Khả Nhi thấy sống mũi cay xè:-Tương Vũ, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?
-Có phải cô đang nghĩ: tại sao mình đối xử với anh ta tốt như vậy mà anh ta vẫn nhẫn tâm làm tổn thương mình? Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?- giọng nói của Dương Phàm khẽ vang lên.
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Dương Phàm đang đứng ở bên ngoài cửa.
Dương Phàm tiếp tục: -Có muốn nghe cách nghĩ của tôi với cương vị của một người đàn ông không?
Cảm thấy bàn tay của Tương Vũ khẽ run lên, Khả Nhi liền ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện ra ánh mắt của Tương Vũ đang di chuyển về phía có tiếng nói phát ra.
-Mặc dù chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nhưng tôi không lạ gì cô, thậm chí có thể nói là khá quen thuộc, Khả Nhi thường kể chuyện về cô cho tôi nghe- Dương Phàm đi đến bên giường bệnh: -Có thể nói như thế này, cô là người vợ lí tưởng mà phần lớn đàn ông đều muốn tìm kiếm: gia cảnh tốt, dung mạo xinh đẹp, dịu dàng đảm đang, thấu tình đạt lí… Điều quan trọng nhất là: cô không hề có một chút tham vọng nào cho bản thân, có thể từ bỏ tất cả vì gia đình, vì chồng con, cố gắng để gia đình được hạnh phúc. Đúng như Khả Nhi từng nói, cô là một người phụ nữ tuyệt vời! Đáng tiếc là, không phải người đàn ông nào cũng biết trân trọng hạnh phúc. Cô sai là bởi vì cô đối xử với người đàn ông đó quá tốt, tốt đến mức không còn cái tôi, trở thành một vật sở hữu của anh ta. Tình yêu luôn đi kèm với sự tôn trọng, tôn trọng cô chưa chắc đã là yêu cô, nhưng nếu đối phương không tôn trọng cô thì chắc chắn sẽ không yêu cô. Ai lại đi tôn trọng một vật sở hữu của mình cơ chứ?
-Dương Phàm…- Khả Nhi tỏ vẻ không vui.
Dương Phàm không đếm xỉa đến điều đó, tiếp tục nói: -Cô nghĩ mà xem, bao nhiêu năm nay, có phải cô luôn coi niềm vui của chồng của con là của mình, luôn coi mong muốn của họ là của mình, lúc nào cũng chỉ xoay quanh chồng với con mà bỏ quên mất bản thân mình không?
Tương Vũ yếu ớt gật đầu.
-Giữa người với người phải có sự qua lại. Tình trạng của hai người là: cô luôn là người bỏ ra, còn đối phương luôn là kẻ được nhận. Lâu dần, anh ta coi những gì cô đã bỏ ra là điều đương nhiên, không cần phải hao tốn tâm tư và tình cảm cho cô nữa, bởi dù sao thì tâm nguyện của anh ta cũng là tâm nguyện của cô, cô chẳng khác gì một cái bóng của anh ta cả. Lúc không cần có thể coi như cô không tồn tại, còn khi cần đến thì cô lúc nào chẳng ở nguyên vị trí chờ đợi. Thế là anh ta bỏ tâm sức và tình cảm của mình vào thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài, còn thế giới của cô chỉ có một người đàn ông duy nhất và một gia đình duy nhất đó thôi. Mất đi người đàn ông này, thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ. Cô đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ ngược đãi duy nhất chính bản thân mình.
Nước mắt Tương Vũ rơi như mưa.
-Tương Vũ…- Khả Nhi ôm chặt lấy bạn: -Nếu như cậu đau lòng thì cứ khóc thật to đi!
