Chỗ ăn cơm là nhà hàng đồ Âu lần trước, khung cảnh rất đẹp, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ. Vòi phun nước phát nhạc ở tầng một đang phát một bản piano vui tai.
Ôn Bình đặt một phòng ở tầng hai. Khi Kỳ Quyên đến, bà Ôn đã ngồi chờ ở đó.
Kỳ Quyên lễ phép mỉm cười và nói: “Cháu chào cô ạ”.
Bà Ôn nhìn Kỳ Quyên, chỉ cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa rất tự nhiên không một chút e thẹn, quần áo đơn giản, gọn gàng, trên người không có đồ trang sức phức tạp loằng ngoằng, móng tay cũng được cắt sạch sẽ gọn gàng, đúng là càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thuận mắt, không kìm được hỏi: “Cô Kỳ làm việc ở đâu?”.
Kỳ Quyên mỉm cười nói: “Cháu là luật sư, hiện nay đang làm việc ở văn phòng luật sư Thời Đại”.
Suýt nữa thì buột miệng nói: Sau này có bất kỳ vấn đề gì về pháp lý, hoan nghênh cô đến tìm cháu tư vấn.
May mà kịp thời phanh lại, nếu không thì thật xấu hổ = =.
Bà Ôn cười nói: “Chả trách trông rất tháo vát. Không giống với Ôn Bình nhà cô, suốt ngày lười biếng, ngủ dậy đến chăn cũng không gấp”.
“Khụ khụ”. Ôn Bình khẽ ho một tiếng, bị mẹ lườm cho một cái.
Ôn Bình đành phải mỉm cười, nhìn Kỳ Quyên, dịu dàng nói: “Gọi món đi, muốn ăn gì?”.
Kỳ Quyên vốn định nói cô có một xấp voucher giảm giá của nhà hàng này, có điều trước mặt phụ huynh mà lấy ra thì thật không tiện, đành phải bỏ qua mức giá đáng sợ trên menu, mỉm cười nói: “Tùy anh, em thế nào cũng được”.
Ôn Bình gật đầu, “Vậy anh gọi cho em nhé”.
“Vâng”.
Ôn Bình gọi phục vụ, gọi vài suất ăn và salad hoa quả.
Rõ ràng là bà Ôn vô cùng hứng thú với Kỳ Quyên, cũng vô cùng thích cô. Ánh mắt bà nhìn Kỳ Quyên trở nên dịu dàng và thân thiết hơn, ngay cả cách xưng hô cũng từ cô Kỳ biến thành Tiểu Quyên.
Hai người mới gặp nhau mà như đã quen từ lâu, nói chuyện cũng không câu nệ như con dâu gặp mẹ chồng…
Ôn Bình cảm thấy mình ngồi giữa lại biến thành không khí, bị họ lờ đi.
Có lẽ họ đều là những người phụ nữ của công việc, vì thế mới có nhiều chủ đề chung như vậy.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, bà Ôn mời Kỳ Quyên đến nhà chơi nhưng Kỳ Quyên mỉm cười khéo léo từ chối. Mặc dù bà Ôn rất muốn nói chuyện thêm với Kỳ Quyên nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian riêng tư của hai người, đành phải tiếc nuối nói: “Vậy thì cô không ép nữa, sau này có cơ hội cùng Ôn Bình đến nhà chơi nhé”.
“Được ạ”.
Khi ba người cùng đi ra ngoài, nhân lúc Ôn Bình ra bãi đỗ xe lấy xe, đột nhiên bà Ôn nói với Kỳ Quyên: “Thằng con này của cô mặc dù lớn tuổi hơn cháu nhưng từ nhỏ đã được cô nuông chiều, thói quen sinh hoạt của nó không được tốt như cháu, sau này cháu phải quản nó thật chặt”. Bà Ôn ngừng một lát, vẻ mặt ẩn chứa nỗi xót xa, “Năm ấy nó vì học vẽ mà cãi nhau với gia đình. Lúc ấy cô quá tuyệt tình, đuổi nó ra khỏi nhà họ Ôn. Bao nhiêu vất vả mà nó phải chịu hồi trẻ đều do người làm mẹ như cô gây ra”.
