Cô hài lòng suy nghĩ, đây mới chính là khuôn mẫu giữa họ, dường như tất cả cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó.
Quá trình thu âm album diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi người đều phối hợp rất ăn ý với nhau vì thế mà mọi việc tiến triển khá nhanh chóng .
Tối nay, lúc đang ghi âm ca khúc cuối, giọng Thư Quân không được tốt lắm, thử đi thử lại mấy lần cũng vẫn chưa đạt đến kết quả mong muốn. Trùng hợp là tối nay Nicole đích thân theo dõi, qua khe cửa kính trong suốt, Thư Quân chỉ trông thấy gương mặt Nicole gần như lúc nào cũng nghiêm nghị. Mỗi khi cô dừng và bắt đầu lại, chân mày Nicole khẽ nhíu lại. Hai, ba giờ đồng hồ nháy mắt trôi qua, cuối cùng Thư Quân cũng gỡ bỏ tai nghe xuống. Cô ra ý nói lời xin lỗi với mọi người: “Thật ngại quá, có lẽ là tôi bị cảm”.
“Ngày mai tiếp tục.” Nicole nhìn đồng hồ nói.
Vất vả cả buổi tối, mọi người đều không phản đối gì nữa, lục tục chuẩn bị thu dọn đồ để về.
Nicole kéo Thư Quân sang một bên quan sát gương mặt cô. “Uống thuốc chưa?”.
Thư Quân gật gật đầu: “Uống rồi”. Cô hơi lo lắng vì thế mà tỏ thái độ tích cực chủ động, “Cảm ơn chị quan tâm, em sẽ sớm tranh thủ điều chỉnh lại trạng thái”.
Nicole không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.
Thư Quân lúc này mới thở dài. Thật ra cô chẳng bị cảm, chỉ vì mấy ngày gần đây ngủ không được tốt, vừa nằm xuống liền mơ thấy ác mộng, có lúc còn tỉnh lại trong cơn kinh hoàng. Vì thế mà chất giọng cũng theo đó lạc đi, vừa rồi khi hát đến âm cao thì nhiều lần xuất hiện âm đứt đoạn vỡ vụn ra, khiến người khác đánh rơi cả mắt kính.
Điện thoại reo lên, trợ lý Tiểu Kiều đưa cho cô. Cô nhìn số điện thoại do dự một lúc rồi mới trốn sang một góc nhận điện thoại.
Giọng điệu đối phương lạ hoắc, cả họ của cô cũng không gọi được, chỉ là vô cùng lịch sự nói: “Cô à, cô có thể đến đón bạn cô về không?”.
Đây là số điện thoại của Châu Tử Hoành, từ chuyện lần trước anh không ga lăng bỏ mặc cô bên đường, anh chưa một lần liên lạc lại với cô.
Cô hoài nghi hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”.
“Ồ, tôi là nhân viên phục vụ quán bar. Ông Châu say rồi. Phiền cô đến đây ngay.”
Vốn dĩ phải đi xe công ty về, lúc này Thư Quân đành miễn cưỡng chào tạm biệt Nicole. Cô thuận miệng nghĩ ra một lý do, nhân tiện phát hiện ra đây là lần thứ hai cô nói dối vì Châu Tử Hoành rồi.
Cô mau chóng gọi taxi đến điểm hẹn, đồng thời cũng tìm thấy Châu Tử Hoành.
Trước đó, trong điện thoại nhân viên phục vụ giải thích: “Là do ông Châu tự mình nói ra số điện thoại, cho nên tôi mới tìm được cô”.
Say rồi lại vẫn còn nhớ số điện thoại của cô, cô có nên cảm thấy vinh hạnh?
Thư Quân miễn cưỡng khom người xuống, lay nhẹ vào người đàn ông đang nằm trên sofa trong sảnh bao, gọi tên anh.
