t thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, nhưng lại chẳng có cảm giác đau đớn. Tim y còn đau hơn, tận mắt chứng kiến Thanh Thu đi qua trước mặt mình, thậm chí khi đi ngang qua y nàng còn bước nhanh hơn. Lẽ nào nàng không chút lưu luyến gì với y?
Rõ ràng thân phận che giấu bấy lâu nay đã bị người ta phát hiện, Ninh Tư Bình quay đầu lại đối mặt với Vệ Minh, sắc mặt có phần tái nhợt, thậm chí còn có ý cười, nhưng y vẫn điềm đạm khách sáo với hắn: “Thế tử về nhanh thật, ta cứ tưởng ngài ở Hy Xuân uyển sẽ vui vẻ tới nửa đêm, dù gì đấy cũng là bữa tiệc chúc mừng cho việc đàm phán hòa bình kết thúc tốt đẹp”.
Gan của y cũng to thật, dám vứt lại vị hôn thê, bỏ mặc khách khứa đầy Hy Xuân uyển, chỉ vì muốn tới đây gặp Thanh Thu, thật đúng là quá huênh hoang. Vẻ mặt Vệ Minh cũng không để lộ thần sắc gì, hắn chắp tay đáp: “Nếu sớm biết Ninh tông chủ tới thăm, thì ta nhất định sẽ bày tiệc đón tiếp. Hóa ra Ninh tông chủ không thích rượu ngon và cao lương mỹ vị ở Hy Xuân uyển, mà lại quan tâm đến tay nghề nấu nướng của Thanh Thu nhà chúng tôi”.
Vệ Minh ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, trong lòng vô cùng khó chịu, Thanh Thu mặc dù đã đi đến sau lưng hắn, nhưng nhìn bộ dạng do dự và khó xử của nàng, lẽ nào vừa rồi bọn họ đang ôn lại tình xưa ở đây, còn cùng nhau thưởng thức đồ ngon? Thật đúng là biết cách hưởng thụ, lại chọn thiện phòng trong phủ hắn!
Có nên gọi người tới giữ Ninh Tư Bình ở lại? Y vốn là người Nam Vu nhưng giờ đang là tông chủ Thiên phủ, thân phận không giống trước nữa. Với địa vị Thiên phủ ở Bắc Vu, nếu như bây giờ phủ thế tử bắt giữ y, thì ngày mai quan hệ vừa được làm dịu giữa hai nước chắc chắn sẽ quay lại điểm xuất phát, lập tức chiến tranh loạn lạc. Xem ý của hoàng thượng, thì trước mắt dĩ hòa vi quý, cho dù biết nhiều năm y mai phục ở Việt Đô hẳn có dã tâm khác, nhưng cũng khó truy cứu.
Trên đường quay về, Vệ Minh đã nghĩ đến chuyện này, nên lúc tới gần thiện phòng, hắn cho đám tùy tùng lui xuống, tự mình lẳng lặng lên trước kiểm tra. Quả nhiên Ninh Tư Bình ở đây, không ngờ vị chủ nhân Thiên phủ này lại có ẩn tình sâu nặng như vậy đối với Thanh Thu.
Luận về công về tư, Vệ Minh đều không muốn tha cho Ninh Tư Bình, bản thân hắn cũng biết “giá trị” của mình trong mắt đám người Bắc Vu, e rằng ai cũng muốn giết hắn cho sớm. Tức là họ đều là kẻ thù trong mắt nhau.
Mùa đông gió đêm buốt giá thốc vào, Ninh Tư Bình lại ho lên từng cơn, y thở dốc nói: “Bữa tiệc này là quốc chủ của quý quốc ban tặng, ta vui mừng không kịp. Có điều xa nhà đã lâu, nghĩ đến nhưng món ăn đơn giản mang hương vị Bắc Vu lần trước được nếm trong phủ thế tử, lại càng nhớ hơn, bèn tới làm phiền”.
