đốc Lý ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Châu Tử Hoành. Châu Tử Hoành vừa liếc mắt nhìn rồi ngồi ngay vào chiếc ghế của nữ diễn viên chính, trông thấy sắc mặt cô không vui.
Anh quay sang hỏi giám đốc ý tưởng:
"Có phương án thứ hai không?".
"Có."
Giám đốc trả lời, liền ra lệnh cho trợ lý đi lấy. Tờ văn bản chậm rãi lật ra trong tay của Châu Tử Hoành, giám đốc nói:
"Bộ này là dự phòng, nói về hiệu quả chủ yếu vẫn là ý tưởng sáng tạo".
"Hủy bỏ."
Người đàn ông có quyền hạn tuyệt đối ấy bình thản thốt lên hai chữ.
"Sao ạ?"
"Tôi cho rằng ý tưởng để Thư Quân xuất hiện khỏa thân trước ống kính là không hợp lý."
Châu Tử Hoành đóng tập tài liệu trong tay một tiếng bộp, trả lại cho trợ lý, "Tôi không thích".
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, cả phòng ý tưởng đều nhất trí chọn phương án sáng tạo cổ điển tuyệt diệu đã bị sếp lớn phủ nhận chỉ bằng một câu nói, vả lại cũng chẳng có "đất" để thương lượng.
Yêu cầu của sếp chính là, người phát ngôn Thư Quân cần phải có trang phục hợp lý, tránh tiếp xúc bất kỳ hình thức khỏa thân nào hoặc "làm hỏng hình tượng".
Cụm thành ngữ "làm hỏng hình tượng", giám đốc phỏng đoán rằng, liệu có phải không được phép thiết kế cho Thư Quân bất kỳ động tác hoặc biểu cảm gợi cảm nào chăng? Vậy thì hiệu quả nghệ thuật chụp ảnh chẳng phải là giảm đi rất nhiều ư?
Sếp lớn nhanh chóng nhìn thấu tâm can cùa anh ta, đồng thời tốt bụng thay anh ta để ra ý tưởng chủ đạo cho toàn bộ quảng cáo:
"Lấy ý tưởng thanh lịch mà đoan trang làm chủ đạo".
Được thôi, Giám đốc Lý suy ngẫm, tuy là điều này có chút xa rời so với ý tưởng lúc đầu của bán thân anh nhưng rốt cuộc cũng vẫn phù hợp với đoạn quảng cáo trang sức thông thường.
Không hơn không kém, chi có điều cách chụp và góc chụp phải tốn nhiêu công sức hơn thôi, mong là có được cảm giác mới mẻ.
Cùng với sự chuyển động cực nhanh trong não bộ, Giám đốc Lý không khỏi liếc nhìn nữ diễn viên quảng cáo chính đang đứng trưóc mặt mình, trong lòng cảm thảy nuối tiếc.
Anh nghĩ, chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài và khí chất thôi, Thư Quân đã rất thích hợp với phong cách bắt mắt, gợi cảm, lẳng lơ.
Nếu như theo ý tưởng nhiẻp ảnh của mình, thì nhất định sẽ mê hoặc lòng người.
Buổi trưa Châu Tử Hoành mời tất cả nhân viên phụ trách trường quay dùng cơm, do trợ lý Phi Uy đảm nhiệm còn anh dẫn Thư Quân đên một nhà hàng gần đó.
Thời hạn ba tháng chớp mắt đã đến, chỉ còn sót lại vài chục ngày, bọn họ dường như hoàn toàn ăn ý, lựa chọn cách giao tiếp mới.
Lần trước vì chuyện của Bùi Thành Vân mà dẫn đến mâu thuẫn, lại qua mấy ngày liền chiến tranh lạnh.
Hôm nay gặp lại nhau, cả hai đểu im lặng không đả động gì đến chuyện đó nữa.
Cảnh tượng yên ắng, Thư quân vừa ăn vừa nghĩ bản thân cô ở bên cạnh Châu Tử Hoành mấy năm nay cũng coi như đã luyện thành công sự trầm lặng, điều này chẳng biết có được xem là "thu hoạch" duy nhất chăng?
Cô chọn cho mình món cơm trộn pho mát, ăn đến nửa chừng thì cô khách sáo đề nghị:
"Phiền anh đưa em hũ gia vị".
Bột pho mát, tiêu xay cùng những hũ gia vị khác đều được đặt trong giá gỗ tinh xảo vừa vặn ở bên tay của Châu Tử Hoành.
Châu Tử Hoành đặt dao đĩa xuống liếc cô một cái,giơ tay ra đưa rồi lại đột nhiên ngừng lại.
"Sao thế?"
Cô trông thấy ngón tay anh ngừng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng rụt lại, còn ngỡ anh không hài lòng về thái độ kiểu cách vừa rồi của cô.
"Tự lấy đi."
Quả nhiên, anh cự tuyệt phục vụ cô, ánh mắt lạnh lùng dừng ở nơi khác, cũng chẳng nhìn cô.
