n nói đùa, nhưng sắc mặt Thanh Thu trắng bệch, môi lẩm bẩm điều gì đó. Nàng đâu có ý nguyền rủa hắn, nhưng thế tử lại bị thương vì Ninh Tư Bình, mà Ninh Tư Bình là ai? Là vị hôn phu trước kia của nàng, mặc dù ân oán giữa thế tử và người của Thiên phủ chất cao như núi, nhưng trong số ân oán đó khó tránh khỏi có tư thù.
Nàng im lặng một lúc lâu, đột nhiên quyết định: “Thiếp đi tìm Bạch Lộ, đi gặp Ninh Tư Bình, dù sao thì thiếp cũng sẽ cầu xin y, mang theo thuốc giải về cho chàng!”.
Nếu nàng làm vậy Vệ Minh thà để độc dược phát tác mất mạng còn hơn, hắn bèn kéo Thanh Thu vào lòng: “Ta không chết được đâu!”.
“Nhưng thời hạn mà Bạch Lộ nói là bảy ngày, còn đám đại phu kia chẳng kẻ nào có khả năng chữa được cho chàng…”
“Đấy chỉ là những đại phu bình thường, sao có thể giải độc? Nàng yên tâm, độc trong thiên hạ này tất phải có thứ tương khắc, vừa hay ta biết có một thứ có thể giải được loại độc này.”
“Chàng nói là có thể giải được độc?”
Hắn trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đương nhiên là có thể, chỉ có điều thứ đó ở trong cung, mà như vậy thì phải hồi kinh một chuyến mới được”.
Thanh Thu vội nhận lời: “Vậy thì hồi kinh thôi!”.
Nàng không hiểu tại sao Vệ Minh lại không hề tỏ ra lo lắng như thế, giờ thu dọn hành lý, ngày mai lên đường cho kịp.
Thấy một người vẫn coi việc hồi kinh là điều cấm kỵ như Thanh Thu lại chủ động lên tiếng, trái tim Vệ Minh thoáng rung động, liền lộ ra bộ dạng bất lực: “Sức khỏe nàng vẫn chưa ổn, lên đường bây giờ e là không thể, ta không yên tâm để nàng ở lại đây, dù sao thì chất độc này tạm thời đã được áp chế, đợi thêm rồi hãy nói”.
Nói rồi Vệ Minh dựa cả cơ thể nặng nề vào Thanh Thu, ho khẽ vài tiếng.
Thanh Thu lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, “Lúc này rồi phải coi tính mạng của thế tử là trên hết”.
Thời gian gần đây vì không muốn quay về Việt Đô, nàng bèn phóng đại sự “ốm nghén” của mình lên, sau sự việc tối nay, mọi chứng ốm nghén bỗng dưng biến mất không chút dấu vết. Thanh Thu tự trách mình nếu đồng ý hồi kinh sớm, thì thế tử sẽ không phải chịu kiếp nạn này.
Những biểu hiện đó của nàng Vệ Minh nhận ra cả, hắn cố gắng không nhắc tới, không muốn nàng có cảm giác tội lỗi, nhưng lần trúng độc này vừa hay là cơ hội để giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng nàng: “Ta biết nàng không muốn quay về, vì vậy… khụ khụ… không muốn làm khó nàng”.
“Đâu có, là thiếp đã làm khó chàng.”
Trước kia, hễ cứ nghĩ đến cảnh phải đối mặt với những lời đồn đại thị phi sau lưng, phải đối mặt với ánh mắt soi mói của quận vương phi, Thanh Thu cảm thấy vô cùng buồn khổ, nhưng giờ nàng mới biết, dù thế nào thì cũng dễ chịu hơn việc nàng phải mãi mãi mất thế tử.
