Ánh mặt trời chếch về phía tây, xuyên qua tán lá cây dày đặc trong sân, nền gạch đá ánh lên bóng nắng lốm đốm. Tần Hoan không biết mình đã đợi bao lâu, cơ thể thấm mệt, tâm tư cũng theo tiếng kinh Phật bay càng lúc càng xa, chỉ thấy trống rỗng, cơ thể trống rỗng, tâm trạng cũng trống rỗng, những cảm xúc đan xen chồng chéo đó, từng mảnh từng mảnh, từ đầu chí cuối cô đều nhớ rõ mồn một, như thể đã in dấu lên cơ thể cô, nhưng lúc này cô cũng không sao nhớ nổi, dù chỉ là một chút kỷ niệm.
Cô đứng đến nỗi hai chân tê mỏi, cuối cùng mới thấy cánh cửa phòng thiền trong góc cuối hành lang được mở ra.
Sư trụ trì có khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng tinh thần vẫn ánh lên vẻ rắn rỏi cương nghi, cùng một người đàn ông trẻ tuấn tú bước qua thanh chắn cửa đi ra ngoài
Hành lang phòng thiền cứ cách 10 mét lại có một chiếc cột to tròn, lớp sơn đỏ bên trên đã chớm sờn tróc, không còn sáng bóng mới mẻ, như khi còn mới trùng tu. Tần Hoan dựa vào một bên cột, nên sư trụ trì không nhận ra cô. Cô nhìn thấy họ đứng ở cửa nói thêm vài câu, sư trụ trì mới quay lại phòng thiền.
Cô không có ý định tránh né, chỉ mím chặt môi, bụng thầm nghĩ, quả đúng là anh ta.
Lại nhớ tới cái tên trong đèn thờ trên tay tiểu hòa thượng, không khỏi cảm thấy nhói đau. Cô đứng từ xa nhìn khuôn mặt đẹp trai chênh chếch trong nắng chiều, có thể do tâm trạng quá nặng nề, nên vẻ mặt anh luôn lãnh đạm, dù là khi cười, vẫn không phải là kiểu đàn ông mang lại cảm giác ấm áp cho người khác.
Nếu như đứa trẻ được sinh ra, chẳng biết có giống anh ta?
Như có tấm đá đè nặng trĩu lên ngực, mỗi hơi thở đều nặng nề, không diễn tả được là cảm giác gì, bởi thế Tần Hoan cứ nửa đứng nửa ngồi bên cạnh chiếc cột, trong phút chốc không thể nhúc nhích
Chỉ thấy Cố Phi Trần chào tạm biệt sư trụ trì, quay người bước xuống bậc tam cấp, nhưng rồi cũng nhanh chóng chuyển hướng bước về phía cô.
Cô không biết bằng cách nào anh đã nhìn thấy cô.
Rõ ràng tư đầu tới cuối, anh không hề nhìn về phía cô
Đợi khi anh bước lại gần, cô chẳng hề nghĩ ngợi xa xôi, đứng thẳng người rồi lạnh lùng bảo: “Em muốn xuống núi.”
Anh nhìn cô nói: “Ừ, đi thôi!”
Chuyện đèn thờ, cô không nhắc tới, anh cũng không hề đề cập.
Cô thậm chí không biết anh đặt tên gì cho đứa con là gì?
Khi xuống núi cả hai đều không ngồi cáp treo.
Suốt dọc đường, những bậc đá quanh co, hai bên đường rầm rì cây cối. Trên núi không khí khá lạnh, mặt trời sắp lặn sau đỉnh núi, phía trước, chỉ còn rớt lại chút ánh sáng vàng nhạt.
Những đám mây chiều tan tác bên trời, như ai vẩy mực trong bức tranh chấm phá, lại giống như ai đổ màu sơn lên tấm vải nền xanh sậm,các mầu sắc chồng lên nhau, liên tục thay đổi hình thù và độ đậm nhạt cùng với sự di chuyển của ánh sáng mặt tròi.
Mây chiều trôi nhè nhẹ, ánh mặt trời vàng nhạt, gió thổi xuyên qua tán lá, làm lay động bóng nắng lốm đốm, chẳng khác nào những mảnh vàng vụn nhỏ rớt xuống mặt đất, khiến người ta không nỡ lòng bước lên.
Vẻ đẹp như vậy, đã bao lâu rồi cô không còn được thấy? Hoặc có lẽ cuộc sống vẫn đẹp như vậy, chỉ bởi chẳng biết từ khi nào, cô đã không còn tâm tư thưởng thức hay cảm nhận vẻ đẹp đó.
Chân dẫm lên bậc đá cứng đanh lạnh lẽo, Tần Hoan đột nhiên dừng lại. Cô chăm chú nhìn phía bên trời xa xa, chút ánh sáng rơi rớt cuối cùng đã chìm sâu vào trong thung lũng.
Chút hơi nóng còn sót lại trong không khí cũng tan ngay theo đó, gió thổi qua cánh tay khiến người ta gai lạnh, nhưng cô lại như không hề cảm thấy, cứ nhìn thất thần về phía cuối chân trời.
