Đôi chân thật sự đã rất uể oải rồi. Phương tiện giao thông công cộng ngày mồng một tháng năm đông nghẹt người. Phải đứng suốt đoạn đường về nhà, hai chân cũng muốn rã rời. Điều hòa trên xe bật rất mạnh, gió lạnh làm cho tinh thần tỉnh táo nhưng đôi mắt cũng khô cứng rất khó chịu. Dụi mắt một hồi, nghĩ về nhà hù chết mẹ già cũng tốt, nói gặp cướp chẳng hạn.
Xuống xe buýt rồi đi bộ về nhà, cảm thấy đói bụng nên định ghé qua cửa tiệm trước kiếm một cái màn thầu ăn cho đỡ đói. Kết quả, vừa đi tới cửa, ta ngây ngẩn cả người.
Vương, Đại… Vương Đình Hiên? !
Còn bà nó, hóa ra ngày Quốc tế lao động của người ngoại quốc cũng được nghỉ dài hạn à?
Đầu óc nhất thời có chút hỗn loạn. Ta nghĩ, chí ít vào thời điểm này, ta cũng không muốn gặp lại hắn cho lắm. Vì vậy liền xoay người đi ra, lại nghe phía sau vang lên một tiếng gọi dịu dàng, “Tiểu sư muội.”
Tiểu sư muội…
Hắn bắt đầu gọi ta là tiểu sư muội từ khi nào vậy? Ta đột nhiên giống như mất trí, chẳng có ấn tượng gì.
Thật ra lời từ biệt của hắn luôn làm cho ta nghĩ như thế này: Hẳn là ở rất nhiều rất nhiều năm sau này, khi cả hai đều đã tóc bạc đầy đầu, trên con phố đông, ta và hắn đi ngang qua nhau mà không hề biết. Cảnh đó tương đối mang tính hình tượng, đúng không nhỉ. Nó hoàn toàn không giống như bây giờ. Sự xuất hiện của hắn hôm nay, cứ cảm giác có vài phần tận lực.
Hắn xuất hiện, chỉ vì cố ý đến tìm ta.
Ta chỉ đành quay đầu lại, trưng ra khuôn mặt tươi cười nhất quán, “Sư huynh!” Sau đó, ta đứng yên tại chỗ, mỉm cười, “Sao mới đó mà đã trở về rồi?”
Hắn chậm rãi đi đến gần ta, “Vương Đình Đình đính hôn, nên trở về tham dự.”
Đính hôn? Ta hơi kinh ngạc, rồi cũng vui vẻ cười hì hì, “Mừng cho chị ấy!”
Hắn cười ấm áp, đi tới rồi dừng lại trước mặt ta, đột nhiên thò tay vào túi quần móc ra một vật gì đó, trực tiếp đưa tới trước mặt ta, “Quà sinh nhật muộn.”
Tất cả mọi người khi nhận quà đều sẽ vui vẻ, nhất là năm nay ngày cá tháng tư của ta lại bị người ta bỏ quên một cách buồn tẻ! Nhưng khi nhìn rõ món đồ trong tay hắn… Ôi, thật sự giật mình nha, không ngờ nó lại giống y như đúc món quà của Nghiêm Tử Tụng.
Ta chần chờ một hồi, sau đó vươn tay ra, rung rung sợi dây lắc trên cổ tay, xác nhận lại một chút rồi mới nói: “Ồ, giống hệt nhau!”
Hắn nhìn dây lắc trên cổ tay ta, cong môi cười, “Đâu có giống, cái này là của anh tặng.” Sau đó hắn lại cười cười, “Thế nào, em sẽ vì một sợi lắc tay mà lập trường không còn kiên định nữa sao?”
“Sẽ không.” Ta hí mắt.
Thấy hắn vẫn duy trì tư thế đó, ta hơi chần chờ một chút rồi mới nhận lấy.