Thế nhưng Châu Tử Hoành dường như thật sự đã bất tỉnh nhân sự, chẳng cử động gì, chẳng phản ứng gì.
Cuối cùng Thư Quân hết cách, đành dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ dìu anh vào trong xe.
Giao thông về đêm thông suốt đến lạ thường, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì đã đến căn hộ Thư Quân. Cô đưa thêm cho tài xế 100 tệ, lúc này phải tốn đến sức mạnh của chín con bò cùng hai con hổ mới có thể đưa Châu Tử Hoành vào phòng. Cuối cùng cô thở dốc, biết rõ ràng anh không nghe thấy gì nhưng vẫn không kiềm được nghiến răng nói: “Rõ ràng là bạn bè nhiều vậy, sao rơi vào tình trạng này thì lại nhớ đến em chứ?”. Cô vừa làu bàu vừa vào nhà tắm, vắt chiếc khăn bông ấm lau gương mặt vô cùng điển trai hoang dã ấy, dường như là để trút nỗi căm phẫn. Cô cố ý mạnh tay hơn chút, kết quả là dường như Châu Tử Hoành cảm nhận được, khẽ thấp giọng rên rỉ trong cổ họng ra ý không hài lòng.
Cô ngừng lại, nhìn từ trên cao xuống, không nói lời nào nhìn anh.
Kỳ thực, cô chưa từng thấy anh say đến mức khủng khiếp thế này. Trước đây cũng có vài lần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mượn rượu lằng nhằng làm càn, không mời mà đến chen lấn giường của cô. Hoặc thô bạo ngang ngược cởi bỏ quần áo của cô bắt đầu làm tình đầy mãnh liệt trong tình trạng khước từ của cô.
Còn tình trạng như hôm nay thì là lần đầu tiên.
Thư Quân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ im lặng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Cô phát hiện ra mình không quen đối mặt với Châu Tử Hoành. Cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác.
Đứng ngây người ra bên ghế sofa một lúc, cô mới nghĩ đến ngày mai còn có việc để làm. Bản thân cô nên đi tắm sau đó lên giường đi ngủ. Bởi lẽ, chẳng rõ Châu Tử Hoành nửa đêm có nôn không, cô đành đi lấy thùng rác đặt ngay bên cạnh sau đó chuẩn bị rời đi.
Kết quả, Thư Quân đi được vài bước thì nghe thấy phía sau vọng lại tiếng ngái ngủ.
Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy anh vẫn đang ngủ mê mệt, chân mày khẽ nhíu lại, dường như ngủ không yên. Câu nói đó vừa gãy gọn vừa mơ hồ. Cô nghe không rõ, vì thế đành bước tới, cúi xuống trước mặt anh, hỏi: “ Anh nói cái gì?”.
Cô cứ ngỡ anh cần gì đó, nhưng đợi một lúc lâu sau chính vào lúc cô từ bỏ ý định thì làn môi mỏng ấy mới khẽ động đậy.
Cô nín thở tập trung, cứ ngỡ anh muốn nói gì nhưng ngay sau đó đôi mắt sâu thẳm đen nhánh ấy từ từ mở ra.
Ánh mắt Châu Tử Hoành trông không rõ ràng lọt ngay vào gương mặt cô, dường như thiếu tập trung lại dường như đang nhìn vật gì đó xuyên qua cô.
Ánh mắt anh cứ thế mơ màng ngừng lại trong giây lát. Giọng anh trầm thấp, trầm đến mức dường như lẩm bẩm nói với chính mình. Thế nhưng lần này, Thư Quân thật sự nghe thấy rõ ràng.
Anh thì thầm gọi một cái tên: “ Tiểu Mạn…”, giọng điệu như mang chút vẻ thỉnh cầu bịn rịn mà cô chưa bao giờ nghe thấy.
Tim cô đập loạn liên hồi, sau đó mới sực nhớ ra vốn định làm gì. Cô không để ý anh nữa chỉ đứng nhanh dậy xoay người đi vào nhà tắm.