“…”. Không phải coi mình là con dâu tương lai thật đấy chứ?
Kỳ Quyên đau đầu nhìn về phía Ôn Bình rời đi, miễn cưỡng nhận lời: “Cháu biết rồi ạ”.
Thấy tâm trạng của bà Ôn có chút buồn phiền, Kỳ Quyên vội an ủi: “Cô ơi, Ôn Bình sẽ không trách cô đâu ạ”.
“Cô biết”. Bà Ôn khẽ thở dài, “Cô rất có lỗi với con trai mình, vì thế mới hy vọng nó sớm thành gia lập nghiệp, có một người yêu nó, hiểu nó ở bên cạnh nó. Cháu là cô gái tốt, cũng hiểu chuyện hơn Ôn Bình. Trên con đường sự nghiệp của nó sau này, cháu hãy thay phần cô, ủng hộ động viên nó nhé”.
Kỳ Quyên ngượng ngùng vuốt tóc, “Vâng ạ”.
Những lời nói này của mẹ Ôn Bình quả thật giống như giáo dục trước hôn nhân. Nhưng kỳ lạ là Kỳ Quyên không cảm thấy đáng ghét. Suốt ngày ép con trai kết hôn cũng chẳng qua là hy vọng con trai có người ở bên, có thể sống vui vẻ.
Người mẹ như vậy khiến Kỳ Quyên thấy cảm động và kính phục.
Ôn Bình nhanh chóng lái xe ra. Bà Ôn nói phải đến nhà anh trai Ôn Bình, lại còn đặc biệt dặn dò Ôn Bình đưa Kỳ Quyên về. Kỳ Quyên không tiện từ chối, liền ngoan ngoãn lên xe của Ôn Bình.
Chiếc xe phóng đi, cuối cùng Kỳ Quyên thở phào nhẹ nhõm, xoa huyệt thái dương đau nhức, thả lỏng vai dựa vào ghế.
Ôn Bình nhìn cô, khẽ hỏi: “Mệt lắm đúng không?”.
Kỳ Quyên nói: “Mẹ anh rất thân thiện. Bà hiểu biết rộng, tư tưởng cũng rất thoáng, nói chuyện với bà tôi không cảm thấy có áp lực, chỉ là cuối cùng bà bảo tôi…”.
“Bảo cô cái gì?”.
Bảo cô quản chặt anh, ủng hộ anh gì gì đó, nghe có vẻ giống như những lời mẹ chồng nói với con dâu, khiến Kỳ Quyên không được tự nhiên cho lắm.
“À, cũng không có gì”. Kỳ Quyên nhìn đi chỗ khác, bỏ qua chi tiết này.
Ôn Bình cũng không hỏi nữa, mỉm cười nói: “Hôm nay cảm ơn cô nhé”.
Ôn Bình nhìn Kỳ Quyên rồi hỏi: “Người nhà cô thì sao? Không ép cô đi xem mặt sao?”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mẹ tôi mất mấy năm trước rồi”.
Ôn Bình sững người, “Tôi xin lỗi”.
Kỳ Quyên cười nói: “Không sao, chuyện đã qua lâu rồi. Bây giờ một mình tôi sống rất tốt. Hơn nữa không có bố mẹ ép đi xem mặt, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức”.
Nhìn nụ cười vờ ra vẻ thoải mái của cô, Ôn Bình chỉ thấy nhức mắt.
Vốn tưởng rằng người con gái hiểu chuyện như cô nhất định được bố mẹ vô cùng yêu thương, không ngờ cô lại sống một mình.