Kỳ quái thật, bộ ngươi đẹp lắm sao? – Ta đang nói với sợi lắc trong lòng bàn tay – Vì sao cả hai gã đàn ông có tính cách kém như vậy đều nhìn trúng ngươi? Nhưng mà, sớm muộn gì thì ta cũng đá ngươi đến tiệm kim hoàng mà thôi!
“Đi theo anh một lát.” Hắn nói rất tự nhiên, thấy hắn xoay người.
Ta chép chép miệng, nắn nắn cái chân đau, sau đó đuổi theo hắn.
“Vừa mới đi gặp cậu ấy à?”
“Hả, ừm.”
Hắn cúi đầu cười cười, “Anh đã từng nghĩ rằng, nếu lúc anh đi mà em vì anh rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không đi nữa. Hay là, em sẽ tới tiễn anh lên máy bay.”
“…”
“Em hạnh phúc không?”
Ta gật đầu, cũng không quan tâm đến chuyện thật ra hắn không hề nhìn ta.
Dáng vẻ tươi cười của hắn không hề suy giảm, “Tiệc mừng đính hôn của Vương Đình Đình vào ngày mồng 3, em sẽ đến chứ?”
“Cái này…” Ta dừng một chút, lại nghe thấy hắn nói tiếp, “Dẫn Nghiêm Tử Tụng đến luôn đi. Đám bạn tiểu học của tụi anh có lẽ cũng sẽ đến, xem cậu ấy có thể nhớ được mấy người.”
“Bạn tiểu học?”
“Em không biết sao? Anh và cậu ấy là bạn học chung thời tiểu học.”
“Hả? !” Ta duy trì biểu tình dại ra một hồi lâu. Bán cao! “Cho đến bây giờ anh cũng chưa hề nói cho em biết!”
“Em…”
“Bỏ đi, em biết rồi! Bởi vì cho tới bây giờ em cũng không có hỏi!” Ta cướp lời hắn. Con bà nó, vì sao mãi đến sơ trung ta mới trở thành sư muội của hắn chứ? !
“Vậy…” Ta đột nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng toàn bộ cứ mãi dây dưa trong đầu, thốt ra thành lời cũng chỉ là, “Vậy anh đã ăn cơm chưa?”
“Vừa ăn một cái banh bao rồi, mùi vị không thay đổi.”
“Ô.”
“Giống hệt như trong trí nhớ.” Hắn cười cười, “Anh chỉ có thể sa đà vào những chuyện cùng em trong quá khứ thôi.” Giọng hắn mang theo chút trêu chọc, sau đó đột nhiên vươn tay ra, đè nặng lên đầu ta.
Ta trầm mặc mất ba giây, không hiểu có phải bởi vì được đoàn tụ sau một thời gian ly biệt hay không mà đột nhiên không còn cảm giác mạnh mẽ như trước nữa. Ta cười cười nhìn hắn, “Mỗi lần anh làm cái động tác này, em đều nghĩ anh đang làm một động tác rất đặc biệt.”
“Là sao?” Hắn nheo nheo mắt.
“Giống như đang luyện hấp tinh đại pháp.” Ta đột nhiên vươn tay làm thành tư thế luyện công, “Xem, ta, đây!”
Hắn lắc đầu nhìn ta cười, “Thế nhưng anh vẫn thất bại, không hấp dẫn được em.” Dáng vẻ tươi cười của hắn, vĩnh viễn nhìn không ra thật giả.
“Sư huynh!” Ta dùng giọng điệu trêu đùa khoa trương, “Man ngư và hải tinh, hai cái đó hoàn toàn khác biệt!”
Ta là một Man ngư!
“Có lý.” Hắn sửa lại, xoa xoa đầu ta, “Nhưng man ngư thì không nên rơi lệ.” Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng thu hồi dáng vẻ tươi cười, “Sau này đừng có khóc nữa nhé, tiểu sư muội…”
Đây là lần đầu tiên, ta vì một câu nói của hắn mà đỏ viền mắt.
Vì vui sướng.