Y đến, nhưng lại chẳng được ăn gì, Thanh Thu làm món ăn đêm là cho thế tử. Ninh Tư Bình nhìn hai người họ cầm tay đang bên nhau. Vệ Minh áo gấm đai ngọc, uy nghiêm tuấn tú, chính là đối tượng trong mơ của các nữ nhi trong thiên hạ, bất giác y thấy tức giận.
Vệ Minh kéo Thanh Thu lùi lại phía sau nhường đường: “Giờ đã khuya, Ninh tông chủ lại đang bị thương, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thì hơn”.
“Cũng phải, đến lúc ta nên cáo từ rồi.”
“Không tiễn.” Vệ Minh vốn cho rằng Ninh Tư Bình không biết võ công, mấy lần trước lẻn vào phủ thế tử, hẳn là có cao thủ trợ giúp. Ai ngờ y vừa ra khỏi cửa đã nhún chân nhảy lên, tạo thành một đường cong, nhanh chóng mất hút trong màn đêm. Cơ thể trông có vẻ ốm yếu tiều tụy ấy, thì ra võ công lại cao cường đến vậy, việc y gặp thích khách bị thương mấy hôm trước quả thực rất đáng ngờ.
Mấy hôm trước chủ nhân Thiên phủ vô cớ gặp thích khách, không tìm ra bất kỳ manh mối nào, mà đám thích khách ấy lại dùng mật độc của Thiên phủ. Liệu có phải bọn họ đang giở trò, vì muốn kéo dài thời gian đàm phán? Nhưng tại sao y lại muốn kéo dài thời gian, lẽ nào chỉ đơn thuần là muốn ở lại Việt Đô thêm mấy ngày, để tìm cách đón Thanh Thu đi thôi sao?
Quay đầu lại đối mặt với Thanh Thu, nhưng Vệ Minh lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu. Hắn đã biết Ninh Tư Bình là vị hôn phu “đã chết” trước kia của nàng, hơn nữa chỉ là giả chết, giờ thành chủ nhân của Thiên phủ. Cây Lục Ỷ kia có lẽ là vật cũ của Thiên phủ, Ninh Tư Bình từ nhỏ lớn lên ở Việt Đô, cây đàn theo y, còn được y đưa cho Thanh Thu làm vật đính ước. Những việc kỳ quái xảy ra quanh nàng trước kia, giờ không cần nói cũng rõ, có điều vẫn còn rất nhiều chuyện hắn muốn xác nhận lại với nàng.
Ví dụ như Thanh Thu biết người này chưa chết từ bao giờ, ví dụ như tại sao Ninh Tư Bình lại lớn lên ở Nam Vu sau đó mới đến Bắc Vu… Nhưng khi hắn buột miệng ra lại là: “Đây hình như là nơi rất tốt để hẹn hò thì phải”.
“Không sai, thiếp cũng cảm thấy như vậy.” Chỗ này thật tuyệt, chẳng có ai đến, nửa đêm thì thầm to nhỏ, cao hứng còn có thể làm vài món ăn vừa ăn vừa trò chuyện. Thanh Thu hoàn toàn không có ý định trả lời bất kỳ câu hỏi nào của thế tử, nàng chẳng có tâm trạng nào để kể lể nhưng chuyện đã qua.
“Nàng…” Thế tử sầm mặt, “Xem ra nàng sẽ không giải thích với ta, chuyện này là thế nào”.
Thanh Thu đau khổ nghĩ, phải giải thích thế nào đây? Có câu nói rằng càng vẽ càng đen, nàng đương nhiên chẳng có gì phải hổ thẹn. Có lẽ thế tử rất tức giận, nhưng giờ cả cơ thể lẫn trái tim của nàng đều mệt mỏi, thực sự không muốn phải đối mặt với màn truy hỏi của hắn nữa.
Dù nàng và thế tử từng có một lần ân ái, nhưng nàng không dám nói mình thực sự hiểu con người này. Giữa hai người không thề non hẹn biển, dù hắn nói sẽ lấy nàng nhưng nàng lại cho rằng điều đó không thể.
