i, cô ta chịu đựng bao nhiêu năm như vậy, giờ lại lựa chọn con đường bỏ đi thì chỉ có trắng tay.
Ồng Chung không chịu được liền ngại ngùng nói: “Để ta lên xem sao”.
Sau khi ông đi, Chung Lăng cũng buông đũa xuống.
Hạ Dương vuốt tóc cô rồi nhẹ nhàng an ủi.
“Em ra ngoài một lát.” Chung Lăng bực bội nói: “Anh đừng đi theo, em muốn được yên tĩnh chút”.
“Em cẩn thận nhé.”
Chung Lăng tìm một chỗ ngồi sạch bên hồ câu lần trước.
Xét cho cùng mâu thuẫn giữa cô và ba cô là vì Tưởng Viêm mà ra, cô khó chịu với Tưởng Viêm, nhưng ông Chung là cha cô, cô không thể suốt đời căng thẳng với ông được, Tưởng Viêm là cái gai ngăn giữa hai cha con họ, luôn đâm vào vết thương của cô.
Có tiếng bước chân dừng lại bên cô: “Tôi có thể ngồi đây được không?”.
“Tùy anh, hồ nhân tạo này có phải do nhà tôi đào đâu.” Giọng Chung Lăng bình thản.
“Cô chủ…”
Chung Lăng nhìn chăm chú vào một điểm vô định: “Lần nào nghe anh gọi như vậy tôi thấy rất khó chịu”.
Lưu Duy Minh cười buồn rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Cô chủ, Hạ Dương là người xứng đáng để cô gửi gắm cuộc đời”.
“Việc này anh không cần phải nói, tôi tin vào con mắt của mình.” Giọng Chung Lăng vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh.
“Vâng.”
“Anh không còn gì để nói nữa à?” Chung Lăng đứng dậy, phủi lá rụng trên người mình.
“Chúc cô hạnh phúc.”
Nét mặt Chung Lăng khá thoải mái: “Duy Minh, anh cũng sẽ hạnh phúc”.
Lưu Duy Minh nhìn theo bóng Chung Lăng, trong mắt có điều gì đó lướt qua.
Chắc chắn em phải hạnh phúc hơn tôi.
Chung Lăng nhìn thấy Hạ Dương đang đứng trước cổng đợi cô, liền rảo bước nhanh hơn và tinh nghịch nháy mắt: “Sợ em bỏ trốn hay sao mà đứng ở cổng theo dõi.”
Hạ Dương cầm bàn tay lạnh giá của cô nhét vào túi áo khoác của mình, dịu dàng nói: “Không đâu, Duy Minh đã gửi gắm em cho anh rồi”.
Chung Lăng giật mình: “Anh biết hết rồi hả?”.
Hạ Dương cào nhẹ tay lên chiếc mũi xinh xắn của cô: “Ừ”.
Chung Lăng mỉm cười: “Anh ấy là người đầu tiên em thích”. Thuở nhỏ ai chẳng thương thầm một người, nhũng tháng ngày ấp ủ tình cảm rung động đầu đời, trong mắt cô chỉ có anh mà thôi.
Lưu Duy Minh là con trai quản gia nhà họ Chung, từ nhỏ tới lớn sống trong nhà họ Chung. Sau khi cha mẹ qua đời, anh đã học xong đại học dưới sự giúp đỡ của ông Chung Đức Phúc. Để đền ơn, anh tự nguyện ở lại nhà họ Chung làm việc. Do tự ti với thân phận của mình, anh không dám nhận lời yêu của Chung Lăng. Trong trái tim anh, mãi mãi anh không bao giờ có thể xứng với con gái cả nhà họ Chung.
Chung Lăng chậm rãi kể lại.
Hạ Dương lặng lẽ lắng nghe.
“Cảm giác bị từ chối thật không dễ chịu chút nào.” Chung Lăng mỉm cười, má cũng đỏ hơn.
