Từ hồi hai người yêu nhau, Tần Hoan đã biết Cố Phi Trần rất bận. Nhưng anh gần như chưa bao giờ dẫn cô tham gian các buổi tiệc chiêu đãi, còn cô đôi lúc cũng vì bài vở thỉnh thoảng ở lại trong ký túc xá, nên gần như không hiểu lắm về cuộc sống ban đêm của Cố Phi Trần.
Cho đến tận hôm nay, sau bao nhiêu năm, anh và cô đã diễn một vai khác, cô mới đang thức sự bước vào cuộc sống của anh.
Đa phần là những bữa ăn xã giao, đôi lúc cũng có một vài hoạt động công khai, nhưng hành trình hầu hết là như nhau, cảm nhận cũng chỉ có một, đó là vô vị.
Ngồi bên bàn tiệc ê hề món ăn, tai nghe các loại âm thanh hỗn tạp xung quanh, đón tiếp, ca tụng, tôn sùng, đôi lúc cô cũng nghĩ chẳng lẽ anh không mệt? Hàng ngày đối mặt với những con người và công việc cực kỳ nhạt nhẽo, mặt nạ đeo càng lâu, càng khiến cô không sao nhìn rõ được anh.
Nhưng ngay sau đó cô cũng tỉnh lại, những thứ này đâu có liên quan gì tới cô?
Cô đâu cần hiểu rõ về anh. Hoặc đây đã từng là mong muốn của cô, nhưng giờ không còn cần thiết nữa. Hoặc nếu anh có mệt mỏi thì càng may mắn, như vậy cô cũng được giải thoát, không phải như con rối bị giật dây, cứ nở nụ cười quý báu trước những khuôn mặt cô không hề quen biết.
Nhưng rõ ràng là, trước khi Cố Phi Trần mệt nhoài, anh sẽ không buông tha cô. Lúc này cô còn cảm giác không biết mình se chịu được bao lâu, bởi những cuộc chiêu đã tiệc tùng này thực sự khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Trên thực tế, kể từ khi ra khỏi nhà họ Cố, rồi làm việc trong trường học, cuộc sống của Tần Hoan rất điều độ. Để nhanh chóng hòa mình với sinh viên, đến cả quần áo và giầy dép trước kia cô đều nhất loạt không dùng tới. Khi chuyển nhà, còn nguyên một va li quần áo mới chưa giật mác, nhưng sau khi dọn sang nhà mới, cô liền nhét chúng vào góc tủ sâu nhất.
Còn đủ loại túi xách và giầy hàng hiệu, những thứ này đều từng là một phần trong cuộc sống của cô, sau này cũng nhất loạt bị vứt vào một xó.
Thời gian này, cô học được cách mua quần áo ở những khu bách hóa bình dân nhất, đi cùng đồng nghiệp tới những cửa hàng nhỏ ven đường.
Cô có nhiều đồng nghiệp rất giỏi chọn đồ, chui vào cửa hàng là như cá gặp nước, không bao giờ đi ra trước nửa tiếng đồng hồ. Ban đầu cô không sao thích nghi được, nhưng sau này đi cùng họ nhiều, cũng chọn được một vài bộ mà cô yêu thích.
Nhưng mặc những bộ đồ này hoàn toàn không thể đi cùng Cố Phi Trần.
Nên hễ anh tới trường đón cô đi dự chiêu đã, việc đầu tiên là phải đi mua quần áo giầy dép.
Anh cực kỳ khó tính, đòi hỏi rất khắt khe, trước kia anh không bao giờ can thiệp vào việc quần áo của cô, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, việc gì cũng quản, đến cả những chuyện nhỏ như lựa chọn quần áo, anh cũng chịu bỏ thời gian và kiên nhẫn đưa cô đi, khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô nhớ hôm đó đến cửa hàng, phục vụ nhìn thấy cô, liền cười tươi như hoa, đón tiếp cô một cách nhiệt tình chu đáo: “Cô Tần, lâu rồi không thấy đến. Đợt này cửa hàng có mẫu mã mới, lại vừa đúng cỡ của cô, có cần lấy hết ra cho cô xem không?”
Cô không mấy hứng thú, chọn bừa hai chiếc, nhưng thái độ của cô khiến Cố Phi Trần không hài lòng, anh loại bỏ hết mấy chiếc cô lựa chọn.
“Anh nhớ gu của em không tầm thường như thế.” Anh ngồi trên ghế sofa rất rộng, chỉ vào chiếc nhân viên đang cầm trên tay nói: “Là chiếc đó, em thử xem.”
Một nhân viên khác như nhận được thánh chỉ, vội vàng bước tới giúp, lấy chiếc Cố Phi Trần chỉ trong đống váy cô nhân viên kia đang cầm trên tay, dẫn Tần Hoan vào phòng thử đồ.
Lát sau, cô bước ra, Cố Phi Trần nhìn lướt qua rồi nói: “Đường eo không đẹp, đổi cái khác.”
Nhân viên liền mang ra một chiếc khác.
Năm phút sau, lại nhận được câu bình phẩm: “Chiếc này màu không hợp với em.”
