u em lại liên tiếp gặp phải đủ chuyện ngoài ý muốn, cảm giác tội lỗi của anh đã đến tình trạng không thể chịu đựng được. Trừ phi tự tay anh tạo cho em một cuộc sống hoàn mỹ, bằng không cả đời anh đều bị giày vò. Nhưng một khi đã liên quan tới tình cảm thì không thể rõ ràng một là một, hai là hai được. Anh tỏ ra chán ghét Bạch Khả căn bản là vì che giấu việc anh thật sự yêu cô ấy. Anh vô cùng mâu thuẫn, bởi vì anh muốn cho em hạnh phúc, cũng đồng thời muốn cướp những thứ vốn thuộc về em một lần nữa. Ha ha, Đường Nhất Đình, đây là tính người!”
Nói đến chỗ kích động, anh bắt lấy áo anh ta, một quyền đấm anh ta ngã ngửa.
Đường Nhất Đình đứng lên, lại bị một quyền đánh trúng khóe miệng. Trước khi một quyền nữa hạ xuống, anh ta bắt lấy cổ tay Đường Nhất Đường thuận thế đẩy anh ra. Thừa lúc anh sắp ngã, anh ta lau maú trên khóe miệng, bổ nhào qua, túm áo anh, đỏ mắt nói: “Cô ấy vốn nên là của anh!”
Nếu anh bắt chuyện với cô trên xe lửa, nếu anh dẫn cô đi lúc cô chờ ở trước cửa câu lạc bộ, thì bây giờ mọi việc sẽ không trở thành như vậy. Nó sẽ chỉ là một câu chuyện tình yêu buồn của một công tử nhà giàu với một cô gái nhà nghèo, làm gì có chuyện của Đường Nhất Đường cậu.
“Anh cứ mở miệng là nói những điều ngu ngốc, đời người không thể có lại một lần nữa.”
Đường Nhất Đường dùng sức đá văng anh ta, đứng lên, muốn đá một cước nữa lại bị anh ta tránh được. Bọn họ xâu xé, đánh đấm, lăn tận đến bụi hoa. Bao đóa hoa vô tội bị đè dưới thân, ịn vào trong bùn. Những thứ tốt đẹp này có được đều dựa vào những việc làm giả dối, nghiền nát những tâm nguyện chất chứa nhiều năm. Vô số đóa hoa, dính mồ hôi và máu, đổ nghiêng.
“A!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ, tiếng kêu đột ngột dừng lại.
Bọn họ cùng lúc dừng tay, thở hổn hển nhìn về phía hành lang.
Miệng Tần Thanh bị Gerard bịt lại, anh ta giao cô cho Lê Tường đang đứng phía sau. Lê Tường mang theo cô rời đi, lúc đi đến phòng khách liền trầm giọng nói với cô: “Quay về đi. Cô là một người thông minh.” Tần Thanh gật đầu. Cô đi ngang qua chỗ này là muốn hỏi Đường Nhất Đường xem hiệu quả của trà hoa cúc như thế nào, trùng hợp lại nghe được ân oán của hai anh em, cô không muốn như thế, chỉ vì vận khí không tốt.
Chờ Tần Thanh rời đi, Gerard đứng trên hành lang, nhảy một cái ngã vào giữa hai người đàn ông trong bụi hoa nói: “Các vị tiên sinh, nói cho hai ngài một tin tốt. Kỵ sĩ của hai ngài......” Anh ta dùng tay chỉ trái chỉ phải, chần chờ nói: “A, trên mặt hai cậu đều dính màu, tôi tạm thời không thể phận biệt được hai cậu, tóm lại là kỵ sĩ của hai cậu đã bình an thông qua cửa thứ nhất. Chúc mừng.”
Sau khi báo lại một câu, anh ta để hai người mặt mũi tèm lem lại, bắt đầu chuẩn bị cửa thứ hai. Anh ta không nói cho bọn họ biết, thật ra ở cửa thứ nhất, có hai mạng người bị chết oan.
“Đây không tính là tin tốt gì.” Đường Nhất Đình đảo mắt.
Đường Nhất Đường thở dốc từng hơi, mùi hoa xa cúc theo bốn phương tám hướng tiến vào trong phổi. Trong lòng bàn tay là xúc cảm mềm nhẵn của hoa, bầu trời trên đỉnh đầu là một màu xanh thẳm, tựa như trái tim anh giờ phút này, trong xanh không một gợn mây.
“Làn gió Nam thổi luồng hơi lạnh, chim dạ oanh hót tiếng nỉ non, hoa dưới trăng đi vào cõi mộng, chỉ còn hương đêm tỏa ra mùi thơm ngát......” Đường Nhất Đình chịu đựng đau đớn nơi khóe miệng khẽ hát. Hát vài câu, lại còn cười rộ lên.
Nhìn lồng ngực chuyển động thấp thoáng của anh ta, Đường Nhất Đường hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Ha ha, anh nghĩ đến lần đầu tiên chạm vào cô ấy,” Đường Nhất Đình nói, “Là chạm. Khi đó anh nghĩ nhóm của em đều ở bệnh viện, nên muốn đi xem nơi em ở. Không nghĩ tới cô ấy lại đang ở nhà. Không biết là do cô ấy quá mệt hay là thế nào, nhìn thấy anh lại tưởng đang nằm mơ, bổ nhào vào người anh, hết sờ lại hôn, sau đó nói nhảm một hồi, lại còn hát. Anh phải vỗ về một lúc lâu cô ấy mới ngủ. Anh ôm cô ấy, đã nghĩ đến bốn chữ: Ôn hương nhuyễn ngọc.”
“Em cũng nghĩ đến bốn chữ,” Đường Nhất Đường dừng một chút rồi nói, “Trộm hương cắp ngọc.” Anh nắm lên một đống hoa, ném tới mặt Đường Nhất Đình.
Đường Nhất Đình nhặt một bông lên bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nói: “Mùi vị không hề thay đổi.”
Đường Nhất Đường cũng thử cắn một miếng, liền nhanh chóng nhổ ra nói: “Thế này mà anh lại có thể ăn một lúc nhiều như vậy!”
“Khi đó còn nhỏ, không có cách khác.” Đường Nhất Đình thở dài, “Con người thật sự là loại động vật rất đáng kinh ngạc. Nếu chúng ta là một bầy sói hoặc là sư tử, sư tử mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ đứa con khỏe mạnh trước. Nhưng con người lại không giống vậy, bọn họ thì ngược lại càng không nỡ bỏ những đứa yếu ớt.”
Khuôn mặt mẹ hiện ra trên màn trời xanh thẳm, trong đầu Đường Nhất Đường đều là nụ cười của bà.
Nhắm mắt lại, anh giữ hồi ức về mẹ chôn sâu trong tim.