Cô bĩu bĩu môi, trong lòng vô cùng coi thường hành vi không có chút ga lăng này. Hoặc cũng có thể anh còn nhớ cuộc tranh cãi lần trước không chừng!
Vốn dĩ cô còn định chê vi pho mát trong cơm không đủ dậy mùi, nhưng đối mặt với bộ dạng dửng dưng lạnh lùng của Châu Tử Hoành, chỉ qua loa ứng phó cho xong bữa.
Buổi chiều thử vài lần hóa trang, nhóm nhân viên đều là những nhân tài làm việc chuyên nghiệp, cuối cùng cũng nhanh chóng tạo dựng được hình ảnh cho cô.
Gần đây công ty sắp lịch làm việc cho Thư Quân dày đặc.
Ngoài việc quay, chụp hình quảng cáo ra còn hẹn vài người nhạc sỹ để bàn về ý tưởng sáng tạo cho ca khúc mới, tiếp đó phải tham gia một chương trình đại nhạc hội tại một thành phố nhỏ.
Thành phố này nổi tiếng là nóng như lò lửa, hơi nóng của mùa hạ nơi đây đã trở thành "cực hình".
Từ sân bay bước ra, đón tiếp họ ngoài những fan hâm mộ ra chính là những luồng khí oi bức xộc thẳng đến khiến người ta ngạt thở.
Đêm đến nhiệt độ dần dần hạ xuống nhưng vẫn ngột ngạt.
Huống hồ lại là hoạt động ngoài trời, dưới khán đài là một biển người, trên đầu và bốn phía đều gần những bóng đèn phản chiếu cực lớn.
Trên sân khấu cô hát xong hai ca khúc, trở ra sau cánh gà toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đây là lần đầu Thư quân tham gia đại nhạc hội, khi cô nghe phía dưới có người gọi tên mình cô thấy cảm động biết bao. Cô nghĩ, thành quả rốt cuộc cũng đến ngay trong sự vô tình.
Năm đó cô an nhàn sống bên anh trai, khi cô dùng tiền anh kiếm được từ việc viết lời ca khúc đóng tiền học, không nghĩ rằng mình cũng có thể có chút thành tích từ lĩnh vực này?
Tiếc là anh Hai không nhìn thấy.
Nghĩ đến Thư Thiên, cô mới chợt ý thức được rằng nguyện vọng của bản thân thật sự đã trở thành hiện thực.
Ngoài việc gần đây diễn ra làn sóng tin đồn nhưng sau đó tên của anh trai thật sự không còn bị người khác lôi ra bàn tán nữa. Mà những bí mật ấy đến nay cũng chẳng còn bị những thế lực lùng sục đào bới moi ra nữa.
Cuối cùng mưa thuận gió hòa rồi.
Dù rằng hiện giờ ai ai cũng biết rằng cô chính là em ruột của Sở Thư Thiên, nhưng cũng chẳng ai để cập đến vấnđề này trong cuộc phỏng vấn với cô nữa.
Đó đều là công lao của Châu Tử Hoành.
Điều này Thư Quân hiểu rất rõ, hoàn toàn chẳng thể phủ nhận được.
Có lẽ do định mệnh sắp đặt cô và anh, ngay từ lẩn đầu gặp mặt ở Lệ Giang tất cả mọi việc dường như đã được thượng đế an bài.
Vì cô trông giống Châu Tiểu Mạn đã đem lại cho tâm hồn và thể xác anh sự an ủi, Còn anh đã thay cô giải quyết những phiền phức không ngờ được trước đây, hoàn thành nguyện vọng nhỏ nhất cũng là khao khát nhất của cô.
Vậy thì khi những việc đó đã hoàn thành rồi thì sao?Có phải đã đến lúc phải chia ly rồi không?
Tham gia xong lễ hội âm nhạc và trở về thành phố C thì vừa đúng ngày mùng bảy tháng Bảy âm lịch.
Tại sân bay cô nhìn thấy có người đàn ông trẻ tuổi ẵm bó hoa hồng to quỳ gối trước mặt người bạn gái cầu hôn.
Nữ nhân vật chính ấy thoáng chốc mừng rơi nước mắt, những giọt lệ làm nhòe cá màu phấn mắt cùng mascara, quanh quầng mắt lưu lại hai vết trũng sâu tựa như gấu trúc.
Thư Quân vẫn nhận ra ngựời con gái hạnh phúc đó là người ngồi chung chuyếh bay với cô. Hai người đụng mặt nhau bên ngoài nhà vệ sinh trên máy bay.
Cô dừng lại liếc nhìn cảnh tượng đám đông náo nhiệt xung quanh, tận mắt trông thấy cô gái gật đầu, chiếc nhẫn lồng vào ngón tay, đôi tình nhân lãng mạn ôm hôn nhau. Cô gửi lời chúc phúc trong lòng mình rỗi vội vã rời đi.
Thành phố tràn ngập không khí ngày lễ, bên đường cứ cách vài mét có một người bán hoa hồng, ngưòi dạo phố lúc này cũng đông hơn thường ngày.