Đại Thần… Ô, sư huynh và ta đi một đoạn, tán dóc về sinh hoạt của hắn ở nước ngoài. Cuối cùng, hắn nhìn ta nói, “Anh chờ em đến.”
Không biết vì sao, ta tự nhiên gật đầu.
Sau đó nhìn hắn cười cười xoay người, lại nhìn theo bóng lưng hắn rời đi…
Thế nhưng, bóng lưng của hắn đột nhiên lại cho ta một loại cảm giác… hắn kỳ thực đang rất cô đơn.
Về đến nhà, thật sự là vô cùng mệt mỏi. Đặt lưng xuống giường là không sao đứng dậy nổi nữa. Sau đó lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, mẹ ta gọi dậy ăn cơm. Bởi vì bố vẫn còn đang thu dọn cửa tiệm, nên bữa ăn chỉ có hai mẹ con ta. Bà vừa ngồi xuống đã húc đầu hỏi ngay, “Người đến tiệm tìm con chiều nay là ai vậy?”
Ta cười cười, “Trước đây là học trưởng trong trường.”
“Tên gì?”
“Vương Đình Hiên. Ăn thôi!” Đã không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
“Rất quen…” Bà nhớ lại một chút. “Vương Đình Hiên… Chẳng phải là cái tên được viết trên chân thạch cao của con đó sao?” Mẹ già chẳng hiểu sao lại hăng hái quá thể. Bà hỏi, “Đó đã là chuyện từ hồi hè tiểu học lên sơ trung rồi mà. Vì sao trước giờ không thấy, cũng không hề nghe con đề cập qua? Cậu ấy đến tìm con làm gì?”
“…” Ta bới một thìa cơm. “Chị gái anh ấy đính hôn, mời con tham gia.” Sau đó cười rất khoa trương. “Mẹ à, tuy nói mẹ trông vẫn còn phơi phới như xuân, nhưng nếu phối với người ta thì đã quá già rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện ngoại tình nữa.”
“Cái con này…” Bà cầm chiếc đũa hung hăng gõ lên trán ta một cái, lại nhíu mày, “Sai, chị của nó đính hôn, vì sao lại phải đích thân đến mời con?”
Ta nhún nhún vai, ra vẻ không biết. Sau đó ngắm nghía vẻ mặt đang mín môi tính toán của bà, “Lão nương, có phải mẹ đang tính toán cái gì không? Xin lỗi nha, con có bạn trai rồi.”
Mẹ vừa giúp ta gỡ rau vừa trừng mắt lườm ta, làm như rất là bất mãn. “Cái thằng đó hả? Cuối tuần mày cũng về nhà đến vài lần, có thấy bóng dáng của nó đâu không, cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại đến hỏi thăm. Cao giá quá ha.”
“…” Ta dừng một chút, “Anh ấy bận mà.”
“Bận cái gì!” Mẹ già lại trừng mắt, “Không được, tao vẫn nghĩ nó quá đẹp. Con trai mà đẹp như thế không đáng tin.”
“Cái người chiều nay cũng có xấu đâu.”
“Người đó khác. Dù sao tao vẫn thấy bạn trai của mày có chút… rất không đúng, có chút yêu khí.”
Ách, mẹ thì biết cái gì… Con thích nhất là điểm này đó – Ta khẽ hừ thầm trong bụng. “Ăn không nói, ngủ cũng không nói.”
Ta đưa tay lên miệng rồi làm động tác khóa dây kéo. Làm xong liền cúi đầu ăn, dù mẹ nói cái gì cũng không thèm trả lời nữa.
Lại nghe bà nói: “Nhưng thật ra cái cậu chiều nay cũng không tệ lắm. Trước khi con về, nó ở trong tiệm hàn huyên với bố con nửa giờ, rất lịch sự lễ phép. Hai đứa gặp nhau khi nào, hình như nó có tình ý với con?”
Ta không thèm liếc mắt nhìn mẹ, chỉ ăn ăn.
