trong nước mắt gật đầu đáp lại Khánh. An Khánh nhanh chóng vòng qua phía Mimi ôm cô vào lòng:
- Đan Phương! Em đã ở đâu bấy lâu. Anh đã tìm em như thế nào em có biết không?
Mimi ôm chặt lấy An Khánh nức nở:
- Em biết! Em biết! Em đã cảm nhận thấy anh ở rất gần nhưng trí nhớ của em không cho em tìm lại được anh.
Mimi bắt đầu kể về những tháng ngày nằm bất động vô thức bên xứ người, rồi khi cô hồi tỉnh nhưng không thể nhớ nổi quá khứ. Khi cô là Mimi và trở về nước nhưng không thể nhận ra người mình yêu. Rồi cuộc hôn nhân với Tuấn Anh đổ vỡ… Mimi cứ miên man trong những giọt nước mắt lăn dài. An Khánh ôm Mimi vào lòng xót xa. Anh luôn tay gạt nước mắt mặn ướt hối hả trên đôi má cô rồi cũng kể về những năm tháng cô đơn của mình.
Khi những câu chuyện cứ nối tiếp nhau dài mãi, An Khánh biết sẽ chẳng có một kết thúc nào tại nơi này. Anh đã đưa Mimi trở về căn hộ năm xưa của mình. Ngay khi vừa bước lên hành lang chung cư, Mimi đã nhận ngay ra tòa nhà năm xưa cô đã từng giúp việc cho một căn hộ trên đó. Mimi chạy lại phía ban công lộng gió. Cô dang tay cười lớn vì tìm lại được nơi từng gắn bó với mình. An Khánh chạy theo, nhẹ nhàng vòng tay qua eo ôm lấy Mimi ghé vào tai cô hỏi nhỏ:
- Còn có điều gì mà khiến em mừng rỡ hơn gặp lại anh thế hả Đan Phương?
Mimi nhìn An Khánh đầy yêu thương, cô đưa tay chỉ sang căn hộ bên tòa nhà đối diện trả lời:
- Anh có nhìn thấy ban công sáng đèn với những giỏ hoa bên phía kia không?
- Thấy rồi!
- Nó là hoa mười giờ đó, nhiều năm nay mà chủ nhà vẫn chỉ quen trồng một loại hoa đó.
- Ủa! Sao em biết hay vậy Đan Phương? – An Khánh giọng đầy ngạc nhiên.
- 5 năm trước, khi em còn là Mimi, em từng giúp việc cho gia đình bên đó. Và ban công kia là nơi em thường đứng hóng gió hàng đêm. Mỗi lần như thế, em đều nhìn về phía đối diện. Chính nơi em và anh đang đứng đây luôn có một người con trai cũng có thói quen ra ban công hóng gió. Em và người ấy chỉ đáp lại nhau qua việc vẫy tay. Thậm chí cả hai còn chưa từng nhìn thấy nổi gương mặt của nhau một lần. Nhưng không hiểu sao, hình bóng người con trai đó lại khiến trái tim em ấm áp và mong ngóng đến vậy. Em cũng không biết nó là thứ tình cảm gì nữa.
Trong khi Mimi nói, An Khánh lặng lẽ cười nhìn sang phía bên kia. “Thì ra người con gái bên ban công đó năm xưa chính là em sao, thảo nào mà anh cũng từng thổn thức và mong mỏi bóng dáng ấy đến vậy”. Thấy An Khánh lặng im, Mimi chợt cảm thấy mình có lỗi:
- An Khánh! Em không làm anh buồn chứ?
An Khánh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc buông dài qua vai Mimi đáp lời:
Sao anh lại buồn được cơ chứ? Vậy là anh biết, cảm giác của anh đã không sai. Em chính là người con gái phía bên kia. Người đã khiến anh xao xuyến và mong ngóng mỗi đêm về.
Mimi bỗng quay người lại phía An Khánh. Đôi mắt cô mở to vì quá ngạc nhiên:
- Ý anh là, người từng đứng nơi ban công này mà em thường mong mỏi chính là anh sao An Khánh!
- Em còn nghi ngờ gì nữa đồ ngốc!
An Khánh khẽ trả lời rồi cúi xuống đặt lên môi Mimi một nụ hôn sâu. Hai người cứ đắm chìm trong sự si mê và hạnh phúc đến bất tận mặc làn sương mỗi lúc càng thêm buốt lạnh. Dưới kia, những ngọn đèn vàng phủ bóng nhạt nhòa, hàng cây im lìm trong giấc ngủ, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường nhưng dường như không còn khoác lên mình sự buồn bã, cô độc đáng sợ như năm xưa nữa.
Họ đã tìm thấy nhau sau quá nhiều tháng ngày lưu lạc. Có lẽ, giờ đây sự ấm nóng của hai trái tim xa cách đang dần lan tỏa nơi này. Rồi hạnh phúc của họ cũng sẽ nở rực rỡ như những giỏ mười giờ trong sương lạnh. Chỉ có điều, sớm mai sẽ chẳng thể vội phai tàn mà còn tươi đẹp và bền bỉ mãi mãi như ánh mặt trời trước biển. Hai con người đi lạc cuối cùng cũng tìm về được nhịp yêu. Và họ sẽ đi bên nhau đến hết cuộc đời này…