Không ai biết trong hai người bọn họ, nàng là người trân trọng tình cảm này nhất. Sức khỏe yếu là do hoảng sợ và bất an trong lòng gây ra, Thanh Thu không muốn rời xa hắn, sợ hồi kinh rồi mọi việc sẽ chấm dứt. Ba tháng nay nàng vừa sống những ngày như trong giấc mơ, vừa không ngừng nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, ngay bản thân nàng cũng không tin giữa họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Nếu Vệ Minh chỉ có thời hạn bảy ngày, nàng phải làm thế nào? Vừa nghĩ đến khả năng đó, trái tim Thanh Thu đau nhói, chỉ là về Việt Đô gặp quận vương và quận vương phi thôi, chứ có phải lao vào núi đao biển lửa đâu, so với việc mãi mãi mất thế tử thì những thứ đó chẳng đáng gì.
Với tâm trạng của Thanh Thu lúc này, nàng vội vàng gọi người đến thu dọn hành lý, sáng sớm mai sẽ xuất phát nhưng bị Vệ Minh ngăn lại. Dường như hắn không vội gì, cứ như người bị trúng độc không phải là hắn, chỉ cố gắng tỏ ra ốm yếu dựa vào cơ thể mềm mại ngát hương của nàng nói lời âu yếm.
Thanh Thu nhớ lại những gì Bạch Lộ đã nói hồi tối, nàng nghi ngờ hỏi: “Thiếp có thể hỏi rốt cuộc giữa chàng và Ninh Tư Bình… giữa chàng và Thiên phủ có mối thù hận thế nào không? Tại sao đến nỗi phải lấy mạng chàng?”.
Vệ Minh thấy không thể giấu nàng nữa, bèn kể hết những việc hắn vẫn âm thầm làm nửa năm nay cho nàng nghe. Vì nàng là đang mang thai, nên những chi tiết chém giết máu me hắn đều hạn chế nhắc tới, cuối cùng nói: “Giờ có thể nói Thiên phủ không còn tồn tại, theo những tin tức mà ta có được hiện nay, Ninh Tư Bình mang theo phần lớn người trong Thiên phủ biến mất, không ai biết hắn đi đâu. Người vui mừng nhất chính là hoàng đế của Bắc Vu, kẻ từ lâu đã không muốn làm một hoàng đế bù nhìn rồi”.
Thanh Thu cũng từng nghe chuyện hoàng đế Bắc Vu chịu sự khống chế của Thiên phủ, thì ra đúng là có việc đó. Chỉ là tại sao Ninh Tư Bình không lo khôi phục Thiên phủ, mà lại chạy đến Nam Vu tìm Vệ Minh. Hai người đó, một người giờ là phu quân trong quá khứ của nàng, một người giờ là phu quân nàng. Vậy mà trở thành kẻ thù của nhau, còn liên quan tới tranh chấp giữa hai nước, điều này đến nghĩ Thanh Thu cũng chưa từng nghĩ. Nàng chỉ là một dân thường, thứ mà nàng quan tâm là liệu chiến tranh có xảy ra không: “Sẽ đánh nhau nữa sao?”.
Vệ Minh lắc đầu: “Lần này không phải là việc giữa hai nước, mà là oán thù giữa ta và người của Thiên phủ. Quan hệ giữa hoàng đế Bắc Vu và Thiên phủ rất nhạy cảm, dù Thiên phủ bị hủy diệt, nhưng chắc chắn thế lực vẫn chưa tàn. Khả năng bọn họ chuyển mọi hoạt động từ ngoài ánh sáng vào bóng tối rất cao. Nói cho cùng cũng vì lợi ích mà thôi, nếu bọn họ hợp tác với nhau lần nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.
“Thiếp không hiểu lắm, tại sao bọn họ cứ bám riết lấy chàng không tha?”
“Ân oán giữa bọn ta công có tư có, hắn muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Tóm lại, sẽ không có đánh nhau, khó khăn lắm mới tiến hành đàm phán, sẽ không có nước nào chủ động khơi mào, dù gì mọi người cũng cần một thời gian để nghỉ ngơi.”