Giữa họ đến sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, hắn nghi ngờ, hắn phẫn nộ điên cuồng, đều rất có lý. Nàng cũng từng nghĩ đến việc không đi nữa, trong lòng ai chẳng muốn được thoải mái thảnh thơi, chẳng qua chỉ là làm vợ lẽ của người ta đúng không?
Ở lại bên cạnh thế tử, cuộc sống nhất định vô cùng an nhàn, nhẫn nhịn thì cũng qua thôi, con người sống trên đời cũng chỉ mấy chục năm, trái tim yêu thương nào có sống được lâu bằng thế. Nói không chừng vài năm nữa đến bản thân nàng cũng cảm thấy hoang mang trước sự kiên định ban đầu của mình.
Đương nhiên nhưng suy nghĩ này nàng cũng ít khi nghĩ đến, nếu không, Khổng Lương Niên cầu thân, Ninh Tư Bình muốn nàng theo y, nàng hà tất phải bám lấy thế tử không buông.
Giờ thì không được rồi, vừa nãy nàng đột nhiên cảm thấy thà đau một lần còn hơn cứ dùng dằng mãi. Sao không để thế tử nghĩ rằng giữa nàng và Ninh Tư Bình trước kia đã lén lút qua lại với nhau, giờ vẫn còn đang vương vấn. Dù gì hắn cũng nhìn thấy cảnh họ ôm nhau như thế, còn có thể giải thích rõ ràng ư?
Thanh Thu không nói cũng không biện bạch, nàng đứng lặng hồi lâu mới đáp: “Không sai, tai nghe là giả, mắt nhìn là thật, chàng cũng thấy rồi đấy… Thiếp chẳng có gì để giải thích cả”.
Vệ Minh không kìm nổi thấy lòng nhói đau, hắn giận là giận ở thái độ của Thanh Thu, vừa rồi khi có mặt Ninh Tư Bình, lúc hắn bảo nàng tới đây, mặc dù nàng không khiến hắn thất vọng, nhưng tại sao thái độ lại có chút do dự như thế? Lẽ nào trong lòng nàng, việc này còn phải suy nghĩ hay sao?
Hắn sớm đã nghĩ đến khả năng trong lòng Thanh Thu vẫn còn nhớ nhung người cũ, nhưng tranh chấp với người đã chết, thật chẳng cần thiết. Chỉ có điều giờ người đó chưa chết, mà còn quay về tìm nàng, muốn đưa nàng đi, dám hẹn hò gặp riêng ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Buổi tối hôm nay thật quá nhiều màu sắc, Vệ Minh đi dự tiệc phải bỏ về giữa chừng để “bắt gian”. Thanh Thu bộ dạng thờ ơ như muốn nói “Muốn nghĩ thế nào đấy là việc của chàng”.
Nếu hắn còn tiếp tục truy hỏi, có lẽ nàng sẽ lạnh lùng nói câu cáo từ rồi ôm tay nải bỏ đi. Vệ Minh bất lực nói: “Nàng biết rõ ràng những gì ta vừa nói chỉ là tức giận, giải thích cũng có thiệt cho nàng đâu, trong lòng nàng có phải ta còn chẳng bằng Ninh Tư Bình kia?”.
Hắn nói những lời nhân nhượng miễn cưỡng như thế, theo lý thì Thanh Thu phải nói vài câu mới phải, nhưng nàng chỉ một mực im lặng. Vệ Minh oán giận nói tiếp: “Hắn muốn nàng đi theo hắn, vậy nàng định bao giờ thì đi? Ta quên mất, đoàn sứ giả Bắc Vu phải qua Tết mới lên đường, hơn nữa khi ấy cũng là thời điểm hắn đón Tuyết Chỉ về nước, hắn có thể cho nàng thân phận gì? Hay nàng định không cần danh phận cứ thế đi theo hắn?”.
“Thế tử mệt rồi, nên nghỉ sớm đi!” Thanh Thu không còn sức mà giải thích, tối nay trong thiện phòng quả thực vô cùng náo nhiệt, bát canh thịt viên bí đao bên bếp giờ đã lạnh. Nàng u uất nhìn nó một cái, trong lòng nghĩ thế tử mới là kẻ gây họa, quay người định bỏ về phòng thì bị Vệ Minh giữ chặt tay không buông.