Lâu lắm rồi Thư Quân không dạo phố, cả đoạn đường chỉ lắng nghe Tiểu Kiều cùng hai đồng nghiệp khác bàn luận thông tin giảm giá trên thị truờng, kết quả là cô ngủ thiếp đi giữa chừng.
Tối về đến nhà cô rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ bù. Mãi đến khi tiếng động mở cửa dưới lầu yọng lại xuyên qua cửa sổ của một chủ hộ nào đóthì cô mới choàng tinh, mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra xem giờ thấy vẫn chưa đến mười hai giờ.
Đêm hôm khuya khoắt thế này cô nổi giận trùm kín đầu nghĩ có nên gọi điện thoại cho bảo vệ tòa nhà không thì nghe thấy có người mở cửa bưóc vào phòng, âm thanh mở khóa cửa làm cô hoảng sợ, chút cảm giác ngái ngủ sót lại cũng bay tận chín tầng mây.
Thư Quân bật dậy chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Có lẽ bộ dạng cảnh giác của cô thật sự làm trò hề cho đối phương hoặc cũng có thể tâm trạng anh hôm nay rất vui vẻ, chỉ thấy Châu Tử Hoành nhướng nhướng mày lộ ra nụ cười đẩu tiên trong mấy ngày vừa qua.
"Anh còn ngỡ là em sẽ lôi vũ khí phòng vệ ra nghênh đón anh nữa chứ. Xem ra ý thức phòng vệ của em vẫn chưa đủ, cứ ngồi trên giường như thế nếu thật sự có trộm vào nhà thì làm thế nào?"
Anh vừa nói vừa tiến lại gần, cô bực dọc nằm vật xuống tiếp tục lấy chăn che kín mặt, nói giọng ủ rũ:
"Em chẳng thấy trộm đáng sợ".
"Ý em muốn nói, so với kẻ xấu chuyên hoạt động về đêm anh còn đáng sợ hơn nhiều, đúng không?"
Cô im lặng ra ý thừa nhận,Vể chuyện vì sao đã khuya vậy anh đột nhiên đến, cô chẳng hỏi han cũng chẳng định hỏi.
Lúc tiếng nước vọng ra từ nhà tắm cô phát hiện lúc này bản thân cô hoàn toàn không muốn ngủ nữa.C hâu Tử Hoành từ nhà tắm bước ra, hai người họ bắt đầu ôn lại những cuộc vận động mà lâu rồi họ chưa làm. Chẳng nói rõ được là ai chủ động, cũng chẳng rõ được gần đây cô có ý định cự tuyệt hay không. Cho dù là có đi chăng nữa, hoặc có lẽ chỉ là một chút ý định lóe lên rồi vụt tắt.
Trong giai điệu âm nhạc mơ hồ đứt đoạn bên ngoài của sổ, cô nhận lấy cơn hoan lạc cuồng phong dưới thân thể anh đầy mãnh liệt, hai bàn tay chẳng hề đẩy anh ra.
Châu Tử Hoành tối nay dường như có uống chút rượu thế nên rất hưng phấn. Đáy mắt trong đêm tối như một bó hoa lửa sáng rực rõ lấp lánh, anh cắn vùng cổ, bả vai và cả phần đùi, không bỏ qua bất kỳ vùng nào có thể khiến cô phải run rẩy.
Sau khi kết thúc, anh nằm sấp trên ngưòi cô, hơi thở thấp trầm xen lẫn mùi cồn lạnh thoang thoảng.
"Anh nhớ em."
Anh nói, làn môi ấm áp sát bên tai cô. Cô dường như không kiềm chế được, im lặng kéo lấy vai anh, không nói lời nào, chỉ cắn mạnh vào cổ anh. Còn anh bị đau khẽ nhúc nhích rồi chẳng có bất kỳ động tĩnh nào nữa, đù mặc cô cứ thế mà ra sức cắn.
Cô cắn xong cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, ngón tay vô tình lướt qua tại nơi nào đó trên vai anh, nơi đó có một dấu vết nụ hôn cực nhỏ.
Mà cô nhớ rất rõ vừa rói không hôn anh ngay tại đó.
Đó là di chứng đế lại sau cơn say rượu. Ban ngày anh ra ngoài tiếp khách hiếm khi uống nhiều đến vậy.
Vốn dĩ anh không quen uống rượu vào buổi trưa, việc lần này hoàn toàn tùy theo chủ ý của khách hàng. Thêm vào đó người mời tiệc cũng rất nhiệt tình, dùng bữa xong cònsắp xếp đi KTV tiếp tục "giao lưu tình cảm".
Vì thế mà dưới tác dụng của vô số loại rượu pha lẫn nhau, Châu Từ Hoành ngồi trong sảnh bao âm u phát hiện ra lý trí và giác quan của mình trở nên tê liệt. Vậy mà tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, ở đây đều là những nhân vật có máu mặt.
Anh uống tôi đáp lễ, chẳng ai chịu nhường ai cả.
Lúc này đây, người mời tiệc gọi đến vài tiếp viên hầu rượu góp phần làm cho không khí thêm vui vẻ.
Châu Tử Hoành còn nhớ cô gái ngồi cạnh mình còn rất trẻ, gương m