Vệ Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Thu, cười khổ: “Chẳng ai có thể ngờ được là hắn từng đính hôn với nàng, hơn nữa tới giờ vẫn chưa chịu từ bỏ”.
Nàng chẳng biết phải nói gì, không phải đang nói tới việc lớn ư, tự dưng lại lôi nàng vào: “Chàng nghĩ nhiều rồi, Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ đã thành thân chẳng còn liên quan tới thiếp nữa”.
“Ta vẫn không hiểu, nếu giữa hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, thì tại sao Tuyết Chỉ lại mang bí mật truyền đời của Thiên phủ tiết lộ cho chúng ta? Một nữ tử đối xử với nam nhân của mình như vậy, chỉ có thể là yêu quá mà sinh hận thôi”.
Sao có thể thế, sự trung thành và tình yêu mà Tuyết Chỉ dành cho Ninh Tư Bình là tuyệt đối, không ai có thể thay đổi, sao nàng ta có thể làm những việc ấy.
“Không cần nghi ngờ, chính là cô ta, hoặc nói cách khác, không hoàn toàn là cô ta. Ninh Tư Bình cũng biết, trong Thiên phủ có người bất mãn với hắn, đương nhiên đấy là việc của họ, không cần ta nhắc nhở. Trong số đó có lẽ có thế lực của triều đình Bắc Vu trà trộn vào, những kẻ ấy chỉ mong Ninh Tư Bình gặp nạn, hoặc cây đại thụ Thiên phủ gây họa. Nhân lúc ta đang ra tay với người của Thiên phủ, họ lại chẳng niệm tình cho Ninh Tư Bình một đường lui, không thể không nói rằng ta rất thông cảm với hắn.”
Thanh Thu nhớ tới bóng dáng gầy yếu của Ninh Tư Bình, thầm thở dài: “Nói như vậy thì, cuộc sống sau này của y cũng chẳng dễ chịu gì… không biết bây giờ y thế nào?”.
Vệ Minh chỉ liếc một cái là hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, “Nghe nói không ai tìm thấy hắn, có điều từ sự việc tối nay mà suy đoán, e rằng Ninh tông chủ đã đến Nam Vu chúng ta rồi”.
Và hắn không ngại ra tay giải quyết mối họa lớn khiến hoàng đế Bắc Vu ăn không ngon ngủ không yên này.
“Đến Nam Vu… rốt cuộc Ninh Tư Bình muốn làm gì?” Không cần hỏi Thanh Thu cũng biết, y hạ độc thế tử, sau đó đưa nàng đi. Y luôn miệng nói muốn bù đắp cho nàng, thực ra làm như vậy rõ ràng là muốn hủy hoại nàng. Thanh Thu cảm thấy không ai nợ ai cả, khó khăn lắm mới được sống bên thế tử, nàng không muốn bất kỳ người nào xen vào.
Vệ Minh lại không hề lo lắng, Ninh Tư Bình muốn làm gì thì cũng muộn rồi, hắn và Thanh Thu đã thành thân, thậm chí đã có con với nhau, vì vậy hắn càng cảm thấy đồng cảm với Ninh tông chủ hơn.
Ngày hôm sau, Thanh Thu giục đám a hoàn thu dọn hành lý, nàng muốn quay về Việt Đô trong thời gian nhanh nhất. Mặc dù hôm qua Tống Củng mới đến, nhưng hắn cũng đóng gói hành lý theo nàng. Lần này về kinh gấp, nên đành phải để lại toàn bộ a hoàn của Ngọc Lâm uyển, Thanh Thư chắc chắn sẽ theo thế tử về, tất cả mọi việc ở thành Vân Châu giao lại cho cha chồng của Nhị Xảo là Trần lão gia.
Thân phận của Vệ Minh đã bị truyền ra ngoài chỉ trong một đêm, người vui mừng nhất là Trần lão gia. Ông luôn cho rằng chủ nhân của Ngọc Lâm uyển không phải người bình thường, nhưng không ngờ tôn quý tới mức ấy.
