“Anh ấy chẳng cường tráng, còn thấp hơn chị một chút, không phải vì chị cũng sẽ không gia nhập đội bóng rổ. Chị nghĩ nếu anh ấy bị thương chắc chắn sẽ khóc giống như đứa trẻ, nhưng anh ấy không vậy. Anh ấy chỉ liếm liếm vết máu mờ trên cánh tay, cười nói với chị mùi vị không ngon lắm. Đó là lần đầu tiên chị phát hiện mắt anh ấy rất đẹp, đặc biệt là nốt ruồi nơi khóe mắt. Chị biết chị đã yêu anh ấy.”
“Quan hệ của bọn chị giống như máu chọc thủng da, theo miệng vết thương chảy ra ngoài, nóng bỏng, dính đặc, nhưng nguy hiểm. Có lần chị muốn chia tay anh ấy, nhưng anh chàng quá cố chấp, dùng đủ các cách để khiến chị hồi tâm chuyển ý. Cuối cùng chị bị một ngàn máy bay giấy do anh ấy tự tay gấp cùng với một bài thơ đánh bại. Anh ấy vẫn nhớ trong lúc vô ý chị đã từng nói ba chị là phi công. Trên thực tế, cho dù có tâm hay là vô tâm, anh ấy vẫn sẽ nhớ kỹ mỗi một câu của chị.”
“Lúc sắp đến sinh nhật mười sáu tuổi của anh ấy, bọn chị vốn muốn cùng nhau chúc mừng, nhưng cha mẹ anh ấy đã chuẩn bị một bữa tiệc cho anh ấy trước. Chị rất tức giận, vô cùng tức giận, một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, có một đám bạn bè vây quanh bên cạnh anh, mà chị cái gì cũng không có. Trong lúc kích động, chị đến quán bar. Loại người đi ra từ bùn đất giống như chị cho tới bây giờ vẫn mang theo mùi rữa nát, một khi quay trở lại nơi đó, rất dễ bị đồng loại hấp dẫn. Có một thằng cứ bám lấy, muốn bán thuốc phiện cho chị bị chị đấm lệch mũi. Không ngờ hắn còn ghi hận trong lòng, dẫn theo một nhóm người chặn chị lại trên đường. Đúng lúc này anh ấy chạy đến sau khi chuồn khỏi bữa tiệc. Kế tiếp chuyện giống như đóng phim, bọn chị nắm chặt tay nhau chạy như điên trên đường, mười mấy người chạy phía sau đều mang theo dao, gậy. Có lúc nằm mơ chị vẫn có thể mơ thấy một màn lúc ấy, ở trong mộng, bọn chị cứ chạy, bỗng nhiên dưới chân nhẹ tênh, một lực mạnh đẩy bọn chị theo đường parabol trực tiếp bay khỏi mặt đất.”
“Thế rồi bọn chị bị bắt. Anh ấy bị bọn chúng đánh mù một con mắt, chính là đôi mắt có nốt ruồi kia. Có đứa tạp chủng phát rồ tiêm thuốc phiện nguyên chất vào mạch máu của chị. Sau đó tai họa mới bắt đầu. Chị đến bệnh viện mới biết thần kinh thị giác của con mắt kia đã bị đứt, anh ấy bị mù vĩnh viễn. Chị không biết anh ấy đã dùng cách gì để thuyết phục cha mẹ anh ấy đồng ý cho chị đến bệnh viện nhìn anh ấy, anh chàng này luôn có cách. Ở bệnh viện, anh ấy kéo tay chị nói, muốn chị vĩnh viễn là con mắt kia của anh ấy. Chị rất muốn đồng ý, nhưng chị không thể. Khi chị nhìn thấy anh ấy nằm trên giường, yếu ớt như vậy, mới thật sự ý thức được mặc dù anh ấy vẫn biểu hiện thành thục lý trí như thế, thật ra anh ấy chỉ mới mười sáu tuổi. Trẻ như vậy lại bị mù một con mắt, chẳng lẽ một gái điếm nghiện ngập như chị còn muốn làm liên lụy đến chàng trai đáng thương này?
“Sống hai mươi mấy năm, đó lần lần duy nhất chị tỉnh táo như vậy. Sau khi gấp cho anh ấy một ngàn máy bay giấy, chị lừa anh ấy nói giấy không đủ phải ra ngoài mua. Chị vẫn không quên được ánh mắt anh ấy nhìn chị lúc gần đi, nốt ruồi lệ thật sự giống một giọt lệ ở nơi khóe mắt. Từ đó về sau, chị không còn về nơi đó nữa. Không còn gặp anh ấy nữa.”
Gió ở khắp nơi lại bắt đầu thổi đứt quảng, ngọn lửa trên bật lửa bị gió thổi đến run rẩy. Belle nhả một làn khói nói: “Được rồi, câu chuyện kết thúc.” Cô không ngừng vuốt mấy sợi tóc bị thổi loạn, nhưng vô ích. Gió thổi càng lúc càng mạnh.