Hạ Dương khẽ thở phù: “May mà hồi ấy anh ấy từ chối em”.
“Vâng, nếu không anh đã chẳng có phần.” Chung Lăng cười đáp.
Đôi môi Hạ Dương lướt nhẹ gần tai cô: “Anh cho em cơ hội ngỏ lời với anh đấy”.
“Anh đừng có mơ.” Phần da trên cổ Chung Lăng đã đỏ rực.
Hạ Dương còn định giở động tác nữa ép cô phải ngoan ngoãn nghe lời thì Chung Khải đã đứng trong nhà gọi: “Chị ơi, ba gọi chị kìa”.
Chung Lăng ra sức véo tai Hạ Dương, còn anh thì chỉ mỉm cười.
Chung Lăng bước vào nhà, phát hiện thấy Tưởng Viêm đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt tươi tỉnh, miệng cười tươi.
Ông Chung Đức Phúc mỉm cười: “Ba có việc muốn nói với các con, ba vẫn nợ Tưởng Viêm một đám cưới, ba định mấy hôm nữa sẽ lo cho xong, không cần mời nhiều người, chỉ gia đình hai bên gặp mặt, làm mấy mâm là được rồi”.
“Con không đồng ý.” Chung Lăng không hề suy nghĩ mà phản đối luôn. Tưởng Viêm và ba cô chỉ đi đăng ký, chưa làm đám cưới gì, trong mắt người Trung Quốc, cô ta không phải là người nhà họ Chung đích thực. Cô có thể chấp nhận việc Tưởng Viêm về nhà họ Chung ở và sống chung mái nhà với cô, nhưng không thế chịu được việc cô ta chiếm lấy cái tên Chung phu nhân, đây là vị trí của mẹ cô, không ai có thể cướp đi.
Tưởng Viêm trề môi, lại định khóc lóc.
Ông Chung dùng ánh mắt ngăn cô ta lại, nhẹ nhàng nói: “Lăng Lăng, ba rất mong con có thể chấp nhận”.
Nét mặt Chung Lăng lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Con không thể”.
“Còn Chung Khải thì sao?” Ông Chung quyết định tìm bước đột phá từ phía cậu con trai. Dù gì thì nó không cả nghĩ như Chung Lăng, dường như cũng không dị ứng với Tưởng Viêm như Chung Lăng.
Chung Khải nhìn Chung Lăng rồi lại nhìn ba, ngập ngừng giây lát: “Con theo ý chị, nếu chị ấy không có ý kiến gì thì con cũng không phản đối”.
Thằng nhóc này ranh ma thật, Chung Lăng lườm Chung Khải, nhưng cũng thấy mừng vì nó đứng về phía cô.
Sắc mặt ông Chung mỗi lúc một khó coi, ông không nói gì nữa, dường như đang suy nghĩa bước tiếp theo nên làm thế nào.
Hạ Dương khoác tay Chung Lăng nói nhỏ: “Em bình tĩnh đi, đừng để ba em mất mặt”.
Chung Lăng cũng thấy hơi hối hận, đáng lẽ không nên để ba khó xử trước mặt bao nhiêu người như vậy. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng không thốt ra được lời nào.
Lúc này, Tưởng Viêm bắt đầu xuất chiêu, cười khẩy nói: “Chuyện giữa tôi và lão gia cũng không đến lượt bậc con cái như mấy người quyết định”.
Chung Khải cau mày, cố gắng để không nổi cáu.
Chung Lăng không thể chịu được nữa liền nói: “Ba, nếu ba đã hạ quyết tâm làm như vậy thì từ nay về sau con sẽ không bước chân vào cái nhà này nữa”.
