải nói chuyện.
Tôi thấy buồn bực, bữa ăn trôi qua hết sức lặng lẽ. Nhà hàng phương Tây cảnh vật bài trí rất đẹp, nhưng ăn uống thưởng thức phong cảnh cũng phải xem tâm trạng con người thế nào chứ? Ninh Thanh ngồi đối diện với tôi không nói không rằng, tôi cảm thấy thà ăn một tô mỳ còn dễ chịu hơn. Tôi thử tìm chuyện để nói với anh: “Thường ngày anh thích ăn ở chỗ như thế này à?”.
Ninh Thanh khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ở đây yên tĩnh”.
Tôi không nhịn được nữa liền nói thêm: “Em thích cùng đồng nghiệp đi ăn ở những quán nhỏ bên đường, quán nhỏ nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói, ở đây có muốn nói vài câu cũng phải kiềm chế”.
Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Vậy sao, ăn như thế không vệ sinh đâu”.
Tôi lén đưa mắt nhìn, vệ sinh ư? Những điều tôi nói và những điều anh nói là cùng về một vấn đề sao? Tôi tiếp tục tìm chuyện để nói: “Ninh Thanh, thường ngày anh giải trí thế nào?”.
Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Làm việc mệt rồi thì đọc sách và lên mạng, nhưng thời gian đọc sách, lên mạng không nhiều”.
Trong đầu tôi lập tức hình dung ra một bức tranh: Kết hôn với Ninh Thanh, lúc anh về đến nhà tôi chào: “Về rồi à?”. Anh “ừ” một tiếng đáp lại, sau đó ăn cơm không nói năng gì, xong thì đọc sách, lên mạng, hai người lặng thinh, vô vị tột cùng.
Nghĩ mà thấy sợ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đúng là không hề có tiếng nói chung với Ninh Thanh. Vì thế, tôi lặng lẽ ăn hết bữa cơm cùng anh.
Ninh Thanh lái xe, tôi không hỏi tiếp sau sẽ là chương trình gì, tùy anh sắp xếp, tôi chẳng hứng thú muốn biết. Ninh Thanh lái xe thẳng lên núi Đằng Long, lên tới đỉnh núi thì mở cửa nóc xe ra. Anh ngả ghế xuống, bảo tôi: “Tử Kỳ, em xem sao trên trời kìa”.
Tôi nằm xuống nhìn lên trời cao. Trời đêm nay không có mây. Những ngôi sao lấp lánh, chi chít rải khắp nơi, không tài nào đếm xuể. Trong xe vang lên khúc hát du dương, bài hát tiếng Anh, tôi nghe không hiểu lắm, chỉ thấy âm điệu nhẹ nhàng êm ái. Như thế cũng có thể coi là rất lãng mạn phải không? Trước là nhà hàng phương Tây, sau là ngắm sao. Tiếp theo nữa có thể có hoa tươi không? Sau đó là hôn? Hai mắt nhìn nhau, tóe lửa? Tôi suy nghĩ liên miên, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc được Ninh Thanh đánh thức, tôi mở mắt ra thì đã đến cửa nhà mình rồi. Thẹn toát mồ hôi, tôi nói: “Xấu hổ quá, em ngủ thiếp đi mất”.
Ninh Thanh cười, bảo: “Mau vào nhà đi”.
Tôi xuống xe, tạm biệt anh, bỗng nhiên anh nói một câu: “Em đã ngáy đấy”, sau đó thì đi thẳng.
Tôi đỏ mặt, muốn tìm ngay một lỗ nẻ mà chui vào.
Hôm sau, Đại Hải hỏi tôi với vẻ bí hiểm: “Cuộc hẹn tối qua thế nào? Nghe Tiểu Nhược nói, hai người đã đi trên con đường vô cùng lãng mạn”.
Tôi gật đầu bảo: “Đương nhiên rồi, bầu không khí lãng mạn của nhà hàng Tây, nằm trong xe ngắm sao trời trên đỉnh Đằng Long Sơn”.
Đại Hải hình như càng hưng phấn: “Rồi sau đó thì sao?”.
Tôi nguýt cậu ta một cái: “Tôi ngủ thiếp đi”.
Đại Hải lập tức bắt đầu tưởng tượng: “Òa, Ninh Thanh trông thấy người con gái thường ngày vẫn ngưỡng mộ trong lòng bây giờ nằm ngủ bên cạnh mình như một mỹ nhân, sao trời chiếu sáng, không nhịn được, khẽ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này người đẹp đang ngủ giật mình tỉnh giấc, ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ, rồi từ từ nhắm mắt lại, sau đó...”.
Tôi kịp thời cắt ngang những liên tưởng gì gì đó của cậu ta: “Sau đó tôi cất tiếng ngáy!”.
Đại Hải cười sặc sụa: “Này, Tử Kỳ, khung cảnh lãng mạn như thế, chị không những ngủ mà lại còn ngáy được cơ à? Chị quá phụ công sắp xếp của Tiểu Nhược và tấm lòng của Ninh Thanh rồi”.
Lúc này nói lại cũng vẫn thấy xấu hổ, nhưng cái miệng của tôi lại không chịu nhượng bộ: “Cậu nên vui mừng vì tôi đã không tốn hơi thừa lời”.
Đại Hải bật cười.
Sao trời, âm nhạc, người con trai nặng tình thương yêu và muốn cùng mày chung sống đang ở bên, đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự. Vậy mà trong cảnh tượng đó, mày lại ngủ ngon lành, ngáy khò khò, còn nghiến răng ken két nữa. Những gì trước mắt chắc chắn đã khiến người ta không sợ sởn gai ốc thì cũng mất hết cảm tình.