“Cắt, chúng ta đừng xúc động. Chí ít chồng em vẫn bình an vô sự, Mickey của chị chỉ bị mù một mắt.”
“Sao chị biết chồng em bình an vô sự?”
“À..... Đoán. Chẳng lẽ em không hy vọng sao? Chị đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”
Belle nhanh nhẹn đứng lên, chạy vào phòng thay quần áo, khi ra ngoài còn nhìn gương sửa tóc. Nhìn thấy nếp nhăn khóe mắt, cô lấy ngón tay đè lại đè nếp nhắn kia, nhưng không thấy chút hiệu quả. Hai năm nay cô thật sự già quá nhanh.
“Mình thật là đẹp.” Cô khen bản thân, đồng thời cố quăng ánh mắt quyến rũ đối với cái gương, ưỡn ngực ra khỏi cửa.
Lúc ăn cơm trời đổ mưa to, trong nhà hàng có vài người bản xứ rất vui vẻ, nâng chén chúc mừng mưa mang đến mùa thu hoạch. Ông chủ miễn phí tặng mỗi người một ly bia. Belle uống từng ngụm từng ngụm thật sự vui vẻ, có nghĩa là các cô lại nán lại ở đây nốt buổi sáng.
Bị sự niềm nở của nhà hàng cuốn hút, cảm xúc chán chường vì thời tiết của Bạch Khả có hơi giảm, cô nhấp một ngụm bia trong ly, nhớ tới câu hỏi lúc nãy muốn hỏi mà chưa hỏi được.
“Belle, chị không muốn đi tìm anh ấy sao?”
“Tìm ai? Mickey?” Belle mới nói đó đã quên ngay, không nghĩ tới Bạch Khả còn nhớ kỹ. Cô nhấp ngụm bia nói: “Năm thứ ba là thời điểm khó khăn nhất, rất nhiều lần nhịn không được muốn đi tìm anh ấy. Chị thậm chí còn ở lại các tiểu bang quanh Kansas. Wichita, Andale, hai cái tên này mỗi ngày chị đều phải nhắc tới hơn trăm lần, nhưng chị không làm cách nào để bước vào được. Chị thử cai nghiện, nhưng rất thống khổ. Hơn nữa bây giờ anh ấy cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, chắc chắn đã sớm thay vài người bạn gái, sao còn có thể nhớ một bà già như chị chứ?”
“Em tin anh ấy chắn chắn sẽ không quên chị.”
“Ha ha, chị cũng hy vọng anh ấy không quên. Chị còn có một điều tiếc nuối, còn nhớ bài [ Máy bay giấy ] kia không, đó là anh ấy viết cho chị, chị hứa với anh ấy phải đọc cho anh ấy nghe sau trận đấu. Đáng tiếc trước khi trận đấu bắt đầu chị đã chuồn mất. Ha ha, chị nói dối anh ấy nhiều như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ ước gì từ trước đến giờ chưa từng quen biết chị.”
“Belle, đi tìm anh ấy đi, anh ấy nhất định đang đợi chị. Giống như em biết Nhất Đường đang đợi em.”
“Cục cưng bé nhỏ, tin chị đi. Nếu anh ta quan tâm đến em, đã sớm chạy vội tới đây tìm em rồi.”
“Em chạy đi tìm anh ấy cũng giống nhau mà!”
Bạch Khả đặt ly lên bàn, tiếng va chạm vang dội làm cho Belle đang say chuếnh choáng giật mình. Không đợi chị ta mở miệng mắng, Bạch Khả đã lôi chị ta ra khỏi chỗ ngồi.
Vài gã đàn ông có vẻ côn đồ nhìn chằm chằm vào các cô với ánh mắt sáng ngời, thỉnh thoảng khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh.
Cơn mưa bên ngoài vừa mới tạnh, bầu trời vẫn còn âm u, cơn gió mang theo hơi nước táp vào người. Belle chà chà da gà nổi trên cánh tay, nhìn Bạch Khả giống như một ngọn lửa nhỏ xoay trái xoay phải đóng gói những thứ linh tinh chất lên xe. Phần lớn là đồ cô mua, như son môi, kem bôi tay, nước hoa, dao cạo...... Cô đã trút ham muốn mua sắm bất tận.
Cô đang uể oải thì bị Bạch Khả kéo vào trong xe. Mưa cũng ngừng rơi, cũng đã nghỉ ngơi đủ, cô nhất thời không tìm ra lý do để cản trở cô bé nữa.
“Chúng ta dọc theo đường cũ đến kansas.”
Bạch Khả nói, mặt mày hớn hở nhìn Belle, tựa như có chuyện tốt đang chờ bọn họ ở phía trước.