Thực ra cô mặc rất mỏng, chiếc váy lụa bị gió thổi dính sát vào đùi, giống như cánh bướm đang vỗ mạnh, những sợi tóc rủ xuống cũng khẽ bay bay sau gáy.
Mãu lâu sau, cô mới nghe có người hỏi: “Vừa nãy cầu nguyện điều gì vậy?”
Giọng nói đó cô đã vô cùng quen thuộc, hơi trầm, nên luôn khiến cô không phân biệt được thật giả, không sao nhận ra được là chân thành hay giả dối.
Cô không trả lời, chỉ khẽ chau mày.
Tiếng côn trùng kêu râm ran, ngân lên như vọng xuống, như thể đang vui sướng dị thường.
Trên đời này hóa ra vẫn còn có những thứ kỳ diệu đến vậy, tất cả đều đang tồn tại, chỉ là cô không còn cảm nhận được mà thôi.
Mãi lâu sau cô mới bảo: “Anh thật sự muốn biết tôi cầu nguyện gì sao?” khi nói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, nhưng cô biết anh vẫn đứng ở phía sau, yên lặng. Bởi có hơi thở, cái hơi thở vô cùng quen thuộc cho dù cách xa thế nào đi chăng nữa, cô cũng vẫn cảm nhận được.
Phải đau khổ đến thế nào, mới không như cô?
Cô đã từng nghĩ mình nhận được chiếc kẹo ngọt ngào, nào ngờ chỉ là viên thuốc đắng có vỏ bọc đường, đợi đến khi cô vui sướng nếm hết vị ngọt bên ngoài, mới lộ ra cái ruột bên trong đắng ngắt như hoàng liên.
Không kịp đề phòng.
Cô đã ngốc nghếch, trở tay không kịp, chỉ biết mở to mắt chứng kiến chính mình diễn một vở kịch dở khóc dở cười, mà nội dung của nó đã sớm được tính trước, đạo diễn lại không phải là cô, muốn sửa cũng không sao sửa được.
Còn những dư vị ngọt ngào trước đó, cô vẫn ngỡ như một giấc mơ.
Chỉ cần tỉnh giấc, cô vẫn là cô, anh vẫn là anh và trong tay cô vẫn là một viên kẹo đẹp đẽ ngọt ngào.
Cô ưa ngọt như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu ăn bất cứ thứ gì có vị đắng, cuối cùng chỉ vì anh, lại khiến cô phải nếm hương vị đắng chát nhất cuộc đời.
Là anh đã hủy hoại hơn 20 năm như mật ngọt của cô.
Kể từ khi đó, tất cả những thứ đẹp đẽ khiến người ta yêu thích, cô đều không sao cảm nhận được.
Cô ngốc nghếch như vậy.
Năm xưa là cô chủ động chọc giận anh, giống như tự mình làm tội mình, chẳng trách được ai.
Còn từng ấy năm, cuộc sống của anh dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn rực rỡ như vậy, danh lợi song toàn.
Là cô ngốc nghếch, cũng vì anh, cô từng không tiếc cả sinh mạng của mình. Đến giờ như một kiếp luân hồi, cô đã dùng một sinh mạng khác kết thúc sự ràng buộc mà cô không thể kết thúc bằng tính mạng mình, cái giá phải trả đắt như vậy cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa cô và anh.
“Anh muốn biết tôi cầu nguyện gì sao?” Cô thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, từ từ quay lại nhìn người đàn ông đang đứng phía sau, thốt ra từng câu từng chữ: “Tôi mong sao thời gian quay ngược lại, mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh, mong sao từ nay về sau, anh đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.”
Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả gió: “Tôi cầu trời cầu Phật phù hộ độ trì, cho tôi thực hiên được ước nguyện này.”
Gió núi thổi vù vù qua tán lá rừng, dường như không dứt, càng thổi càng mạnh, làm một chú chim ở góc rừng cũng phải giật mình, chiếc bóng đen vỗ vỗ cánh lướt nhanh qua bầu trời.
Ánh sáng trên núi tối lại rất nhanh, mắt cô như bị bao phủ bởi một cơn gió lớn, đau rát, tới mức chảy cả nước mắt. Cô khẽ nheo mắt, vẫn không sao nhìn rõ được nét mặt và biểu hiện của người đàn ông đó.
Hình như khuôn mặt anh trắng bệch ra.
Chỉ là dường như mà thôi.
Bởi sắc mặt anh trước nay đều không hề thay đổi, núi thái sơn có nổ tung, sắc mặt anh vẫn vậy, rất hiếm khi mất tự chủ. Cô không mong chờ gì việc nhìn thấy bộ dạng mất tự chủ lần thứ hai của anh trong nửa tháng ngắn ngủi.
Huống hồ những lời này của cô thì có đáng gì?
Là người sớm bị anh bỏ rơi, nói những lời đó có đáng kể gì?
Cô đứng yên lặng, anh cũng vậy. Kể từ lúc cô mở miệng nói ra điều đó, anh hoàn toàn yên lặng.