“Mày đang đe dọa ba mày ư?” Vẻ giận dữ hiện rõ trong mắt ông Chung, giọng gầm lên. Khó khăn lắm mối quan hệ giữa ông và cô con gái mới được cải thiện, lúc đầu ông định vui vẻ bàn bạc chuyện này, không ngờ Chung Lăng lại phản ứng gay gắt như vậy, ông cũng là người nóng tính, cơn giận bốc lên là không kìm chế được nữa.
Chung Lăng cười khẩy: “Xem ra ba đã đưa ra sự lựa chọn rồi”. Cô quay sang Hạ Dương: “Mình đi thôi”.
“Chị ơi, đợi bọn em đã.” Chung Khải kéo Lâm Giai Viện lên tầng lấy đồ.
Hạ Dương nói với vẻ đầy lo lắng: “Chung Lăng, em đừng xốc nổi”.
Chung Lăng lắc đầu: “Em không xốc nổi”.
“Chị, bọn mình đi thôi.” Chung Khải đã thu dọn xong đồ đạc với tốc độ chóng mặt.
Hạ Dương trợn mắt nhìn cậu ta, đúng là anh chàng chỉ làm mọi chuyện rối rắm thêm.
“Ừ.” Chung Lăng không hề nhìn ông Chung mà nói: “Đi thôi” rồi bước ra ngoài.
Ông Chung mặt mày hầm hầm, bàn tay run rẩy giơ lên.
Hạ Dương thở dài nói: “Ba ạ, con sẽ khuyên cô ấy, ba đừng nóng”.
Lúc này sắc mặt ông mới dịu đi một chút, rồi ông gật đầu.
Không ai thể ngờ rằng bữa cơm tất niên đầu tiên mà Chung Lăng ăn sau khi về nước lại kết thúc một cách buồn bã như vậy.
Chung Lăng vẫn chưa hết bực, dĩ nhiên là không chịu tiếp thu lời ai.
Hạ Dương biết tính cô, cũng không nói gì nữa, để cô bình tĩnh trở lại rồi tự suy nghĩ.
Mấy ngày sau, Chung Lăng ngập ngừng hỏi Hạ Dương: “Chuyện hôm trước có phải em làm hơi quá hay không?”.
Hạ Dương hôn nhẹ lên tóc cô: “Anh hiểu suy nghĩ của em, nhưng dù gì thì bác Chung vẫn là cha em”.
“Hạ Dương, em thật sự không biết phải làm thế nào.” Chung Lăng gục đầu vào ngực anh, cô luôn cố chấp và cho rằng cô phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ, nhiều năm qua cô phải sống trong sự giày vò, ân hận, không biết vui vẻ là gì, mãi cho đến khi gặp Hạ Dương mới cảm thấy như được sống lại.
Mặc dù Hạ Dương biết chuyện chị em Chung Lăng không hợp với Tưởng Viêm, nhưng lại không hiểu gánh nặng tâm lý trong lòng cô, đến giờ được nghe cô kể, anh càng thương cô hơn. “Chung Lăng, em hãy nghe lời anh”, anh nâng cằm cô lên, nhỉn thẳng vào đôi mắt đẹp tựa hồ thu của cô: “Bác gái sống khôn chết thiêng, cũng không mong muốn hai cha con em gây chuyện với nhau như vậy”.
Chung Lăng cụp mắt nhìn xuông: “Em cũng hiểu bất luận em làm gì đi nữa thì mẹ em cũng không thể sống lại, nhưng làm như vậy ít nhất khiến em cảm thấy đỡ khổ tâm hơn”.
Mặc dù vị trí của cô cao hơn Hạ Dương, nhưng trong vấn đề đối nhân xử thế cô vẫn còn thua xa anh. Nhưng trong chuyện lần này, Hạ Dương cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Chung Lăng trầm tư rồi thở dài: “Thôi kệ, đến đâu hay đến đó”.
Hạ Dương xoa đầu cô nói: “Dù trời có sập thì anh cũng sẽ đỡ thay cho em”.
“Vâng”, Chung Lăng ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Hạ Dương cười bất lực, ôm que kem chỉ được nhìn mà không được ăn này chịu cảnh giày vò.