Mỗi lần nghĩ đến việc mình đã đối xử tệ với Thanh Thu, Trần lão gia lại mồ hôi đầm đìa, cũng may phu nhân của thế tử độ lượng, không so đo với nhà họ. Trần lão gia lại kịp thời đưa Phạm nương tử tới giúp, nên cũng coi như thoát hiểm.
Phạm nương tử về Việt Đô cùng Thanh Thu, bà ta không sợ cảnh tha hương, ổn định ở Việt Đô xong sẽ đón người nhà tới. Vệ Minh thậm chí còn đem luôn cả vị đại phu đã khám cho Thanh Thu, nhằm có người chăm sóc nàng trên đường đi.
Anh em Thụy Lân cũng được Thanh Thu đưa đi cùng, nàng đã coi hai anh em họ như người thân của mình. Đặc biệt là Thụy Phương, mới từng ấy tuổi, nghe nói nàng sắp đi đã khóc lóc mãi không thôi. Hai anh em họ từ sau khi gặp nàng cuộc sống mới khá hơn nên sợ nàng đi rồi chẳng ai lo cho nữa.
Thụy Lân đi theo Thanh Thu bận tới bận lui không nghỉ, tối qua khi cậu ta biết Vệ Minh chính là Vệ thế tử đã lập công lớn ngoài biên cương, nỗi căm hận việc Vệ Minh cướp mất bà chủ Thu trong lòng cậu ta, phút chốc tan thành mây khói. Mặc dù chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng Thụy Lân biết đây là cơ hội tốt. Thanh Thu đành phải cho người tới tìm Thụy Liêm, hỏi ông ta có đồng ý đi Việt Đô cùng không, nếu đồng ý thì thu xếp xong việc ở tiệm vải rồi lên đường luôn.
Thế tử khởi hành, phải mất một ngày mới sắp xếp xong hành lý và người, Thanh Thu chỉ hận không thể đi ngay, Vệ Minh lại chẳng vội, hơn nữa chỉ mất ba ngày đi đường, muộn một ngày cũng không sao. Hắn có dự cảm, Thiên phủ không thể không có động tĩnh gì sau khi đã bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy được. Quả nhiên, chưa tới giờ Ngọ, một bức thư được đưa đến Ngọc Lâm uyển, chỉ có một câu: “Dốc Thập Lý, đưa Thanh Thu đến”.
Vệ Minh ném bức thư sang một bên, hắn muốn xem phản ứng của Thiên phủ, không ngờ Ninh Tư Bình vẫn chưa chịu buông tay.
Tống Củng cũng nghi ngờ: “Người của Thiên phủ phải chăng đầu óc có vấn đề? Họ không nhân cơ hội này ép huynh làm những việc có lợi cho mình, mà lại đòi nữ tử của huynh, lẽ nào Thanh Thu còn quan trọng hơn cơ nghiệp của họ ư?”.
Trong lòng Tống Củng bỗng dấy lên nghi ngờ, Thanh Thu và Bạch Lộ kia rõ ràng là quen biết nhau. Tại sao họ lại quen nhau, Thanh Thu chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, sao có thể liên quan tới người của Thiên phủ? Nhưng Vệ Minh không định nói nhiều về chuyện này, nên Tống Củng đành bỏ qua.
Trước mắt hồi kinh mới là việc quan trọng, Vệ Minh cho người đưa bản tấu vào cung, những ngày ở Vân Châu cứ cách vài ngày hắn lại báo cáo tình hình của mình ở bên ngoài cho hoàng thượng. Nếu không hoàng thượng đâu cho phép hắn ở Vân Châu lâu như thế. Biến cố của Bắc Vu đối với Nam Vu chỉ có lợi mà không có hại, mất Thiên phủ, Bắc Vu vốn đã bị tổn hại nguyên khí lại càng khó có