Hắn bị cận thị bẩm sinh, nhìn cái gì cũng đều mông mông lung lung. Từ khi có ký ức đến nay, phố lớn ngõ nhỏ đều lưu hành một câu ca:
Hoa trong gương, trăng dưới nước
Ngươi có thể nhìn rõ cái thế giới hay thay đổi này không…
Hắn rất ít khi nghe nhạc, chỉ là, chẳng hiểu sao lại nhớ rõ ca từ của bài hát này. Thay đổi liên tục, là một sự hình dung vô cùng chuẩn xác về thế giới này.
Nhà hắn hẳn là rất có tiền. Hắn ở trong một khu biệt thự được quảng cáo rùm beng là rất giàu có, ở trong một căn biệt thự lạnh như băng.
Cha mẹ không quan tâm đến hắn, cũng không quan tâm lẫn nhau. Có thể là vì những căn phòng ở quá lớn, lớn đến mức chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt cha mẹ hắn nhìn nhau đã tràn đầy xa lạ. Sau đó, tranh chấp cãi vã ầm ĩ, rồi lại cãi vã tranh chấp ầm ĩ.
Chỉ là, đấu võ mồm thì cha chẳng bao giờ thắng được mẹ cả.
Mẹ của hắn rất đẹp. Đó có lẽ là nguyên nhân cha cưới mẹ về nhà. Nhưng tài kinh doanh trời phú của mẹ cũng bắt đầu từ từ lộ ra, từng bước xâm nhập vào sự nghiệp của cha, rồi từng ngụm từng ngụm thôn tính. Khuôn mặt lạnh băng, những lời châm chọc lạnh lùng cùng vẻ cười nhạt không hề có chút độ ấm của mẹ làm cho hắn hết lần này đến lần khác nhận biết được sự cường thế của bà.
Lúc còn nhỏ, hắn luôn đeo mắt kính, đứng ở một bên mà nhìn. Sự tình đi đến lúc cuối cùng, cha hắn bắt đầu yếu thế, nhún nhường như đàn bà. Sau đó, mỗi lần trông thấy hắn, ông đều chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng, đầy vẻ oán hận, còn trút hết cơn tức giận đầy ứ trong lòng lên người hắn.
Mãi cho đến một lần, bà bảo mẫu hết lòng yêu thương hắn đã dùng tay che khuất đôi mắt hắn, kéo hắn ra khỏi hiện trường trước khi cha mẹ hắn khai chiến.
Rốt cuộc, hắn nói với bảo mẫu rằng, con choáng đầu, không muốn đeo mắt kính nữa, không muốn nhìn thấy nữa.
Trong mông lung, thế giới mà hắn nhìn thấy được, có đôi lúc lại đẹp đẽ hơn cả khi nhìn thấy rõ.
Sáng sớm hôm đó, hắn giật mình tỉnh dậy, phát hiện đã trễ rồi mà bảo mẫu cũng không đến gọi hắn dậy. Lúc đi xuống cầu thanh, thấy có mấy cảnh sát đứng trong đại sảnh, hình như đang điều tra nghi vấn gì đó. Chỉ là, cái gì hắn cũng không nhìn rõ.
Sau đó, hắn rửa mặt đánh răng, thay quần áo rồi đến trường.
Nhưng khi sắp đi ra tới cửa, bảo mẫu đột nhiên ôm chầm lấy hắn, dùng một chút âm thanh run rẩy mà nói: “Cậu chủ, hôm nay chúng ta ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hắn cũng rất ngoan, nghỉ ngơi.
Thời gian đó, thật ra mắt kính lúc nào cũng được treo trước ngực hắn. Chỉ cần đeo vào, rất nhiều sự vật đều sẽ rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, chẳng nói lời nào.
Buổi sáng hôm đó hắn chẳng được ăn thứ gì. Thời kỳ dậy thì, dạ dày rất mau đói. Ngồi mãi cho đến trưa, sắc mặt đã đổi sang trắng bệch.
Loại tư vị này cực kỳ khó chịu. Dạ dày quấn quýt vào nhau, đau đớn, khó có lời nào tả nổi.
Cứ thế cho đến sau này, có rất nhiều bạn nữ mang đồ ăn đến cho hắn, hắn đều ăn hết, không hỏi nguyên do.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy nóng nảy một cách khó hiểu. Đại thể cũng giống như lúc cha cưới mẹ, mấy bạn nữ đó chỉ vì chấm trúng khuôn mặt của hắn mà thôi.
Thật ra, cha đã chết. Trong lúc bọn họ nói chuyện nói nhau có đề cập đến cái gì là… uống thuốc ngủ tự sát.
Hắn mơ hồ còn nhớ có mấy lần khắc khẩu, cha hắn vẫn thường hét lên: “Tôi chết cho bà xem.”
Tôi chết cho bà xem.
Sau này, bọn họ nói, cả đời cha hắn đều rất thuận lợi, cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió nên khi đứng trước sự phản bội, cường hãn cùng xinh đẹp của mẹ, đã thất bại thảm hại.