“Từ hôm nay trở đi, nàng chuyển đến phòng ta, ở cùng ta, để tránh chuyện này tái diễn. Chuyện tối nay ta không truy cứu, nhưng nàng nghe kỹ đây, Thanh Thu”, Vệ Minh dùng ngữ khí lạnh lùng để nói với nàng: “Ta sẽ không để nàng đi, hắn không đưa nổi nàng đi!”.
Hắn không định truy cứu, bởi chuyện gì cũng đều có cách để điều tra, lẽ nào không thể tra ra? Quan trọng là trái tim Thanh Thu dành cho ai.
Thanh Thu vội nói: “Thế không được, thế tử, làm vậy không đúng phép tắc”.
Chuyện gì thế này, nghiêm túc mà nói, nam tử chẳng phải đều không cho phép nữ nhân của mình lén gặp tình cũ hay sao? Bộ dạng vừa rồi của nàng, kiểu gì cũng phải phạt một trận.
“Quy tắc của phủ thế tử là do ta đặt ra, ta nói được là được.”
Dù Thanh Thu phản đối thế nào, nàng vẫn bị kéo về phòng ngủ của thế tử, a hoàn trực đêm đang mắt nhắm mắt mở, thấy nàng thì hàm hồ hỏi: “Thanh Thu cô nương, đồ ăn đêm của thế tử đã làm xong chưa, có cần mang lên đây không?”.
Đột nhiên nhìn thấy thế tử, a hoàn lập tức bừng tỉnh, hoảng hốt hành lễ. Vệ Minh hói: “Đồ ăn đêm gì?”.
“A hoàn hầu bên cạnh Thanh Thu cô nương đến nói, bao giờ thế tử về thì đến thiện phòng mang đồ ăn đêm do cô nương chuẩn bị cho thế tử lên. Nô tỳ không cẩn thận ngủ quên mất, hu hu…”
Thì ra nàng tới thiện phòng là để làm đồ ăn cho hắn, biết ngay là Thanh Thu không bao giờ làm việc có lỗi với hắn mà. Trái tim Vệ Minh có phần dịu đi, miệng lại nói: “Đồ vô dụng, ngươi khóc lóc cái gì, ta chưa trách phạt ngươi, đến một câu nặng lời cũng chưa nói!”.
Lời này vào tai Thanh Thu lại nghe ra ý khác, thế tử như đang nhắc nhở nàng, sự khoan dung đối với nàng đã tới giới hạn cuối cùng. Nàng mím môi im lặng, thấy Vệ Minh chau mày đuổi hết đám a hoàn ra ngoài, quay người nói với nàng: “Ngủ thôi”.
Đèn đã tắt, giường rất rộng. Hai người nằm cùng một giường, nhưng mỗi người lại ôm một tâm sự riêng. Đây là lần đầu tiên Thanh Thu ngủ cùng giường với hắn trong tình trạng tỉnh táo, mà càng nằm lại càng tỉnh, không sao ngủ được.
Nàng lặng lẽ cuộn người lại, cố gắng không phát ra tiếng động, nghĩ đến bộ dạng kỳ lạ của đám a hoàn tùy tùng, Thanh Thu bất giác cười khổ, xem ra thanh danh của nàng trong phủ càng ngày càng chẳng ra sao. Còn cả thế tử nữa, Vệ Minh tin nàng được mấy phần, và không tin nàng được mấy phần?
Sao cũng được, dù gì nàng cũng đã có dự tính, chuyện tối nay chỉ là ngoài ý muốn, đến lúc nàng bỏ đi rồi, e rằng thế tử sẽ giận càng thêm giận.
Vệ Minh nghe thấy hơi thở cố gắng đè nén của Thanh Thu mà thầm phẫn nộ. Hắn sớm đã biết với tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không nhún nhường van xin, hoặc dịu dàng khuyên hắn bớt giận. Cứ nghĩ đến cảnh hai người ôm nhau, Vệ Minh lại giận, nơi sâu nhấ