Đến nửa đêm, Thư Quân chợt tỉnh giấc. Nhưng lần này chẳng phải vì mấy ngày liên tục gặp ác mộng. Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, trong bóng tối mắt nhắm nghiền, cảm nhận bàn tay mát lạnh men theo xương quai xanh, trượt xuống ngực và eo. Đó là cảm giác quen thuộc cùng với hơi thở ấm áp hòa lẫn với men rượu vấn vít phà phà bên cổ. Cô không khỏi nín thở, khi bàn tay trườn xuống vùng nhạy cảm nhất cô mới không khỏi run rẩy.
Giọng điệu thấp trầm đầy sức quyến rũ vang lên bên tai: “Tỉnh rồi à?”.
Cô không nói gì.
Một lúc sau, thân thể cô bị đối phương xoay chuyển thay đổi phương hướng, đổi sang tư thế nằm ngửa đúng ý đối phương nhất.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt không cử động còn Châu Tử Hoành cũng chẳng trở mình đè lên ngay lập tức. Anh dường như đã tỉnh rượu, lúc này đang hứng thú cao độ khám phá thân thể cô bằng ngón tay linh hoạt.
Ngón tay anh lang thang dọc theo những đường cong trên cơ thể cô, đầy kiên nhẫn và hứng khởi, tựa như nhà điêu khắc cần mẫn đang chiêm ngưỡng kiệt tác công phu do mình tạo ra. Thư Quân im lặng không nói gì, cô không biết biểu cảm của mình lúc này là gì nữa, thân thể hoàn toàn trần trụi, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, hai tay đặt xuôi hai bên mình, lặng lẽ nắm chặt lấy drap trải giường.
Cô duy trì trạng thái như xác chết khá lâu, mãi đến khi Châu Tử Hoành đẩy đôi chân của cô ra và xâm nhập vào trong, cô mới không khỏi khẽ rên rỉ.
Người đàn ông đang đè lên thân thể ấy cúi rạp đầu hôn lên đôi môi cô, “Anh cứ ngỡ em muốn vờ ngủ mãi chứ”.
Cô nhíu mày, trải qua khoảnh khắc khó chịu ấy, cô nói: “Em thật sự rất buồn ngủ”.
“Mở mắt ra đi.” Anh dường như chẳng nghe thấy lời cô, nói như nửa yêu cầu nửa như ra lệnh.
Hàng my rậm rạp trong bóng tối khẽ rung động, cô khẽ hỏi: “Vì sao?”.
“Lúc này anh thích em nhìn anh.” Anh nói, “Mở mắt ra”.
Anh bắt đầu động đậy, chân mày Thư Quân lần nữa nhíu lại, cô để bàn tay mình vịn lên eo anh, hệt như những lần trước đây.
Cuối cùng theo lời Châu Tử Hoành, cô mở mắt nhìn theo từng động tác và biểu cảm của anh trong bóng tối mãi đến khi kết thúc.
Hôm sau cô dậy và ra khỏi nhà từ rất sớm, lúc đi khỏi Châu Tử Hoành vẫn đang ngủ, cả di động cô cũng chẳng mang theo. Ở công ty cả ngày trời, tiếp đó thì mấy ngày liền Thư Quân sắp xếp thời gian kín mít, một mặt làm công tác ghi âm album còn tồn đọng, mặt khác nghiêm túc nghiên cứu kế hoạch tuyên truyền do công ty sắp đặt.
Mãi đến choạng vạng tối cô mới nhận được điện thoại của Châu Tử Hoành.
“Anh có một tấm danh thiếp quan trọng để rơi ở chỗ em, giờ em có thể mang đến cho anh không?”.