Bỗng dưng nhớ đến tựa đề của một quyển sách, sinh mệnh vô pháp thụ trọng, hẳn là như vậy.
Ngày đó, mẹ đột nhiên đi tới ôm hắn. Ban đầu hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng bị ôm lâu đến mức khó chịu, hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không khóc. Thật ra, cái chết của cha cũng giống như cái ôm này của mẹ, đều khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Đột nhiên, chẳng biết từ trong đám đông nhảy đâu ra một người phụ nữ, bà ta kéo hắn ra rồi tát mạnh vào mặt hắn. Quá bị động, hắn ngã ngay xuống đất. Khuôn mặt nhất thời giống như bị lửa thêu, vô cùng đau rát.
Một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, chỉ vào hắn mà nói: “Đồ tạp chủng, chó đẻ.”
Âm thanh vô cùng chói tai cứ vang vọng: “Đồ tạp chủng, chó đẻ.”
Sau đó, tiếng tranh chấp vang lên không dứt.
Hắn thấy đầu óc choáng váng. Sau đó, lẳng lặng nghĩ, thế giới này, còn có cái gì đáng để con người nhìn rõ đây?
Đến trường, tan học.
Đến trường, tan học…
Đột nhiên không thể chịu đựng được, có một ngày, hắn xách ba lô lên vai đứng trước mặt bà, nói: “Con muốn ra ngoài sống.”
Mẹ giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn. Bà dùng một giọng nói dịu dàng quá mức ngụy trang để nói với hắn: “Cũng tốt, hiện nay mẹ bề bộn nhiều việc, không rảnh chăm sóc cho con. Con đến nhà cậu ở một thời gian đi.”
Thế là, hắn đi.
Nhà cậu không lớn, nhưng vẫn cho hắn cảm giác mất tự do.
Từ nhà cậu đến trường quá xa, đi lại không tiện, cho nên hắn phải đổi sang học trường khác. Vẫn như trước, cái gì cũng đều không thấy rõ, đeo mắt kính liền bị choáng đầu.
Nhưng sinh hoạt hàng ngày lại làm cho hắn nghĩ, thật ra cũng chẳng cho gì đáng nhớ. Sau đó chậm rãi lớn lên.
Nghe người ta nói, con trai mới lớn sẽ phản bội, tranh luận, gây lộn, đánh nhau, còn có…
Bỏ nhà ra đi.
Hắn nhảy vọt qua khúc nhạc dạo, sau đó nói, tôi muốn bỏ nhà ra đi.
Bỏ di, nhưng cùng lắm cũng chỉ là ra ngoài đi dạo một chút.
Một mình chậm rãi đi trên đường, cứ nghĩ hình như con đường này không bao giờ kết thúc. Đi đến lúc chân mỏi nhừ, đau nhức, thậm chí mất luôn cảm giác, giống như không còn là chân mình nữa mới quay trở về. Con đường nhìn không rõ lắm, nhưng phương hướng giống như đã ấn ký trong lòng, từng bước một dẫn hắn trở về nhà cậu. Cậu không nói gì, nhưng Dư Hoàng Nhung lại nói: “Mày thật trâu bò.”
Tối hôm đó nằm trên giường, đôi chân đau nhức đến mức không tài nào ngủ được. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn rốt cuộc đã hiểu được… cảm giác đau nhức là như thế nào.
Trong thời gian rất dài ở chung với cậu, vừa hay đã quên lãng được dáng dấp của người phụ nữ đã từng làm hắn sợ hãi, vừa hay, hắn bỏ đi hết lần này đến lần khác, đôi chân cũng sẽ không đau nhức nữa.
Sau đó hắn bàn với cậu, ngôi nhà quá mức to đẹp đột nhiên tạo cho hắn áp lực khó hiểu, không chút do dự liền dọn ra ngoài.
Chuyển đến một căn nhà nhỏ cũ nát chỉ có Hoàng Nhung và hắn nhưng vẫn như trước, không có lòng trung thành, cũng không có cảm giác gia đình.
Đần độn sống phí thời gian, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ thích đọc sách. Sau đó một mình, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề cô đơn này.
Mãi cho đến khi quen biết với cô.
Bất ngờ xuất hiện, đấu đá lung tung rồi chạy ào vào ngực hắn.
Thời gian đó, cô luôn đi theo bên cạnh Vương Đình Hiên, còn chỉ là một cái bóng mông lung.
Nhưng cô đột nhiên rống lên gọi hắn, “Chào sư huynh!”
Trong ngực không hiểu sao lại lộp bộp một chút, giọng nói ấn tượng, chẳng hiểu sao, hắn bất ngờ lại bắt đầu tưởng tượng dáng dấp chủ nhân của giọng nói đó, nhiệt tình dào dạt, tràn đầy sức sống.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của sư huynh?”