Nghĩ đến đây, tôi cũng bật cười theo.
Những cuộc hẹn với Ninh Thanh ngày càng nhiều hơn. Có điều, chúng tôi không đến nhà hàng Tây nữa, mà chuyển sang ăn ở những quán nhỏ tôi thích. Ninh Thanh kỳ thực học thức rất uyên bác, lúc anh sôi nổi thực ra không hề có chút gì buồn tẻ. Một lần nữa, tôi phải thốt lên, con người ta, đúng là không chỉ có một mặt tính cách.
Nếu cứ mãi như thế này, cùng anh sống đến cuối đời cũng có thể coi là một thứ hạnh phúc bình thường đấy chứ?
Giờ tan tầm, tôi thường xuyên cùng Ninh Thanh, Tiểu Nhược và Đại Hải ăn cơm, dạo chơi khắp nơi. Hết giờ làm, trở về tổ ấm nhỏ bé mình thuê, lên mạng chơi trò chơi, thiết kế.
Đại Hải thường theo lệnh của Tiểu Nhược thăm dò ý tứ của tôi. Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi dường như đang chờ đợi sự xuất hiện của Vân Dịch, nhưng cũng tựa hồ có thể cùng với Ninh Thanh mãi như thế này.
Vân Dịch giống như đã biến mất. Tổng giám đốc cũng không nhắc đến Vân Thiên nữa. Tôi cũng coi như chưa đến thành phố B, coi như bốn năm nay chưa từng gặp anh, tôi lại trở về cuộc sống vốn có. Tất cả giống như một giấc mơ, tỉnh dậy liền tan biến.
Không dám tin chuyện lại có thể đơn giản như vậy, tôi gọi điện cho Quyên Tử. Quyên Tử và tôi là bạn thân, chơi với nhau từ tấm bé, cô ấy hiểu từng chân tơ kẽ tóc của tôi và Vân Dịch, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy là tâm trạng của tôi liền khá hơn. Tôi nói với Quyên Tử: “Mình luôn cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ”.
Quyên Tử an ủi: “Tử Kỳ, cậu phải biết rằng cậu đã xa anh ấy bốn năm rồi, trong bốn năm qua cậu đã thay đổi nhiều lắm, anh ấy nhất định cũng thay đổi không ít. Cậu quá lo lắng rồi đấy”.
“Nhưng mà Quyên Tử, tối hôm đó anh ấy gọi điện đến, mặt dày và rất ngang ngược.”
“Tử Kỳ, những lúc bị trêu chọc trông cậu rất đáng yêu, chẳng qua tự cậu không biết đấy thôi. Mình đặc biệt thích nhìn dáng vẻ cậu bị trêu chọc đến cuống quýt lên, đôi mắt mở to, xinh y như lúc còn nhỏ, không có chút gì giống một phụ nữ đã sắp ba mươi.”
Tôi vội vàng muốn chứng thực: “Cậu bảo là Vân Dịch chỉ trêu chọc mình thôi à? Anh ấy đe dọa mình mà”.
Quyên Tử than thở: “Đó là cậu sợ anh ấy quá thôi, thấy gió liền nghĩ là có mưa. Ở đâu ra người không biết lý lẽ như vậy chứ? Triển Vân Dịch có thể tồn tại và nắm quyền lớn ở một gia tộc như vậy, anh ấy không phải là không có lý trí”.
Thật thế sao? Vân Dịch chỉ là trêu chọc tôi thôi? Vậy quanh anh ấy có đủ loại con gái đẹp, còn để ý đến tôi làm gì? Trong lòng lại thấy buồn, lại thấy trống trải. Phải chăng Vân Dịch không còn yêu tôi nữa? Anh chỉ trêu chọc tôi, giống như trêu một đứa trẻ? Rồi tôi lại quay sang tự bảo mình, đây chẳng phải điều mày muốn sao? Chẳng phải mày sợ về lại bên cạnh anh ấy, sợ không còn được là chính mình nữa hay sao?
Tôi đúng là mâu thuẫn, nhìn thấy cả thói hư vinh và ích kỷ trong lòng mình.
Tôi phân tích kỹ lưỡng bản thân, tôi bỏ đi đã bốn năm, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng chưa từng lúc nào có suy nghĩ rằng anh không yêu mình. Một khi anh vứt bỏ, tôi sẽ có cảm giác mất mát rất nặng nề. Tôi không biết kiểu mâu thuẫn tâm lý này có ở những người con gái khác hay không.
Suy nghĩ lâu lắm, cuối cùng tôi cũng định thần lại được. Tôi biết Vân Dịch không thích hợp với mình. Như vậy, cũng tốt, đợi từ từ hiểu rõ hơn về Ninh Thanh, hiểu rõ đến mức có thể kết hôn được, tôi sẽ lấy người ta, coi tất cả dĩ vãng thành như mây khói.
Công ty tổ chức liên hoan cuối năm, mời các đơn vị bạn tới, còn yêu cầu cán bộ nhân viên đưa người thân đến dự. Ninh Thanh chủ động tìm đến: “Tử Kỳ, công ty em gửi thiếp mời anh, em có thể làm bạn gái anh được không?”.
Tôi có thể từ chối được sao? Giơ tay ra cũng không nỡ đánh người đang cười, huống hồ đây lại là Ninh Thanh, anh đã hỏi như vậy, tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi, tránh để tôi phải xuất hiện đơn độc một mình. Hai mươi bảy tuổi đầu, đã có thể gọi là gái già được rồi. Trong hoàn cảnh như vậy, có người đi cùng cũng đỡ bị trở thành chủ đề cho người ta bàn luận. Hơn nữa, những người trong công ty cũng quen biết Ninh Thanh từ trước.