Mắt anh đen sẫm như mực, ánh mắt lại lạnh như sao băng. Từ trước tới nay mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô vẫn cảm thấy mình như chìm vào bên trong một cách vô thức.
Trời tối dần, cô không đợi anh trả lời, bèn mím chặt môi, quay người lại không nhìn anh, tự mình bước nhanh xuống núi.
Dọn ra khỏi nhà họ Cố cũng tốn khá nhiều công sức, đầu tiên phải qua cửa ải cô Triệu.
Bỗng chợt nghe được việc Tần Hoan sẽ dọn ra bên ngoài, cô Triệu phản đối một cách mạnh mẽ, khuyên nhủ cô mấy ngày trời, cuối cùng phát hiện không có kết quả, cô liền trở nên dằn rỗi như đứa trẻ, không trả lời Tần Hoan, thậm chí cả Cố Phi Trần, cô cũng phục vụ lúc chăng lúc chớ.
Tần Hoan cũng cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng đã quyết, nên ngày rời bỏ nhà họ Cố, cô ôm chặt người phụ nữ đã giúp đỡ cô trong nhiều năm nói: “Cháu sẽ thường xuyên về thăm cô.”
Cô Triệu hiểu quá rõ đó chỉ là lời nói rối, nhưng cũng đành gạt nước mắt dặn dò: “Cháu ở một mình bên ngoài, phải tự mình chăm sóc sức khỏe nghe không?”
“Cháu biết rồi ạ”
Cảnh tượng như vậy khiến ai cũng thấy buồn lòng, Tần Hoan kéo hành lý bước đi, ngồi lên xe mới dựa đầu vào cửa kính ngây ra đến thất thần.
Trong lòng cô không muốn rời xa cô Triệu, màn từ biệt vừa rồi khiến cô muốn rơi lệ, nhưng cô lại không khóc.
Trước kia cô vốn hay cười hay khóc, buồn vui thất thường, giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn. Nhưng dường như quãng thời gian dính dáng tới cả Cố Phi Trần, đã lấy hết nụ cười và nước mắt của cô trong suốt quãng đời còn lại.
Cô không khóc nổi, chỉ biết ngây ra nhìn ngôi nhà cứ dần trôi xa, cho đến khi khuất hẳn trong tầm mắt.
Nhà mới của cô ở phía nam thành phố.
Những năm nay, thành phố không ngừng mở rộng, nơi đây đã trở thành trung tâm văn hóa thương mại lớn nhất, tập hợp hầu hết các tòa nhà cao ốc trong toàn thành phố.
Nhà cô ở là căn hộ hai phòng hướng Nam Bắc, nội thất tinh xảo, bố cục thoáng đãng, lại ở khu vực tấc đất tấc vàng, đối với một người phụ nữ độc thân như cô, có thể nói ra khá xa xỉ.
Ở nhớ như thế này, hàng ngày mở mắt ra là có thể ngửi thấy mùi tiền, thậm chí đến nửa đêm yên ắng, vẫn thấy nhiều tòa nhà cao sừng sững còn sáng đèn. Không khí thương mại nồng nặc, như thế ai cũng đang dùng hết sức để phấn đấu, không nghỉ ngơi, làm hết sức lực của mình. Hoặc do bị nhiễm bầu không khí đó, nên Tần Hoan cũng nhờ một thầy giáo cũ ở trướng học trước kia tìm cho mình một công việc, tạm thời làm công tác hành chính ở bộ phận hậu cần trong trường đại học.
Trần Trạch Như tỏ ra rất tán đồng, trêu đùa vài câu: “Đại tiểu thư không biết tới bụi trần giờ bắt đầu thị sát dân tình? Đúng là khiến người ta kinh ngạc.”
Tần Hoan đưa thực đơn món ăn giao cho người tạp vụ, không để tâm tới lời Trần Trạch Như.
Chỉ ngay sau đó, Trần Trạch Như chợt nhớ ra điều gì vội nói: “Ồ, không đúng, mình nhớ ngày trước cậu cùng từng đi làm, công việc lần này không phải là công việc đầu tiên của cậu.”
Tần Hoan khẽ ngây ra vội nói: “Thế thì sao?” Dường như không muốn nói về những việc trước kia, cô xị mặt xuống rồi dùng ngón tay cái khẽ ngoắc chiếc cốc thủy tinh, nhắc nhở: “Hôm nay là bữa đầu tiên chúc mừng cuộc sống mới của mình, không được phép nhắc tới chuyện trước kia, quá mất hứng.”
“Không sao, ai bảo mình ăn nói không bằng người khác.”
Trần Trạch Như nâng cốc lên “Mình lấy nước thay rượu, chúc mừng cậu.”
Hai cốc chạm nhau, phát ra những tiếng kêu leng keng.
Tần Hoan khẽ giật mình bởi tiếng chạm cốc, mọi thứ cuối cùng đã bắt đầu.
Trường học nơi cô làm việc ở phía Đông thành phố, cách trường cũ một bức tường, có điều nơi đây là trường mới xây dựng, nên không gợi cho cô nhiều ký ức về thời đi học.