Một cô gái sống cô đơn giữa thành phố lớn như vậy, bố mẹ đều mất, không một người thân bên cạnh, nhưng lại có thể dựa vào khả năng của mình tạo được danh tiếng trong giới luật sư… Rốt cuộc cô đã phải chịu đựng biết bao gian khổ?
Lúc bị ốm không có người thân chăm sóc, gặp khó khăn chỉ có thể tự mình giải quyết, đối với một người con gái mà nói, một mình phiêu bạt trong thành phố lớn như vậy thật không dễ chút nào.
Nhưng lúc nào cô cũng kiên cường và lạc quan, không những không để lộ một chút yếu đuối nào mà còn khiến bản thân trở thành kẻ mạnh, trở thành người đáng được bạn bè tin tưởng và dựa dẫm.
Mỗi lần chị em tốt gặp khó khăn, cô đều giúp đỡ hết mình…
Rốt cuộc cô có bao nhiêu sức mạnh mới có thể vất vả chống đỡ được đây?
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên Ôn Bình muốn nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, nói với cô đừng buồn, sau này anh sẽ ở bên cạnh em.
Nhưng anh không thể làm gì được.
Bởi vì nếu có những hành vi đi quá giới hạn như thế sẽ chỉ làm hỏng mối quan hệ của hai người.
Chiếc xe phanh kít bên đường. Ôn Bình nắm chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Nhưng kỳ lạ là tâm trạng này không dễ khống chế. Anh muốn bảo vệ người con gái này, muốn ôm cô vào lòng. Ham muốn mãnh liệt ấy cứ trào dâng trong lòng. Lần đầu tiên trong đời Ôn Bình có cảm giác mất kiểm soát.
Kỳ Quyên quay sang nhìn anh với ánh mắt băn khoăn: “Sao vậy?”.
Ôn Bình mở cửa xe. Không quay đầu lại nói: “Tôi xuống xe mua chút đồ, cô ngồi trên xe chờ tôi”.
“…Ừm”.
Một lúc sau, Ôn Bình quay lại, đưa cho Kỳ Quyên một túi giấy rất to.
Kỳ Quyên sững người, mở ra thì phát hiện bên trong đựng đầy những xiên thịt nướng thơm phức, quay sang nhìn anh đầy kinh ngạc thì lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.
“Lúc nãy chắc chắn là ăn chưa no, đúng không? Bên kia có bán thịt nướng, mua một ít cho cô làm đồ ăn vặt”.
“…”.
Quả thực lúc nãy cô chưa ăn no, có phụ huynh ở đó, không tiện ăn thoải mái, thêm vào đó món Âu vừa đắt vừa ít, một suất beefsteak và salad hoa quả không đủ để cô lấp đầy dạ dày của mình.
Không ngờ anh lại chu đáo như vậy, đặc biệt dừng xe bên đường mua đồ ăn cho cô.
Nhìn túi thịt nướng to bự trước mặt, Kỳ Quyên không khỏi xúc động trong lòng.
“…Cảm ơn anh”.
Ôn Bình mỉm cười, lấy một túi giấy ăn trong ngăn kéo trước ghế ngồi cho Kỳ Quyên, “Nếu đói thì ăn trên xe đi”.
“Ừm”. Kỳ Quyên cầm lấy giấy ăn, lấy một xiên thịt đưa ra trước mặt anh, “Anh ăn không?”.
“Không cần đâu, tôi lái xe, cô ăn đi”.
“Được”. Kỳ Quyên không khách sáo ngồi ăn ngon lành.
Ôn Bình nhìn cô gái cúi đầu ăn bên cạnh mình qua gương chiếu hậu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.
Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của cô, anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Có lẽ đó chính là yêu…
Nửa tiếng sau, chiếc xe đến khu nhà nơi Kỳ Quyên sống.
Kỳ Quyên xếp những xiên thịt đã ăn xong và giấy ăn vào túi giấy, mở cửa xe định đi xuống nhưng đột nhiên bị Ôn Bình kéo tay lại. Kỳ Quyên quay sang nhìn anh với ánh mắt không hiểu, “Còn chuyện gì sao?”.