Cứ như vậy đến ba, bốn lần mới khiến người ngồi trong ghế sofa hài lòng.
Đó là một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu đen, gần giống kiểu sườn xám, so với mấy cái trước, có phần cứng nhấc, thậm chí còn hơi bảo thủ, chỉ có khoảng ren may thủ công tinh tế trước ngực thấp thoáng lộ ra làn da trắng như phấn ở bên trong.
Nhân viên phục vụ buộc tóc lên giúp cô, cột chặt lại bằng chiếc trâm màu ngọc bích, nhìn trong gương vô cùng tao nhã, rất hợp với chiếc váy cô đang mặc trên người. Nhưng Tần Hoan lại thấy mình chẳng khác nào con rối, sau khi bước vào cửa hàng liền bị người khác điều khiển, nên sắc mặt không vui, lúc chọn giầy, cô chỉ một đôi giày cao gót nói: “Đôi này.”
Phục vụ cười xum xeo lấy chiếc giầy rồi hơi quỳ đầu gối xuống, vừa đi giầy giúp cô vừa nói: “Cô tần thật tinh tường, tôi này là kiểu mới có trong tuần lễ thời trang ở New York, hàng mới về hôm kia, size này của cô trong nước chỉ có một đôi duy nhất.”
Tần Hoan ướm vào chiếc giầy cao gót 10 phân rồi đứng lên, đi ngang quan trước mặt Cố Phi Trần không hề dừng lại, bước thẳng ra ngoài.
Bữa tiệc vô vị hôm đó kéo dài đến ba, bốn tiếng đồng hồ.
Cố Phi Trần với tư cách là khách quý của chủ nhà, trừ lúc được mời lên bục nói vài ba câu ra, thì cả buổi tối đều đứng trò chuyện hàn huyên với ông chủ.
Tần Hoan thầm kêu khổ. Cô đi giầy cỡ 6, vốn rất vừa chân, nhưng đã bận cả ngày ở trường, đến cả thời gian ngồi xuống uống cốc nước cũng không có, vừa tan làm đã bị Cố Phi Trần lôi đến cửa hàng mua đồ, lúc này đôi chân như sưng lên, giầy lồng vào chân cũng cảm thấy hơi chật, khiến gót chân cô bắt đầu đau âm ỉ.
Cô tranh thủ lúc Cố Phi Trần trò chuyện cùng với khách khứa liền chuồn ra ngoài, vòng qua khu đồ ăn bày ở khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một chiếc sofa bên ngoài ban công.
Chỗ này chắc dùng cho khách khứa ngồi nghỉ ngơi, nhưng lúc này mọi người đang phấn chấn, dưới ánh đèn chùm cực lớn sáng rực rỡ, ai nấy đều xinh đẹp long lanh, vẻ tĩnh lặng ngoài ban công và sự ồn ào bên trong tạo ra hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Ban công quay về phía đài phun nước giữa vườn hoa, là hình điêu khắc theo phong cách Châu u cỡ lớn, tuy cách khá xa, nhưng xung quanh có bật đèn chiếu, nên nhìn rõ đó là hình hai nữ thần trinh bạch với bốn năm tiểu thiên sứ vây xung quanh, tấm vải mỏng quấn quanh cơ thể tràn trề nhựa sống, dáng người rất đẹp.
Rõ là chỉ cách nhau có một vách kính, mọi thứ trong phòng đã như bị chặn lại ở sau cánh cửa. Ngoài ban công vô cùng tĩnh lặng, Tần Hoan tháo giầy, ngồi trên sofa, nhìn ngây ra đài phun nước phía đằng xa.
Bỏ giầy ra cô mới nhận thấy gót chân đã bị phồng rộp lên, chẳng trách mà đau như vậy. Cô cúi người xoa nhẹ một cái, rồi lại nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.
Có người mở cửa kính ra, trong giây lát, tiếng ồn ào ập tới, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người cao lớn đó, nhưng do ngược sáng, nên vẻ mặt anh chìm trong bóng tối.
Cô ngây ra rồi dừng tay lại, ngồi thẳng dậy như không có chuyện gì xẩy ra, lại nhìn về hướng bên ngoài ban công.
“Em đang làm gì vậy?”
“Hít thở.”
Đài phun nước ở giữa bãi cỏ chợt vút cao, rồi lại nhanh chóng hạ xuống, nhìn từ xa, chỉ thấy màu trắng mông lung, rồi nhanh chóng biến mất trong không khí nóng bức.
Cửa đóng rất chặt, thấp thoáng tiếng nhạc valse lọt ra qua khe cửa.
Cô dùng một lát rồi quay đầu lại hỏi: “Anh ra tìm tôi sao?”
“Ừ.” Cố Phi Trần trả lời đơn giản, ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần của cô nói: “Nhảy nốt mấy bản nhạc cuối là kết thúc thôi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Cô đứng dậy đi lại giầy, bước tới trước mặt anh, thấy anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô khơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Thực ra đi đôi giày cao 10 phân, cô vẫn phải ngẩng đầu để nhìn anh.
