húng ta vẫn hợp với món tào phớ và đậu phụ thối hơn. Xin lỗi hôm nay gấp quá nên không mua được tào phớ, dịp khác tôi sẽ mời sau”.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, đập vào mắt Phương Nhiên là cảnh tượng sau: Mấy nhân viên bộ phận thị trường mặt mày nhăn nhó nuốt từng miếng đậu phụ thối, miệng ai cũng bóng nhẫy dầu, phòng làm việc bốc lên một thứ mùi vô cùng khó ngửi.
Chung Lăng đứng bên cạnh liên tục góp lời, miệng cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết.
Phương Nhiên thấy lạnh xương sống, vị giám đốc này trông yếu liễu đào tơ, bình thường hay nói hay cười, thực ra là nhân vật không hề dễ bắt nạt.
Như vậy là Chung Lăng đã để mất lòng tất cả mọi người. Thực ra cô hối hận từ lâu, đáng lẽ không nên xốc nổi như vậy, nhưng vì không chịu được cục tức đó.
Chung Lăng cầm chiếc bút bi gõ từng nhịp xuống mặt bàn, mắt liếc đống đậu phụ thối còn thừa, lòng cũng thấy hơi rầu. Cô không thể tái diễn lại chuyện ban nãy, nhưng thực sự không thể chịu nổi thứ mùi kia, mắt đảo một hồi rồi nảy ra một ý.
Chung Lăng đích thân xách túi đậu phụ đi vào phòng làm việc của Hạ Dương, bữa đậu sáng nay gần như một mình cô tiêu diệt, chỗ này coi như bù lại cho anh ta.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, trên bàn làm việc của Hạ Dương là nửa chiếc bánh ngọt đang ăn dở.
Cô tưởng rằng anh ta không giống với những đồng nghiệp khác, nhưng rõ ràng là cô quá ngây thơ. Cô đặt phịch túi đậu phụ lên bàn Hạ Dương, cười khẩy một tiêng, không nói câu nào mà bỏ đi luôn.
Hạ Dương tựa lưng vào ghế nhìn chiếc túi rồi lại nhìn miếng bánh ngọt, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Bữa điểm tâm chiều là do Lo Lo đưa đến, anh không thể bảo cô ta mang đi. Biết là Chung Lăng đã hiểu lầm nhưng anh cũng không thể thanh minh. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Chung Lăng muốn lo xong chuyện chuyển sang chỗ ở mới nên trước khi hết giờ làm việc đã gọi điện cho Quách Chỉ Quân, nói rằng cô không đến ăn cơm. Quách Chỉ Quân hậm hực nghiến răng thề rằng nếu cô không đến sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả. Chung Lăng khóc dở mếu dở, năn nỉ hết lời mới thuyết phục được cô nàng. .
Đồ đạc của cô không nhiều, sau khi trả phòng khách sạn, cô kéo va ly rồi chuẩn bị sang đường bắt xe.
Một chiếc xe hiệu Honda màu đen từ từ dừng lại, che mất tẩm nhìn của cô. Chung Lăng bực bội nghĩ, không thể phủ nhận rằng giữa tố chất của người Trung Quốc và sự lịch thiệp của người Anh còn một khoảng cách khá lớn.
“Em đi đâu vậy? Lên xe anh chở một đoạn.” Sau khi kính xe được kéo xuống, Chung Lăng mới phát hiện ra người vừa thò đầu ra có nét quen quen.
Chung Lăng nheo mắt ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra đó chính là bác sĩ Tống Minh Chí mà cô đã gặp trong lần vào thăm Quách Chỉ Quân. “Cảm ơn anh, không cần đâu”, cô lắc đầu. “Bắt taxi rất tiện mà.”
“Lên xe đi, anh tiện đường mà.” Tống Minh Chí đã ân cần mở cửa xe.
Cô còn chưa nói đi đâu, làm sao anh ta biết là tiện đường, nhưng đã nói thế rồi, Chung Lăng cũng ngại từ chối. “Ngân Nhân City.” Sau khi ngồi yên vị, cô nói địa chỉ cần đến.
“Ồ, em mua nhà ở đó hả? Tiến hành cũng nhanh nhỉ.”
“Căn hộ công ty thuê cho thôi.” Chung Lăng thủng thẳng đáp.
Tông Minh Chí tiếp tục kiếm chuyện làm quà: “Chế độ phúc lợi của công ty em ổn nhỉ”.
“Vâng.”
Trừ phi Tống Minh Chí hỏi, Chung Lăng rất ít chủ động gợi chuyện.
Lúc đến nơi, Tống Minh Chí nói: “Chắc Chung Lăng luôn tỏ ra xa cách với mọi người như thế này nhỉ?”
Chung Lăng ngước đôi mắt đẹp lên, không trả lời mà chỉ nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về”.
Tống Minh Chí vân vê ngón tay trên cánh mũi, không những không cảm thấy cô gái này nhạt nhẽo, lãng nhách mà đầy vẻ thách thức.