Cuối cùng Tương Vũ cũng gục mặt lên vai Khả Nhi mà khóc, vừa khóc vừa nức nở. Nghe những gì mà Tương Vũ kể, khuôn mặt Khả Nhi như bị bao phủ bởi sương mù. Quả nhiên đúng như những gì mà cô dự đoán, sau khi có điều kiện về kinh tế, Lâm Huy bắt đầu học thói chơi bời chác tác, cặp kè với mấy người đàn bà ở bên ngoài.
Cuối năm ngoài, lúc Khả Nhi đi Mỹ dự hội nghị cổ đông, có một cô gái tên là Hồ Dung đã tìm Tương Vũ nói chuyện. Cô ta yêu cầu Tương Vũ biết thân biết phận nhường lại vị trí vợ Lâm Huy cho cô ta. Đau đớn, Tương Vũ đề nghị li hôn. Có thể lúc ấy vẫn còn chút tình cảm với vợ nên Lâm Huy lập tức cắt đứt quan hệ với Hồ Dung, ra sức van nài Tương Vũ hãy tha thứ cho hắn đồng thời thề sẽ không bao giờ làm những việc có lỗi với vợ con nữa. Vì cậu con trai mới được ba tuổi, Tương Vũ đã chọn cách nhượng bộ, kìm nén nỗi đau trong lòng và tiếp tục duy trì cái gia đình ấy.
Nào ngờ đàn ông ngoại tình như là có quán tính, chỉ chưa đầy nửa năm, lại một người đàn bà nữa tìm đến nhà đánh ghen. So với mụ vợ hai của Trịnh Đại Vĩ trước đây, người đàn bà này đã sử dụng chiến thuật cao siêu hơn nhiều. Cô ta hết lời khen ngợi Tương Vũ xinh đẹp, thanh tao, Lập Lập thông minh, đáng yêu và tỏ ý không muốn phá hoại hạnh phúc của họ ở trước mặt Lâm Huy, chỉ cần trong lòng Lâm Huy có cô ta là cô ta đã mãn nguyện lắm rồi. Cô ta luôn mồm nói tình yêu là vô tội, chỉ là tình cảm không tự kiềm chế được…Nghe những lời mật ngọt ấy, cả trái tim Lâm Huy đã thuộc về cô ta. Sau lưng Lâm Huy, người đàn bà này lập tức trở mặt. Trên đường đón con về nhà, Tương Vũ bị cô ta chặn đường chửi bới, thóa mạ. Càng quá quắt hơn, cô ta dám nói với Lập Lập rằng: “Bố mày không cần mày nữa! Hai mẹ con mày mau cuốn xéo đi!”- thấy con trai bị tổn thương, Tương Vũ liền vung tay cho người đàn bà ấy một bạt tai.
Để Lập Lập không bị tổn thương nữa, Tương Vũ liền đưa con về nhà bà ngoại rồi hẹn Lâm Huy về nhà nói chuyện. Nào ngờ Lâm Huy còn dẫn theo cả người đàn bà này về nhà. Một bên là “người phụ nữ tội nghiệp” tay ôm bên má đỏ lựng, quỳ xuống dưới sàn khẩn thiết van xin tha thứ, một bên là người vợ “đành hanh, độc ác”…tình cảm của Lâm Huy đương nhiên nghiêng hẳn về phía “tình yêu chân chính” của mình. Lâm Huy to tiếng chửi mắng Tương Vũ độc ác, nhẫn tâm, lớn tiếng tuyên bố là hắn ta đã chán ngán cuộc hôn nhân này rồi, hắn ta muốn có tự do, muốn được giải thoát, nói xong liền dẫn người đàn bà đó bỏ đi. Tương Vũ nào ngờ một lần tha thứ đã đổi lại cho cô càng nhiều tổn thương và sỉ nhục hơn. Trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực, cô đã nghĩ đến cách tự sát để giải thoát.
-Tình yêu chân chính, tự do, ha ha…- Khả Nhi cười nhạt: -được lắm, nếu như hắn đã nói là cậu độc ác, tớ sẽ cho hắn biết thế nào là độc ác thực sự!