Rửa chén xong ta tắm rửa rồi lên giường nằm suy nghĩ. Con gái giống như Đình tỷ, không ngờ lại cập bến nhanh như vậy, hoàn toàn cảm thấy bất ngờ.
Ô, mồng 3 … Thật sự có nên đi không ta?
Để cho…
Ta đột nhiên ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Địa điểm ở đâu?
***
Ngày mồng 2 tháng 5, hôm đó ta ở nhà đợi Nghiêm Tử Tụng cả một ngày.
Nhưng thật đúng như ta suy đoán, hắn không có tới tìm ta.
Vì sao, rõ ràng là ta đã đoán trước được đáp án, nhưng vẫn còn ở nhà cả ngày chỉ để chờ điện thoại, thậm chí còn chạy xuống lầu nhìn một chút?
Có thể chỉ là một cách hoàn mỹ để diễn giải căn bệnh chung của thiếu nữ đang yêu. Chờ rồi lại chờ, chờ đến khi giọng nói lạnh bạc của mẹ già vang lên, “Mày xem lại sự lựa chọn của mình đi.”
Như là nhận định chúng ta sẽ chia tay, ta bắt đầu cuống quýt.
Thật ra, ta không hiểu, không biết vấn đề ở nơi nào. Giữa ta và Nghiêm Tử Tụng, ta thậm chí còn không biết nên cải tiến như thế nào. Mỗi lần cho rằng có chút tiến triển, lại phát hiện hắn chỉ càng chôn càng sâu… Có thể con gái hay thích tự tìm phiền não, nhưng dù sao cũng là phiền não, ta vẫn khó chịu.
Vì vậy, ép buộc mình đi vào giấc ngủ.
Ngày mồng 3 tháng 5, sáng sớm mẹ ta đã nhận điện thoại ở dưới tiệm bánh bao. Trong một khắc, ta có chút mơ hồ, không biết cuộc điện thoại đó có phải do Nghiêm Tử Tụng gọi đến hay không. Nhưng ngay sau đó đã có đáp án, mẹ gọi với lên, “Cái cậu sư huynh của con đang đợi con đó.”
Trong nháy mắt ta liền tỉnh táo.
Đánh răng, rửa mặt rồi thay một bộ váy đẹp nhất, cột tóc đuôi ngựa. Chần chờ một lát, lại trộm lấy hộp phấn của mẹ để trang điểm, thoa thêm một ít son môi, sau đó xuống lầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta rất ít khi mặc váy. Nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua cửa kính trưng bày, nhìn thấy đẹp thì cho dù đắt tiền đến mấy cũng sẽ mua về làm của riêng. Hơn nữa, ta vốn ưa thích phong cách cổ điển. Thí dụ như hôm nay, chiếc váy ta mặc có kiểu dáng đơn giản ngắn gọn, trắng tinh thuần khiết.
Nhớ lại đôi lúc mẹ vẫn chê dáng vẻ của ta quá trẻ con. Nhưng có lúc nhìn vào gương luyện tập kiểu cười hở tám cái răng thì cũng sẽ nghĩ, cô gái trong gương rất động lòng người. Chí ít, nụ cười cũng rất rạng rỡ.
Mẹ già ngoài miệng không nói gì, nhưng có lẽ cũng đang âm thầm tự hào. Dù sao gien của bố và mẹ có thể sinh ra một đứa con gái xinh như hoa như ngọc, tóm lại cũng là công đức viên mãn, không có gì nuối tiếc.
Khóe miệng dương dương tự đắc.
Cho nên ta rất thích cười. Hài lòng vui sướng hay đau lòng u buồn đều tập thói quen mỉm cười. Cho nên khi Đại Thần… Ô, sư huynh nói ta không nên khóc nữa, ta mới có cảm xúc mạnh mẽ như thế.
Lúc nhìn thấy sư huynh, ta cười đến là rạng rỡ. Hắn vốn đang cùng mẹ nó