Ban công hơi tối, nhưng lúc này cô đang đứng đối diện với cửa kính, ánh sáng như ban ngày trong đại sảnh chiếu đúng vào mặt cô, tranh tối tranh sáng, như viên ngọc trắng muốt giữa dải ánh sáng, đôi mắt đen, sâu và sáng nổi bật trên đó, xinh đẹp rạng rỡ, khiến người khác phải rung động.
Ánh mắt Cố Phi Trần khẽ ngây ra trên gương mặt cô, như bất chợt chạm vào một kỷ niệm xa xôi nào đó. Rất nhiều năm trước, khi cô còn là cô bé gái bé nhỏ ngây thơ, cô luôn thích ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tươi cười, như làn sóng nhấp nhô, lại như báu vật dễ vỡ, khiến người khác không nỡ đưa tay chạm vào, chỉ sợ sẽ vỡ tan.
Một hồi sau, anh mới phát hiện mình bị mất tinh thần, còn Tần Hoan đã quay mặt đi, ánh mắt bình thản nhìn vào khoảng không ồn ào náo nhiệt trong phòng, khuôn mặt không hề biểu bộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh giơ tay kéo mạnh cửa rồi bảo: “Em vào trong đi.”
Bên trong đúng là đang bật nhạc valse, cả sảnh rất rộng, ở giữa làm sàn nhảy, ánh sáng cũng điều chỉnh tối hơn một chút, các đôi nam nữ lúc này cũng đã đặt rượu xuống bàn, đứng xung quanh sàn nhảy.
Nhà tổ chức vừa nhìn thấy Cố Phi Trần, lập tức đón lấy nới: “Mời tổng giám đốc cô mở màn giúp chúng tôi.”
Cố Phi Trần từ chối khách sáo, nhưng chủ nhà còn khách sáo hơn, nhất định mời anh dẫn đầu đội nhảy.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Cố Phi Trần quay đầu lại nhìn sang phía Tần Hoan, Tần Hoan đang đau chân, nhưng không hề tỏ ý phản đối, lập tức bám lấy cánh ta anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô khiêu vũ cùng anh ở một nơi đông đúc thế này. Và cũng là lần đầu tiên, Tần Hoan phải khiêu vũ trong đau khổ như vậy.
Thực ra từ nhỏ cô đã học khiêu vũ, nhạc cổ điển hay nhạc jazz đều không làm khó được cô, như loại khiêu vũ xã giao này tuy hiếm khi phải tham gia nhưng từ năm sáu, bảy tuổi mẹ đã dạy cô.
Nghe nói mẹ cô ngày còn trẻ là người nổi tiếng trong giao tiếp, mọi cử động của bà đều duyên dáng hấp dẫn, làm say mê bao nhiêu công tử con nhà danh giá. Đương nhiên tất cả điều này đều là cô nghe được từ chỗ quản gia, hoàn toàn không có gì đối chứng, bởi khi cô tò mò hỏi mẹ, bao giờ cũng chỉ nhận được lời quở trách vô cùng nghiêm khắc.
Trong mắt của mẹ, cô mãi chỉ là đứa trẻ, trẻ con thì không nên tò mò chuyện người lớn.
Nhạc khiêu vũ uyển chuyển nhẹ nhàng, tiếng đàn violin đầy mê hoặc. Tần Hoan biết, lúc này mình là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, ngay cả khi xoay vòng cô cũng vẫn cảm nhận được ánh nhìn hướng về từ bốn phía.
Thực ra ngay từ giây phút đầu tiên xuất hiện ở đây cùng Cố Phi Trần, cô đã khiến mọi người chú ý, huống hồ lúc này anh còn đang khiêu vũ cùng cô.
Sau lần xuất hiện công khai này, e rằng mọi người đều đã biết thân phận của cô. Trước kia Trần Trạch Như từng cười cô là “sống nơi khuê các không người biết”, chuyện lớn như đính hôn cùng Cố Phi Trần năm đó, cũng vì nhà họ Cố làm gì trước nay cũng rất tiết chế, nên không mấy người biết. Nhưng nay, chẳng ai là không hiểu cô chính là vị hôn thê của Cố Phi Trần.
Tần Hoan mặc cho suy nghĩ của mình bay lượn khắp nơi không mục đích, chỉ có vậy mới giúp cô phân tán được bớt sự chú ý, không còn quan tâm đến đôi chân đã đau đến thấu xương.
Cô không khỏi liên tưởng đến nàng tiên cá trong truyện cổ tích Andersen. Vì tình yêu cô đã hy sinh cả giọng nói và đuôi cá, mỗi bước đi đều như bước trên dao nhọn, nhưng cô vẫn vui lòng nhảy cùng hoàng tử bản nhạc đầu tiên cũng là bản nhạc cuối cùng. Lúc này, Tần Hoan thấy mình cũng gần giống như nhân vật trong truyện cổ tích, bởi chân cô đau đến mức gần như không còn là chính mình.
Cô xoay người theo bước nhảy của Cố Phi Trần một cách cứng nhắc, trong phúc mông lung mơ hồ bỗng cảm thấy bàn tay đỡ sau eo cô như to ra. Hoặc xuất phát từ bản năng, cô phó thác cả tr