Sau khi vào phòng, Chung Lăng vứt va ly sang một bên rồi gọi điện thoại cho Quách Chỉ Quân, khi đầu bên kia nhấc máy, cô hậm hực nói: “Cậu lại gây rắc rối cho mình rồi đấy”.
Quách Chỉ Quân vốn là người tinh ý, vừa nghe thấy Chung Lăng bực bội hỏi tội liền hiểu ngay ra vấn đề, cô tủm tỉm cười và nói: “Không ngờ gã này lại sốt sắng đến thế”.
Chung Lăng liền hứ một tiếng.
Quách Chỉ Quân ấm ức phân trần: “Mình cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cứ ôm ảo mộng về gã Đường Tranh đi mà chết già à?” Chỉ Quân chưa gặp Đường Tranh bao giờ nhưng không hiểu tại sao, cô không hề có thiện cảm với anh ta. Có lẽ là tại tính cách, cô rất coi thường những anh chàng tính tình nhỏ mọn, trong khi Đường Tranh lại là mẫu người đó. Cô thường nói, đàn ông có thể không tiền, không nhà, không xe, những cái đó không thành vấn đề, nhưng nếu bụng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng tính toán thiệt hơn thì ai yêu anh ta chỉ có xui xẻo. Bấy lâu nay Chỉ Quân vẫn không thể nào lý giải nổi, tính cách của Chung Lăng và Đường Tranh khác nhau một trời một vực, tại sao lại có thể chung sống hòa bình với nhau lâu như vậy.
Chung Lăng bình thản cười: “Bọn mình chia tay rồi”.
Quách Chỉ Quân cao hứng đến mức nhảy dựng lên: “Tuyệt quá, my darling, cuối cùng đầu óc cậu đã được khai thông. Chúc mừng cậu đã thoát khỏi biển khổ”.
“Có người nào an ủi kiểu như cậu không?” Chung Lăng bật cười.
“Thôi đi!” Chỉ Quân nhướn mày nói: “Trông cậu có vẻ không đến nỗi buồn quá đòi đi tự tử nhỉ”.
“Hiện giờ mình không còn đầu óc để nghĩ đến những chuyện này, cậu đừng lo bò trắng răng nữa, cái anh chàng Tống… gì đó, cậu để dành cho người khác đỉ.” Những rắc rối trong công việc và mối quan hệ không đâu vào đâu với đồng nghiệp khiến đầu Chung Lăng như muốn nổ tung, tâm trạng đâu để tính đến chuyện yêu đương.
“Thôi được.” Mặc dù không đồng tình với điều đó nhưng Quách Chỉ Quân tôn trọng tuyệt đối sự lựa chọn của Chung Lăng. “Nhưng mà nói đi phải nói lại, cậu không có chút thiện cảm nào với Tống Minh Chí à? Chưa nói đến việc người ta đẹp trai ngời ngời, chỉ riêng tay nghề thôi cũng đã đủ nể rồi, trong bệnh viện ngoài ông xã đây ra, anh ấy là nhân vật quan trọng thứ hai đấy.”
Chung Lăng thực sự không nhịn nổi liền phì cười. Đây rõ ràng là khen khéo Lâm Sâm, có thấy ai mặt dày như cô nàng này không.
Quách Chỉ Quân cười khúc khích nói: “Đừng cười nhé, hi hi”.
“Không có việc gì nữa mình cúp máy đây.”
“Sao vội thế?”, Chỉ Quân thôi không cười nữa, nghiêm giọng hỏi: “Đã liên hệ với ba cậu chưa?”.
Bàn tay Chung Lăng bất giác nắm lại, sắc mặt hơi tái đi: “Thì mình đã có thời gian làm gì đâu”.
“Ngài giám đốc, gọi cú điện thoại có mất bao nhiêu thời gian của ngài đâu.”
“Lăng Lăng.” Giọng Chỉ Quân nặng hơn: “Cái này là vì cậu chứ không phải vì mình”.
“Tuân mệnh, Quách nữ hiệp.” Đây là biệt hiệu mà Chung Lăng đặt cho Chỉ Quân, những lúc không đấu được với cô nàng, cô bèn sử dụng chiêu này.
“Có gì nhớ liên lạc nhé.”
Chung Lăng đi loanh quanh mấy vòng trong phòng ngủ, hít thở thật sâu như đang phải đối mặt với kẻ địch cuối cùng hạ quyết tâm bấm dãy số mà cô đã thuộc làu như lòng bàn tay.
Không phải ba nghe máy, tự nhiên Chung Lăng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô cả à?” Nghe giọng hình như là Lưu Duy Minh, trợ lý đặc biệt của ba.
“Vâng, ba tôi… dạo này có khỏe không?”
“Ồ, để chủ tịch đích thân nói chuyện với cô nhé.”
Chung Lăng không kịp ngăn, đầu bên kia đã vọng lại tiếng nói sang sảng: “Trong mắt mày còn có ba ư?”
“Ba, con…”
Đối phương không cho cô cơ hội giải thích gì thêm mà mắng như tát nưóc vào mặt: “Chuyện mày về nước được giấu kín như bưng, nếu ba không gọi cho Chỉ Quân thì mày định giấu ba đến bao giờ?”