Chiều hôm nay, Chung Lăng đang ở văn phòng xem tài liệu liên quan đến khách hàng mới thì đột nhiên Chung Khải gọi điện thoại đến, giọng rất lo lắng: “Chị à, ba phải vào viện phẫu thuật rồi”.
Chung Lăng giật bắn mình; “Có chuyện gì vậy?”.
“Bọn em đang ở bệnh viện HS, chị đến sẽ biết.” Dường như Chung Khải đang có việc gấp nên cúp máy rất nhanh.
Chung Lăng nắm chặt điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ. Ngẩn ngơ một lát rồi cô chạy sang phòng Hạ Dương, nói như sắp khóc: “Hạ Dương, ba em xảy ra chuyện rồi”.
Hạ Dương gật đầu: “Giai Viện nói với anh rồi”.
Chung Lăng liền túm chặt anh như túm chiếc phao cứu mạng: “Ba em bị bệnh gì vậy?”.
Hạ Dương ngần ngừ, cân nhắc câu chữ hồi lâu mới nói: “Chung Lăng, bảy năm trưóc ba em bị mổ một lần em có biết không?”.
“Em không biết.” Bảy năm trước Chung Lăng không hề nghĩ đến chuyện sẽ về nước, cũng là thời điểm mẹ cô mới mất và mâu thuẫn giữa hai cha con cô lên đến đỉnh điểm. “Ba em mổ gì vậy?” Giọng cô run rẩy.
“Phẫu thuật cắt bỏ tế bào ung thư” Hạ Dương nhìn cô, rụt rè nói: “Ung thư dạ dày”.
Chân Chung Lăng như muốn khuỵu xuống, suýt thì ngã nhào xuống đất.
Hồi lâu cô mới lau nước mắt, lặng lẽ nói: “Đến viện thăm ba với em nhé”.
Từ khi còn rất nhỏ Chung Lăng đã ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, bây giờ vẫn thế. Cô cũng ghét chốn lạnh lẽo này, nó luôn làm cô phải nhớ đến người thân. Bà nội, ông nội, và cả mẹ cô nữa đều mãi mãi rời xa cô từ chốn này. Mỗi lần nhớ đến những chuyện đó, cô cảm thấy vô cùng bải hoải.
Ông Chung nằm ở phòng riêng đặc biệt, chế độ và điều kiện chẳng khác gì khách sạn năm sao.
Chung Lăng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, tiều tụy của ba cô, khiến cô cảm thấy vô cùng xót xa.
Hạ Dương kéo cô lại và nói nhỏ: “Em nói chuyện nhẹ nhàng với bác, đừng để khi mất đi rồi mới hối hận”.
“Vâng.” Chung Lăng cố nuốt nước mắt vào lòng và trịnh trọng gật đầu.
“Ba.” Chung Lăng gọi khẽ.
“Con đến rồi à.” Ông Chung yếu ớt đáp.
Nét mặt Chung Lăng rất bình tĩnh: “Hiện tại ba thấy trong người thế nào?”.
“Chút bệnh vặt thôi mà con cũng phải đến à.”
Ba không muốn để cô phải lo lăng, lại còn nói dối cô. Chung Lăng nghe xong, trong lòng càng xót xa.
“Ba yên tâm dưỡng bệnh, con sẽ không làm ba tức giận nữa đâu.”
Ông Chung cười hạnh phúc.
Chung Lăng trốn ra cuốỉ hành lang lau nước mắt.
Chắc là ba giấu bệnh tình, không muốn để cô phải buồn. Cô là người không biết suy nghĩ, cũng không quan tâm nhiều đến ba, nếu không, chuyện lớn như vậy làm sao không phát hiện ra.
Tưởng Viêm xách cặp lồng đi qua chỗ cô, nét mặt thờ ơ, không thèm nhìn cô một cái.