Cô đang định đi mua sắm tại siêu thị gần đó, thế nên cự tuyệt: “Hiện giờ không có thời gian rỗi”. Nhưng vẫn tìm thấy trên chiếc sofa lần trước anh nằm ngủ quả nhiên lôi ra được tấm danh thiếp từ khe vịn tay, cũng chẳng rõ là làm thế nào mà lại rơi ra nữa.
“Thật sự rất quan trọng, anh đang cần gấp.” Đầu dây phía Châu Tử Hoành dường như hơi ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng nói của vài người, cả nam cả nữ. Ngữ khí của anh lại trịnh trọng khiến cô không khỏi do dự.
Không đoán được anh đang làm gì. Cô suy nghĩ, rốt cuộc vẫn hỏi thỏa hiệp với tinh thần trách nhiệm: “Anh đang ở đâu?”.
Vị trí Châu Tử Hoành đang ở cách căn hộ của cô không xa lắm, nhưng vì những lời lẽ anh nói trong điện thoại Thư Quân xuống nhà liền bắt taxi, đến mức khi cô nói ra địa danh, tài xế taxi liếc nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ. Cô mím chặt khóe môi: “Tôi có việc rất gấp”.
Sau đó, mọi chuyện chứng minh cho sự lựa chọn của cô là hoàn toàn sai lầm. Thời khắc choạng vạng tối chính là giờ giao thông cao điểm, ngồi xe lại tốn thời gian dài hơn là cuốc bộ, vả lại cũng do kẹt xe tiền xe cũng vượt xa so với giá ban đầu. Khi đã đến nơi, vị tài xế đó nói: “Đi thong thả”.
Thư Quân miển cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn”.
Rút trong túi ra tấm danh thiếp được xem là cực kỳ quan trọng ấy, Thư Quân đã đợi người đàn ông hướng dẫn đứng ngay cửa dẫn vào hội sở, đồng thời dễ dàng tìm thấy sảnh bao tại lầu ba, người hướng dẫn gõ gõ cửa, người ngồi trong mở cửa ra cung kính chào đón cô ra hiệu bằng tay mời cô vào trong, sau đó thì rời đi.
Làn khói thuốc trắng mờ ảo vấn vít khắp phòng nhanh chóng bay lượn lờ ngay trước mặt, bước chân Thư Quân hơi do dự. Châu Tử Hoành ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào, trên môi ngậm điếu thuốc, trông thấy cô, đôi mắt thon dài khẽ nheo lại, vẫy vẫy tay với cô: “Vào đi”. Sau đó, lại h ạhấp ánh nhìn, đẩy mạt chược đến trước mặt, nói: “Thanh nhất sắc”.
Thoáng chốc, không khí trong sảnh bao lại được đẩy lên cao trào mới. Một người trong số ba người đàn ông khác ngồi cùng bàn với anh không cam tâm cười nhạo nói: “Hôm nay vận may đã tìm đến cậu, cuối cùng vẫn là cậu ù!”. Cũng có người kéo ngăn kéo, ném lên bàn từng tờ tiền. Những cô gái trẻ trung ngồi bên cạnh họ không hẹn mà đều vỗ tay nũng nịu khen hay, rút lấy tờ tiền típ theo lệ, từng người cười tươi rạng rỡ. Ai thắng ai thua bọn họ chẳng quan tâm, mục đích chính vẫn là vui vẻ thôi.
Trông thấy tình cảnh ngoài dự kiến này, Thư Quân đứng ngẩn ra ở cửa, mãi đến khi Châu Tử Hoành đổ dồn sự chú ý lần nữa về phía cô.
“Sao còn đứng đó?” Lúc này anh chẳng buồn nhấc tay lên, chỉ nói: “Lại đây”.
Lúc này cô mới hoàn hồn, trước mặt nhiều người thế này, mặt không biến sắc cô bước tới, chìa tấm danh thiếp ra trước mặt anh.
“Là cái này ư?”
Cô xác nhận rồi xoay người bỏ đi, liền bị Châu Tử Ho