Dương Phàm lắc đầu: -Bây giờ không phải là lúc nói đến những điều này!- Dương Phàm cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của Tương Vũ: -Chết là hết, như vậy có thực sự là giải thoát? Cô có nghĩ đến con mình không? Cô chết đi, Lâm Huy sẽ là người giám hộ của đứa bé. Cô nghĩ người đàn bà ấy sẽ đối xử tốt với con mình sao? Còn bố mẹ cô nữa, vất vả nuôi dưỡng cô khôn lớn, chẳng nhẽ cô muốn họ không thể sống yên ổn những năm cuối đời hay sao? Người làm tổn thương cô không phải là bố mẹ hay con trai cô, thế mà cô lại khiến cho họ đau khổ, khiến cho kẻ thực sự làm cô tổn thương được như ý. Nên nói là cô ngốc hay là ích kỉ đây?
Ngoài cửa vọng vào tiếng khóc nức nở, là tiếng khóc xót xa của Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương. Nhìn thấy bố mẹ đau đớn khóc than, nước mắt Tương Vũ lại trào ra: -Bố, mẹ…con sai rồi! Con xin lỗi!
Sau khi dìu vợ chồng Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương vào phòng nghỉ, Khả Nhi liền quay lại phòng bệnh của Tương Vũ. Đứng ngoài cửa, cô nghe thấy Dương Phàm nói với Tương Vũ: -Đối với cuộc hôn nhân này, cô không cần vội vàng quyết định, cứ nghỉ ngơi cho hồi phục sức khỏe đã rồi bình tĩnh suy nghĩ cách giải quyết. Nói chung cho dù cô có lựa chọn thế nào thì chúng tôi đều tôn trọng và ủng hộ quyết định đó.
Tương Vũ hỏi: -Bao nhiêu năm nay có phải là tôi đã làm sai quá nhiều không?
-Chí ít cô nên hiểu rằng, trước tiên cô là một người tồn tại độc lập, sau đó cô mới là con gái, là vợ và mẹ của người khác. Cô cần phải có tư tưởng, tính cách độc lập, cần có không gian sống của riêng mình. Bất cứ thứ gì khi đã trở thành vật sở hữu sẽ mất đi hào quang của nó. Cô đừng để ánh hào quang của mình bị vùi lấp bởi bất kì ai!
-Tôi hi vọng bản thân mình có thể tài giỏi như Khả Nhi, nhưng tôi chẳng có khả năng ấy!
-Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, con đường mà Khả Nhi đã đi chắc chắn không phù hợp với cô, cũng chưa chắc đã khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, cô không cần thiết phải gò ép bản thân!- Dương Phàm cẩn thận đặt một cái gối kê dưới cánh tay đang truyền nước của Tương Vũ rồi nói tiếp: -Với điệu kiện không có áp lực về kinh tế như hiện nay, cô có thể tìm một công việc mà mình yêu thích. Có như vậy cô mới có thể mở rộng tầm mắt, tâm trạng cũng trở nên cởi mở hơn. Có được các mối quan hệ xã hội và học thức độc lập, sau này cho dù không có người đàn ông ấy, mặc dù buồn rầu khó mà tránh khỏi nhưng cô chỉ mất đi một phần của cuộc sống chứ không phải là tất cả!
-Đừng khách sáo! Có rất nhiều thứ tôi học được từ Khả Nhi đấy!
-Lúc trước em cũng thường nghe Khả Nhi kể về anh. Anh rất thích cô ấy phải không?