Hắn có thể cảm thụ được đường nhìn của cô, chăm chú, nhiệt tình như lửa. Nhưng hắn vẫn bảo trì trầm mặc, mơ hồ nhìn thấy cô và Vương Đình Hiên có vẻ vô cùng thân thiết. Sau đó, Vương Đình Hiên gọi cô: Tiểu biến thái.
Hắn nhìn về phía cô, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ lắm, lại đột nhiên muốn châm chọc.
Dù sao thì người đang đứng bên cạnh cô, cũng chính là Vương Đình Hiên ưu tú. Nhưng sao hắn cứ cảm giác đường nhìn của cô hoàn toàn, toàn bộ đều rơi vào trên người hắn. Có lẽ cô chỉ muốn đùa vui, chấm trúng, đại khái cũng chỉ là khuôn mặt của hắn.
“Người đâu, cứu mạng a! Ăn cướp a!”
Lần thứ hai nghe thấy âm thanh như thế, không ngờ lại là khởi đầu của một tấn hài kịch.
“Ăn cướp a! Sàm sỡ a!”
Kỳ thật, phải công nhận là âm độ của giọng nói này cực cao. Nhưng hắn nhất thời lại không nhớ ra, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút. Sau một khắc, đột nhiên có một bóng người chạy ào đến ôm chầm lấy hắn, vừa ôm hắn vừa rống lên: “Cứu – Mạng!”
Hắn đang suy nghĩ, cô gái như vậy, có đúng là cả đời đều sẽ vui cười đùa giỡn như vậy hay không?
Xung quanh đều tràn đầy âm thanh huyên náo ầm ĩ của cô, nhưng cảm giác được cô ôm hắn cực chặt, dùng lực mạnh như vậy… Đột nhiên tồn tại một sự bài xích. Hắn chậm rãi đẩy cô ra, mất kiên nhẫn quát lên: “Cút sang một bên!”
Không thích con người cô như vậy, người có thái độ sống như vậy, cực không thích.
Tất cả con gái khi nghe thấy lời quát mắng như vậy đều sẽ bị mất mặt không chịu nổi. Nhưng thông qua giọng nói của cô, lại phảng phát cảm nhận được dáng vẻ tươi cười của cô. Cô không thèm để ý, ngọt ngào gọi hắn: “Nghiêm ca ca.” Còn nói: “Anh đi thong thả nhé.”
Không nói gì để chống đỡ.
Lần thứ ba, cô hỏi hắn: “Khách quan, xin hỏi anh muốn gội đầu ư?
Âm thanh giống như một con mèo ăn vụng, lại khiến hắn tưởng tượng ra đôi mắt đang cười tủm tỉm của cô.
Giọng nói này hắn đã có ấn tượng rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Chậm rãi một chút, chậm rãi một chút, khi tâm tình đã dần lắng xuống, hình như hắn nhớ ra được cái gì, cũng vô cùng hiếu kỳ về chủ nhân của âm thanh nghe cứ như một cô bé tinh nghịch. Bàn tay cô luồn vào tóc hắn, chạy đi chạy lại, động tác đúng là mềm nhẹ mà nhẵn nhịu.
Hắn đột nhiên hỏi cô: “Có phải là tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?”
Cô cố sức ừ một tiếng.
Phải ư? Hắn suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra. Cảm thụ được lực tay vừa đúng của cô, cảm giác được cả hô hấp của cô cũng đang nhảy nhót, bất thình lình, hắn rất muốn, rất muốn nhìn thấy dáng dấp của cô một chút.
Vì vậy, mở mắt ra.
Vừa hay nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười của cô.
Sau đó, ba chữ ‘Tương Hiểu Mạn’ lập tức chạy ào vào trong đầu hắn.
Tương Hiểu Mạn, bọn họ gọi cô như vậy ư.
Lúc hắn rời khỏi hiệu cắt tóc, cô cũng bắt đầu đi theo. Bước chân của cô cũng truyền thụ cả niềm vui sướng của cô, còn có giọng hát nho nhỏ nhẹ nhàng của cô nữa. Tùy tính nổi lên, hắn lại đột nhiên muốn nghe làn điệu khác lạ đó.
Nghe người ta nói, âm thanh cũng có sức cuốn hút. Mà âm thanh của cô tràn ngập một lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến hắn không tự chủ được, muốn được nghe nhiều hơn.
Bỗng nhiên có lúc giọng hát lại im lặng, giống như bất ngờ biến mất không chút dấu vết. Bởi vì mãi nhìn thế giới với đôi mắt mông lung, đột nhiên hắn rất muốn biết, có đúng là cô đang ở phía sau hắn hay không.
Nhưng chính hắn lại nói với cô, “Ai cũng được, riêng cô thì không.”
Đường Bá Hổ chỉ vì nhìn thấy nụ cười của Thu Hương ba lần mà thần hồn điên đảo.
Cha cũng nói, gặp mẹ ba lần, liền quyết định rước bà về nhà.
Hắn chỉ nghe giọng nói của cô ba lần, lại vững vàng nhớ kỹ khuôn mặt của cô, không sao quên được… khuôn mặt tươi cười của cô.