Ôn Bình nói: “Suýt thì quên, có thứ này cho cô”.
Nói rồi liền lấy ở ghế sau một chiếc hộp hình vuông đưa cho Kỳ Quyên.
Kỳ Quyên cầm lấy, đó là chiếc CD số lượng giới hạn kỷ niệm năm năm ca hát của Mạc Phi mới ra gần đây. Vì là bản đẹp nên đóng gói vô cùng tinh xảo, hộp quà làm bằng sắt cầm trên tay cảm thấy rất chất, ở phía trên in dòng chữ dát bạc “Album chọn lọc kỷ niệm năm năm ca hát của Mạc Phi”, bên cạnh còn có chữ ký phóng khoáng của Mạc Phi.
“Cái này…”. Kỳ Quyên ngạc nhiên nhìn anh, “Anh kiếm ở đâu ra vậy?”.
CD số lượng có hạn này rất khó mua, toàn thế giới có năm nghìn chiếc, fan của Mạc Phi siêu đông, lúc đầu Kỳ Quyên nhìn thấy áp phích tuyên truyền cũng đã từng nghĩ sẽ mua nhưng đáng tiếc là ngày CD lên giá đã bị tranh nhau mua sạch.
Ôn Bình nói: “Cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào. Chẳng phải lần trước cô nói là thích Mạc Phi sao? Tôi liền nhờ người lấy một chiếc CD của anh ta tặng cô”.
“…”. Kỳ Quyên cảm thấy vô cùng kình ngạc.
Cô chỉ tiện miệng nói thích thôi, không được coi là fan của Mạc Phi, vậy mà anh lại tốn công sức như vậy… Nếu fan của Mạc Phi mà biết cô dễ dàng lấy được CD bản đẹp lại còn có chữ ký của Mạc Phi, nhất định họ sẽ đố kỵ đến mức giết chết cô.
Thật là tội lỗi.
Ôn Bình nhìn vẻ mặt phức tạp của Kỳ Quyên, khẽ cười nói: “Nhận đi, quà tặng mà bị trả lại thì sẽ rất mất mặt”.
“Vậy thì cảm ơn anh”. Kỳ Quyên đành phải nhận CD, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò, “người” mà anh nhờ rốt cuộc là ai mà có thể lấy được chữ ký từ chính tay Mạc Phi. Lẽ nào anh còn có bạn trong làng giải trí?
Dù tò mò nhưng vì lịch sự nên Kỳ Quyên cũng không tiện hỏi thẳng, chỉ có thể mang theo tâm trạng ấy đi vào nhà.
Nhìn hình bóng của cô dần biến mất trước mắt, Ôn Bình không kìm được thở dài.
Tặng cô CD bản đẹp, cô không những không vui sướng như mình tưởng mà trông có vẻ băn khoăn.
Chỉ tại mình không suy nghĩ thấu đáo. Cô ấy không phải là fan cuồng Mạc Phi, chỉ đơn thuần là thích nhạc của anh ta mà thôi. Còn mình vì phát hiện sở thích của cô ấy mà vô cùng phấn khích, tìm CD có chữ ký tặng cô ấy mà lại không tính đến… người bình thường rất khó lấy được chữ ký từ tay ca sĩ nổi tiếng.
Nếu cô ấy biết mình là em trai ông chủ Derek tập đoàn Star Walk, con trai út của đạo diễn tài ba Lưu Nhược Lâm, bạn thân của Mạc Phi… cô ấy có bỏ chạy vì sợ không?
Câu trả lời là chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Ôn Bình, mày thật quá ngu xuẩn, chưa gì đã lộ cái đuôi cáo ra rồi.
Ôn Bình đưa tay day huyệt Thái Dương, cảm thấy vô cùng ân hận về sự bồng bột của mình.