-Đúng, anh rất thích Khả Nhi!- Dương Phàm thẳng thắn thừa nhận: -Lúc còn học đại học, anh đã bị tính cách quyết đoán của cô ấy thu hút. Về sau, bọn anh xa nhau sáu năm. Lúc gặp lại, cô ấy đã không còn là Khả Nhi lúc trước, anh cũng không còn là Dương Phàm của ngày xưa. Trải qua quá trình tiếp xúc, tìm hiểu lại, con người cô ấy vẫn khiến cho anh yêu thích. Xét từ góc độ truyền thống, cô ấy không phải là một người vợ lí tưởng, nhưng cô ấy là một Tần Khả Nhi có một không hai, một cá thể sống độc lập, ánh hào quang phát ra từ cô ấy luôn khiến cho anh không rời mắt được.
Tương Vũ ngây người ra hồi lâu rồi buồn bã nói: -Đáng tiếc là….
Dương Phàm khẽ mỉm cười: -Anh sẽ không làm phiền cô ấy đâu, chỉ mong tình cảm lâu bền, dù xa cách cũng như gần bên nhau…Như thế này cũng rất tốt mà!
Lúc từ bệnh viện về nơi ở của Khả Nhi, ánh mặt trời đã le lói ở phía đông bầu trời, một đêm nữa sắp trôi qua. Lúc xuống xe, Khả Nhi nói với Dương Phàm: -Anh lái xe của em về khách sạn đi, chìa khóa cứ để ở quầy lễ tân, em sẽ bảo lái xe đến lấy!
-Ok!- Dương Phàm gật đầu.
Khả Nhi nhìn Dương Phàm, định nói gì đó nhưng lại thôi. Rồi đột nhiên cô bật cười: -Vốn định nói cám ơn với anh nhưng lại thấy hình như là thừa!
Dương Phàm cười đáp:- Đúng là thừa thật! Em mau về phòng nghỉ ngơi đi, nếu như anh đoán không nhầm thì có lẽ em chỉ có thể ngủ một lát rồi sẽ sang chỗ mẹ thăm Lập Lập.
-Tạm biệt!- Khả Nhi xoay người đi vào nhà.
Nhìn thấy bóng dáng Khả Nhi khuất dần trên cầu thang, Dương Phàm mới quay trở lại xe. Đang định khởi động xe thì Dương Phàm vô tình nhìn thấy một cái túi xách ở trên ghế lái phụ, là túi xách của Khả Nhi. Dương Phàm vội vàng cầm chiếc túi xách và đuổi theo cô.
Khả Nhi không ở chung với mẹ là bởi vì Chu Chính Hạo thường đến Thâm Quyến thăm Khả Nhi, nếu ở chung với người lớn sẽ rất bất tiện. Sau khi kết hôn, Chu Chính Hạo đã mua một căn chung cư ở đây để hai vợ chồng cùng ở, nhưng phần lớn thời gian chỉ có mỗi mình Khả Nhi. Về đến cửa nhà, định lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa thì Khả Nhi mới nhớ ra túi xách của mình đã để quên trên xe. Cô vội vàng chạy ra thang máy, vừa hay cửa thang máy mở ra, Dương Phàm đã đứng ngay trước mặt Khả Nhi.
-Anh…- nhìn thấy chiếc túi xách trong tay Dương Phàm, Khả Nhi mừng rỡ: -Ôi, em đang định xuống dưới lấy nó!
Dương Phàm đưa túi xách cho Khả Nhi: -Anh thấy em mệt quá nên ngớ ngẩn rồi!
Nhận lấy túi xách từ tay Dương Phàm, Khả Nhi không vội vàng về phòng ngay, Dương Phàm hiểu ra liền lùi lại vào thang máy: -Anh cũng mệt rồi, phải về ngủ bù mới được!- cánh cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt hai người.
Khả Nhi lặng lẽ nhìn vào những con số biến hóa trên thang máy: mười, chín, tám…số tầng giảm dần cho đến khi dừng lại ở con số một. Khả Nhi mở túi lấy chìa khóa ra.
Vừa vào phòng Khả Nhi đã nhìn thấy một bóng đen ở bên cửa kính, Khả Nhi hoảng hốt kêu lên thất thanh, bóng người giật mình ngoảnh lại