Điều này Chung Lăng không có cách nào phân bua, vì đúng là cô cố tình làm như vậy. Không phải cô không muốn nói với ba, mà thực sự không biết phải nói thế nào.
“Mày bây giờ giỏi rồi, sự nghiệp lớn thế này không giữ nổi chân mày, đi làm thuê cho người khác vui lắm đúng không?”
Chung Lăng lặng lẽ đưa điện thoại ra xa hơn, lần nào gọi điện thoại chưa được hai câu đã bị ăn mắng, thảo nào cô không thích gọi điện về nhà.
Quát tháo được chừng mười phút, chắc ông cụ đã thấm mệt nên thở hổn hển nói: “Cuối tuần mày về nhà ăn cơm, thôi thế đã nhé”. Nói xong liền cúp máy. Giọng rất kiên quyết, gia trưởng, đúng tác phong quân phiệt.
Một người cha như thế sinh ra cô con gái ngang ngạnh, cứng đầu cũng không có gì là lạ.
Chung Lăng ngồi phịch xuống ghế sofa trong trạng thái rã rời, cứ nghĩ đến chuyện cuối tuần phải về nhà, đầu cô chỉ muốn nổ tung.
Chuông cửa đột nhiên réo lớn, Chung Lăng vô cùng sửng sốt, cô dọn đến đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, sao đã có người tìm cô nhỉ.
Đứng ngoài cửa là một cô gái tóc buộc cao, cười rất tươi. Mặc dù không phải sắc nước hương trời nhưng rất có duyên, đặc biệt là khi cười, đôi mắt cũng cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy hy vọng.
“Hi!” Cô gái vẫy cô.
Chung Lăng ngơ ngác hỏi: “Em là?”
Cô gái cười tủm tỉm nói: “Em ở phòng đối diện, nhưng mà…”, Cô gái ngượng nghịu nói: “Em quên mang chìa khóa, chị có thể cho em ngồi nhờ một lát được không?”.
“Ok, em vào đi.” Chung Lăng mời cô gái vào nhà.
Cô bé vui vẻ tìm một cái ghế ngồi xuống rồi tự giới thiệu “Em tên là Diêu Thiên Thiên, chị tên là gì ạ?”
“Chị tên là Chung Lăng.”
“Giống trong Thiên long bát bộ ạ?” Diêu Thiên Thiên chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi.
Chung Lăng liền hỏi lại: “Là cái gì vậy?”
“…” Bà này từ sao Hỏa đến ư, Diêu Thiên Thiên nghĩ bụng.
“Rốt cục là cái gì vậy?” Chung Lăng hỏi lại.
Diêu Thiên Thiên chống tay lên trán: “Là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp”.
“Vậy hả”, Chung Lăng giờ mới hiểu ra vấn đề, cô rất ít khi đọc loại tiểu thuyết giải trí, loại sách duy nhất mà cô thích là trinh thám, thích nhất là Keigo Higashino1 và Agatha Christie2.
Đôi mắt to tròn của Diêu Thiên Thiên chớp chớóp, tò mò nhìn người hàng xóm mới, Chung Lăng xếp gọn lại mấy đôi giày đang đặt ngổn ngang, xoa xoa tay nói: “Vừa mới dọn đến, phòng ốc bừa bộn quá, em đừng cười nhé”.
Diêu Thiên Thiên xua tay: “Không sao, không sao, phòng em còn bừa bộn hơn”.
Nói đến đây, Chung Lăng sực nhớ ra điều gì đó, bèn liếc cô hàng xóm hỏi: “Buổi chiều chị đến xem nhà, hình như chủ nhà của phòng đối diện là nam giới”.
1 Keigo Higashino (1958): Nhà văn trinh thám của Nhật Bản.
2 Agatha Christie -86: Nữ nhà văn trinh thám nổi tiếng của Anh.
Diêu Thiên Thiên liền cười: “Hóa ra là hai người đã gặp nhau rồi, đó là ông xã em”.
Chung Lăng chợt hiểu ra vấn đề, nhưng nhớ lại sự thay đổi rõ nét trong thái độ của Phương Nhiên hồi chiều, bất giác nghĩ thầm, mối quan hệ này rối rắm thật đấy. Rồi cô lại hỏi tiếp: “Thế sao em biết có người mới chuyển đến?”
“Bảo vệ ở dưới bảo với em, à, có việc gì chị cứ nhờ họ giúp, tiền dịch vụ ở đây hơi đắt nhưng họ làm việc khá trách nhiệm, lần trước em cũng không mang chìa khóa, suýt thì bảo vệ phải trèo qua ban công vào nhà.” Mặc dù chắc chỉ là nói đùa, nhưng vẫn khiến Chung Lăng bật cười.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Diêu Thiên Thiên chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, liền reo lên: “Chắc là chồng em về rồi, em về nhà đã. Chị Chung Lăng, em rất vui vì được làm quen với chị, hôm nào em lại sang chơi nhé”.